Thời điểm Diệp Tự chạy tới điện Tử Thần, hoàng quý phi, Hiền phi, Huy phi đã có mặt trong điện.
Khi nhìn thấy những người này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Tự không phải là hoàng thượng lúc này ra sao, mà là... phi tần phân vị cao trong hậu cung thực sự không ít.
Dù cho đám người Thục phi, Mẫn phi đã chết, hoàng hậu đang bị cấm túc ở cung Khôn Ninh thì vẫn có ba phi tần nhanh chóng xuất hiện ở nơi này.
Mấy năm nay, Huy phi và hoàng quý phi hành sự luôn cẩn trọng, khiêm tốn. Trong hậu cung, bọn họ gần như không màng thế sự. Đã lâu rồi Diệp Tự không gặp hai người này, nếu không có việc hoàng thượng hôn mê hiện tại, nàng cũng khó mà nhớ tới họ.
Dù rằng một người là mẹ đẻ thái tử, một người có hai hoàng tử đã thành niên.
Tuy trong triều ai cũng biết thái tử tầm thường vô dụng, hoàng thượng lại đang độ sung sức nên không quá thích các hoàng tử đã thành niên, cuộc sống của bọn họ cũng không mấy dễ dàng. Thế nhưng hiện tại hoàng thượng đột nhiên hôn mê, tình hình sẽ xảy ra biến hóa sao đây?
Trong lúc Diệp Tự còn đang suy nghĩ, ba vị phi tần còn lại trong điện Tử Thần cũng đang quan sát nàng.
Đây là Thuần phi còn trẻ mà đã có quyền cai quản lục cung, là Thuần phi sinh ra tiểu hoàng tử, là Thuần phi được hoàng thượng sủng ái tín nhiệm, sau lưng còn có Đề Xưởng làm chỗ dựa.
Đối với ba phi tần này, ý nghĩa và địa vị của Thuần phi rất khác biệt, điểm giống nhau duy nhất giữa họ là… nàng là đối thủ... thậm chí là kẻ thù.
Người nói chuyện đầu tiên là Huy phi dung nhan tuyệt mỹ, giọng nói nhẹ nhàng như nước, lại mang theo ý chất vấn: “Thuần phi, vì sao hoàng thượng lại đột nhiên hôn mê? Thường ngày, cô chăm sóc hoàng thượng thế nào vậy hả?”
Ánh mắt của hoàng quý phi và Hiền phi cũng lộ vẻ chỉ trích, tựa như việc Vĩnh Chiêu Đế hôn mê có liên quan mật thiết tới Diệp Tự.
Diệp Tự không hề hoang mang, bình tĩnh đáp lại: “Tỷ tỷ, ta cũng mới nhận được tin tức, cũng lo lắng như mọi người vậy. Chu thái y, tình hình thân thể hoàng thượng thế nào rồi?” .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Chu thái y hoảng hốt ra mặt, khàn giọng trả lời: “Bẩm nương nương, thân thể hoàng thượng không có gì trở ngại... Chắc là mệt mỏi quá sức, tinh thần kém đi nên mới hôn mê.”
Tuy chẩn đoán thấy thân thể hoàng thượng không có gì đáng lo ngại, thế nhưng trong lòng Chu thái y vẫn không dám buông lỏng, bởi vì ông cảm thấy hơi nghi ngờ đối với kết quả mà mình chẩn đoán được.
Quả thật là do hoàng thượng mệt mỏi quá độ nên mới hôn mê, thế nhưng sự mệt mỏi này xuất hiện không được bình thường cho lắm... Lúc trước ông cũng đã dặn dò nội thị và cung nữ điện Tử Thần, bảo là không được để hoàng thượng lao lực, sao lại còn thành ra như vậy chứ?
Nghe xong lời của Chu thái y, hoàng quý phi Phạm thị nói: “Mệt mỏi quá sức? Theo bổn cung biết, gần đây trong ngoài triều đình không có việc gì quan trọng, sao hoàng thượng lại vất vả cực nhọc như vậy?”
Huy phi “à” một tiếng, nở nụ cười, trả lời: “Cũng không chắc là lao lực vì
chuyện triều chính, có thể là phí sức ở hậu cung. Thuần phi, gần đây cô lo liệu việc chọn người thị tẩm cho hoàng thượng phải không? Nghe nói đã có kha khá người vào cung, cô không lấy thân thể hoàng thượng làm trọng, không biết là có ý đồ gì?”
Hiền phi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nội thị cung nữ trong điện Tử Thần với ánh mắt tàn nhẫn.
Chu thái y khom người, cẩn thận đứng sang một bên, hận không thể khiến bản thân mình không tồn tại.
Bốn người trong điện này đều không thể trêu vào, người ta thường có câu là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ông sợ mình nằm không cũng trúng đạn.
Quan trọng hơn là, ông là thái y chuyên lo liệu sức khỏe cho hoàng thượng, hiện tại thân thể hoàng thượng không ổn, ông cũng chẳng thể nào tránh khỏi liên can...
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, rốt cuộc thân thể hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại giống như cả sức lực lẫn tinh thần đều một đi không trở lại?
Diệp Tự đang định nói gì đó thì chợt nghe Cầu Ân vẫn luôn đứng bên long sàng đột nhiên hưng phấn thốt lên: “Các vị nương nương, hoàng thượng tỉnh lại rồi!”
Hoàng quý phi và Huy phi lập tức bỏ Diệp Tự qua một bên, vội vàng chạy tới bên long sàng, hỏi dồn dập: “Hoàng thượng, người dọa thần thiếp sợ quá! Hoàng thượng, người cảm thấy sao rồi?”
“Hoàng thượng, người có khỏe không? Thần thiếp lo lắng không yên, hoàng thượng...”
Vĩnh Chiêu Đế chỉ thấy tai mình đang ong cả lên, ông ta chớp mắt một cái, thều thào nói: “Trẫm không sao... Đã xảy ra chuyện gì? Sao các nàng... đều ở đây?”
Ông ta nhớ là mình đang phê duyệt tấu chương, sau đó hai mắt tối sầm, tỉnh lại thì đã ở trên giường, không lẽ ông ta đã hôn mê sao?
“Hai vị tỷ tỷ xin nhường đường, trước hết nên để Chu thái y khám bệnh cho hoàng thượng đã. Thân thể hoàng thượng mới là quan trọng nhất.” Diệp Tự lên tiếng.
Dứt lời, nàng lập tức ra hiệu cho Chu thái y tiến lên, bản thân thì tiếp tục đứng tại chỗ, không vội vã tới hỏi thăm sức khỏe Vĩnh Chiêu Đế.
Hiền phi cũng đứng ở khá xa long sàng giống như nàng... Thậm chí ánh mắt của Hiền phi còn không đặt trên người hoàng thượng, mà dừng lại trên người nàng.
Sắc mặt Diệp Tự vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác: Có đầy đủ nhẫn nại và bình tĩnh như thế này, Hiền phi quả nhiên không phải là phi tần tầm thường, bản lĩnh chắc chắn vượt xa hoàng quý phi và Huy phi.
Chu thái y cẩn thận xem bệnh cho Vĩnh Chiêu Đế một lúc, kết luận vẫn không có gì khác trước, chỉ đành nói: “Hoàng thượng, người mệt mỏi quá mức mới dẫn đến hôn mê, xin hoàng thượng hãy lấy long thể làm trọng. Long thể hoàng thượng khỏe mạnh chính là phúc của nước nhà.”
Vĩnh Chiêu Đế không nói lời nào, đám người hoàng quý phi cũng hồi phục tinh thần, đều ngoan ngoãn đứng sang một bên, mặt mày rầu rĩ, nhưng không nói gì thêm, sợ làm hoàng thượng không hài lòng.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế mới tốt lên một chút, ông ta khoát tay áo, nói một cách mệt nhọc: “Cầu Ân, tuyên Bùi Đỉnh Thần, Thiệu Thế Thiện tiến cung.”
Ông ta dời mắt nhìn về phía đám người Diệp Tự, nói tiếp: “Trẫm không sao, các nàng đều lui ra đi.”
Huy phi nhấp môi định nói gì đó, lại bị hoàng quý phi xen ngang: “Hoàng thượng, thân thể người không khỏe, thần thiếp nghĩ rằng nên tuyên các hoàng tử tới chăm bệnh, làm tròn đạo hiếu mới phải.”
Thuận tiện giúp hoàng thượng xử lý chính sự, tránh để hoàng thượng lao lực. Đương nhiên, những lời này hoàng quý phi uốn lưỡi vài lần, cuối cùng cũng không nói ra.
Huy phi cũng có ý giống vậy. Giờ nghe hoàng quý phi nói ra trước nên không thể làm gì khác hơn là phụ họa theo: “Hoàng thượng, quả đúng như vậy, người không thể mệt mỏi lao lực nữa, thần thiếp thực sự rất lo lắng.”
Vĩnh Chiêu Đế cũng cảm thấy bản thân có lòng nhưng sức không đủ, thế nhưng hoàng tử chăm bệnh là đại sự của quốc triều. Ông ta cho truyền trọng thần trụ cột tới cũng là vì chuyện này.
Khiến cho người ta bất ngờ là Hiền phi luôn luôn không quan tâm tới triều chính lại lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng, hoàng tử giúp sức thì nhất định phải làm, nhưng trước đó, khẩn cầu hoàng thượng hỏi tội một người!”