Chăm bệnh cho quân vương một nước là chuyện lớn của quốc triều.
Do ai chăm bệnh, chăm bệnh thế nào... đều là
chuyện cần phải cân nhắc kĩ lưỡng. Bởi bất cứ một sắp xếp nhỏ nhặt nào cũng sẽ dính dáng đến hướng đi của triều đình.
Vĩnh Chiêu Đế gọi Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện tới chính là vì để sắp xếp chuyện chăm bệnh.
Lần này ông ta đột nhiên hôn mê, kinh động đến toàn bộ các phi tần trong hậu cung. Việc này chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng truyền ra triều đình, gây nên rối loạn. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là trấn an, ổn định tình hình triều chính.
“Ngày mai cứ lâm triều như bình thường, trẫm không sao hết. Chỉ cần trẫm xuất hiện ở điện Tuyên Chính thì sẽ không có vấn đề gì. Hai vị ái khanh, động tĩnh của các quan viên trong triều, giao cho các khanh ổn định.” Vĩnh Chiêu Đế nói, mặt mày uể oải, giọng nói rất nhỏ.
Ông ta còn hiểu tình trạng thân thể của mình hơn thái y. Hiện tại, việc đột nhiên hôn mê này thực ra là một biểu hiện của mệt mỏi cùng cực, chẳng lẽ điều này sẽ không xuất hiện lần thứ hai ư?
Nếu việc này xảy ra một lần nữa, vậy khi nào trẫm sẽ tỉnh lại? Đến lúc đó tình hình trong triều sẽ như thế nào?
Những chuyện này, Vĩnh Chiêu Đế đều phải cân nhắc suy xét, mà lựa chọn người chăm bệnh chính là bước đầu tiên ông ta phải làm.
“Hoàng thượng, xin người hãy yên tâm, thần chắc chắn sẽ ổn định các quan viên trong triều, chỉ là thân thế hoàng thượng... Hoàng thượng, thần kiến nghị để thái tử đến chăm bệnh. Đây cũng là một cách để ổn định triều cục.” Bùi Đỉnh Thần nói.
Việc chăm bệnh đại diện cho sự tín nhiệm và sắp xếp của quân vương, đây cũng là điều phải thực hiện trước mắt.
Thiệu Thế Thiện lại lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng, việc chăm bệnh, sợ là thái tử điện hạ không giúp được, nên để các hoàng tử thành niên thay phiên nhau chăm bệnh, như vậy mới càng tốt cho quốc triều, cũng có thể khiến hoàng thượng càng thêm yên tâm tĩnh dưỡng.”
Những ẩn ý trong lời nói của ông ta, Vĩnh Chiêu Đế đều hiểu.
“Chăm bệnh” ở đây hiển nhiên không đơn giản chỉ là chăm sóc thân thể, mà còn kiêm cả xử lý triều chính.
Thái tử có năng lực tầm thường, nếu để hắn ta xử lý triều chính... Trước đây đã xuất hiện vụ việc Bình Hoài Thự, lần này sẽ gặp phải chuyện gì?
Đây cũng là điều mà Vĩnh Chiêu Đế đang suy nghĩ. Lần trước để thái tử giám quốc đã khiến cho quốc triều rung chuyển, dân chúng khốn đốn, thái tử thực sự không có khả năng tự xử lý triều chính...
Bùi Đỉnh Thần nhíu mày một cái, bác bỏ ý kiến của Thiệu Thế Thiện: “Hoàng thượng, thái tử chỉ chăm bệnh mà thôi, có hoàng thượng ở bên cạnh theo dõi sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Nếu để các hoàng tử thay phiên nhau chăm bệnh, sợ rằng lòng người trong triều sẽ loạn.”
Trong lúc thân thể hoàng thượng xảy ra vấn đề, để các hoàng tử đã thành niên thay phiên nhau chăm bệnh, rõ ràng là đang nói cho cả thiên hạ biết: Trẫm không hài lòng thái tử, đang có tính toán khác.
Dù Bùi Đỉnh Thần cũng cho rằng thái tử không có tài, nhưng ông hiểu phương pháp này quả thật không ổn, bởi vì ông cảm thấy những hoàng tử đã thành niên khác chẳng ai có phong thái của bậc quân vương cả.
Có điều, những lời như vậy, làm sao ông có thể nói trắng ra được?
Thiệu Thế Thiện cười cười, nói: “Bùi đại nhân, lời này của ngài là không đúng rồi. Thân thể của hoàng thượng chỉ bị mệt nhọc quá độ mà thôi, việc để các hoàng tử thay phiên chăm bệnh rất bình thường, hoàng thượng cũng có thể nhân cơ hội này mà khảo nghiệm các hoàng tử đôi chút.”
Vĩnh Chiêu Đế khoát tay áo, ra lệnh: “Các ngươi không cần phải nhiều lời nữa, trong lòng trẫm đã có quyết định rồi. Để thái tử đến đây chăm bệnh! Việc triều chính sẽ do trẫm theo dõi, còn các ngươi phải tốn nhiều tâm tư hơn.”
Lần này Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đều cung kính đáp: “Vâng, thần tuân chỉ.”
Hoàng thượng đã hạ quyết định, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì, những việc còn lại cứ theo ý hoàng thượng mà làm thôi.
Thiệu Thế Thiện vừa suy nghĩ đã hiểu tại sao Vĩnh Chiêu Đế lại có quyết định như vậy: Tình hình thân thể của hoàng thượng cũng đủ khiến triều thần bất an, nếu trong thời điểm này ngay cả vị trí thái tử cũng bất ổn, như vậy...
Suy đoán của Thiệu Thế Thiện không sai, Vĩnh Chiêu Đế quả thật nghĩ như thế, ông ta không hài lòng thái tử Trịnh Trọng, thế nhưng tại thời điểm này, ông ta chỉ có thể lựa chọn Trịnh Trọng.
Khi ý chỉ được truyền ra khỏi điện Tử Thần, lệnh thái tử Trịnh Trọng tới ngự tiền, hậu cung và triều đình lại một phen dậy sóng.
Thái tử và hoàng quý phi hiển nhiên vô cùng vui mừng. Đây chính là một sự khẳng định và tín nhiệm, chứng minh rằng tại thời điểm mấu chốt, sự tồn tại của thái tử trong lòng hoàng thượng vẫn hết sức quan trọng.
“Trọng nhi, con khiêm tốn an tĩnh đã nhiều năm, lần này vào cung chăm bệnh, con nhất định phải biểu hiện cho tốt, nhất định phải khiến hoàng thượng yên lòng tin tưởng!” Hoàng quý phi tha thiết dặn dò thái tử.
Lúc này, trong lòng bà ta, chăm bệnh cho hoàng thượng là đại sự hàng đầu, về phần thân thể hoàng thượng... bà ta hy vọng hoàng thượng cứ tiếp tục hôn mê, như vậy hoàng nhi của bà ta mới có thể thuận lợi xử lý triều chính, thậm chí là bước lên đế vị!
Hoàng quý phi hơi híp mắt, hơi thở có phần bất ổn, suy nghĩ này một khi đã nhen nhóm trong đầu thì sẽ giống như đâm chồi mọc rễ, làm thế nào cũng không xua đi được.
“Đa tạ mẫu phi chỉ dạy! Xin mẫu phi yên tâm, hài nhi nhất định sẽ chăm sóc phụ hoàng chu đáo.” Trịnh Trọng lên tiếng bảo đảm, sự vui mừng hiện rõ trên mặt.
Hắn ta vốn cho rằng lần này sẽ cùng các hoàng đệ khác chăm sóc phụ hoàng, chẳng ngờ phụ hoàng chỉ bảo một mình hắn ta đến chăm bệnh. Đã nhiều năm rồi, giờ đây, hắn ta mới lại cảm nhận được sự tín nhiệm và yêu thương từ phụ hoàng một lần nữa.
Hắn ta nhất định sẽ chăm sóc phụ hoàng thật tốt!
Hoàng quý phi bật cười, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng của con trai, lời đến khóe miệng lại đành thu về.
Thôi đi, Trọng nhi làm việc không chín chắn, trước đây đã cho nó tiếp xúc với rất nhiều chuyện rồi. Có một số việc, không nên nói cho nó biết thì tốt hơn.
Việc chăm bệnh này đối với thái tử và hoàng quý phi là chuyện tốt, nhưng đối với một vài người khác thì lại không như vậy.