Sau khi tin tức chăm bệnh tại điện Tử Thần truyền ra, tẩm cung của Huy phi vô cùng bình tĩnh. Ngũ hoàng tử Trịnh Phồn và Cửu hoàng tử Trịnh Mậu cũng chẳng có bất cứ động thái gì.
Điều này làm cho một số triều thần quan tâm đến động tĩnh của các hoàng tử cảm thấy bất ngờ: Chăm bệnh là chuyện quan trọng, chẳng lẽ phe phái của Ngũ hoàng tử không hề để ý?
Lẽ não bọn họ không suy nghĩ đến đế vị? Điều này là không thể nào...
“Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa, ai có biết được đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đâu. Các con không cần phải gấp, thân thể hoàng thượng không đáng ngại, đừng hành sự lỗ mãng.” Huy phi dặn dò hai hoàng tử của mình.
Chăm bệnh cho hoàng thượng hiển nhiên là một cơ hội để giành sự tín nhiệm, nhưng đây cũng là một mạo hiểm cực lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là...
Miếng bánh ngon ai cũng muốn ăn, nhưng cũng phải nghĩ xem có bị phỏng tay hay không đã.
Trịnh Phồn cung kính trả lời: “Mẫu phi, hài nhi đã biết, tuyệt đối sẽ không sa vào vũng nước đục này, người yên tâm.”
“Vâng, mẫu phi, trong lòng chúng con đều hiểu rõ, người đừng lo lắng, con nhất định sẽ không khiến mẫu phi thất vọng.” Trịnh Mậu cũng đáp lại, điệu bộ vẫn tao nhã vô hại như cũ.
Huy phi hài lòng gật đầu, nhưng ánh mắt hơi nghiêm nghị, lại nhắc nhở một lần nữa: “Ta biết các con đều có tính toán của riêng mình, thế nhưng lúc này làm gì cũng không thích hợp, tránh để bị người khác lợi dụng, để người ta ngư ông đắc lợi... Đừng quên, hoàng hậu đã được miễn cấm túc.”
Sau khi hoàng thượng tỉnh lại khỏi cơn hôn mê thì đã ngay lập tức bỏ lệnh cấm túc cho hoàng hậu. Tuy bây giờ hoàng hậu còn chưa nắm lại quyền quản lý hậu cung, thế nhưng Huy phi biết, người đàn bà này không phải là hạng dễ chọc.
Bà ta không muốn hai đứa con của mình bị cuốn vào trong đó!
Trình Phồn và Trịnh Mậu đưa mắt nhìn nhau một cái, vội đáp: “Mẫu phi, người yên tâm, hài nhi biết nên làm như thế nào.”
Nỗi lo của mẫu phi đương nhiên là có lý, nhưng bọn họ cũng đã chờ quá lâu. Hiện tại, hoàng thượng không khỏe, thái tử chăm bệnh, đây là cơ hội tốt nghìn năm có một, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Để tránh mẫu phi lo lắng, rất nhiều
chuyện vẫn đừng nên nói cho mẫu phi biết thì hơn.
Không chỉ riêng bọn họ, người ở những cung điện khác cũng đều có tính toán của riêng mình.
Sau khi được bỏ lệnh cấm túc, Vi hoàng hậu liền tới điện Tử Thần. Khi nhìn thấy Vĩnh Chiêu Đế, hai mắt bà ta bỗng ướt nhòe, trên môi lại nở nụ cười: “Hoàng thượng, người không sao là thần thiếp an tâm rồi. Thần thiếp... tình nguyện ở trong cung Khôn Ninh vĩnh viễn không ra ngoài.”
Dứt lời, nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống, tuy bà ta không nói thêm gì, thế nhưng hai hàng nước mắt lại thể hiện sự lo lắng lẫn nỗi bi thương vô hạn.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn thấu nỗi bi thương này, nhất thời im lặng không nói gì.
Ông ta nhìn Vi hoàng hậu một lúc, bỗng phát hiện tóc mai bà ta lại có thêm vài sợi bạc, khiến người ta cảm thấy hơi hoảng hốt.
Vi hoàng hậu nhận thấy ánh mắt của ông ta, bà ta bối rối đưa tay che đi, rồi lại lập tức để tay xuống, thản nhiên nói: “Hoàng thượng, thần thiếp... già rồi, ngày ấy nhìn vào gương đồng thấy tóc mình đã bạc, thần thiếp bất chợt hiểu rằng: Thực ra cũng chẳng có gì đáng để mà tranh giành đấu đá.”
Bà ta vuốt ve tóc mai chấm bạc của mình, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, hiện tại thần thiếp chỉ cầu cho hoàng thượng long thể an khang mà thôi. Thần thiếp đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ khi hoàng thượng khỏe mạnh thì mới có thể che chở cho thần thiếp và hoàng nhi. Hoàng thượng, người nhất định phải an tâm chăm sóc thân thể, về phần việc nước cứ giao cho thái tử xử lý đi.”
Bà ta nói quá ngay thẳng thản nhiên, tựa như trong lòng đã nhìn thấu hồng trần, khiến người ta có cảm giác lánh đời, không ham không muốn.
Vĩnh Chiêu Đế im lặng, ông ta quả thật không ngờ, cấm túc nửa năm lại khiến tâm cảnh của Vi hoàng hậu có biến hóa lớn như vậy, đây là một chuyện tốt.
Nhưng mà, bản chất con người, sao lại có thể thay đổi nhiều như thế chỉ trong nửa năm ngắn ngủi? . Hãy tìm đọc trang chính ở ( TrùmTruy ện.C OM )
Vĩnh Chiêu Đế không phải kẻ ngốc, hiện tại ông ta không để ý đến điều này, không biết là vì không muốn suy nghĩ hay là không có sức lực và tinh thần để mà suy nghĩ.
Nhưng nói chuyện với Vi hoàng hậu một lúc, ông ta liền cảm thấy đầu óc hỗn loạn, toàn thân chẳng còn chút hơi sức nào.
Khi ông ta được Vi hoàng hậu đỡ nằm xuống, hai mắt đã nhắm chặt, chẳng có ai để ý rằng hộ giáp của hoàng hậu cào nhẹ lên chăn vài cái.
Tại cung Diên Hi, Diệp Tự lại cảm thấy hơi bất an, hoàng thượng không khỏe, thái tử chăm bệnh, hoàng hậu tự do, ba chuyện này diễn ra liên tục, nối tiếp nhau, khiến nàng có một dự cảm không lành, tựa như sóng gió sắp ập tới.
Đặc biệt là việc Hiền phi cố tình nhắm vào Cầu Ân.
Trước đây Hiền phi vẫn luôn thu mình khiêm nhường, nhưng từ những gì bà ta đã ngấm ngầm làm ra, người này hoặc là đang ngủ đông, hoặc sẽ gây ra sóng to gió lớn... Chuyện hỏi tội Cầu Ân sao có thể bỏ dở giữa chừng?
Hiện tại nàng không biết Hiền phi có tính toán gì, cũng không đoán ra bước đi của Vi hoàng hậu sau khi được thả tự do. Trong lòng khó nén được cảm giác lực bất tòng tâm.
Nàng đã âm thầm liên hệ với thiên hộ Đề Xưởng – Thẩm Hối, nhanh chóng báo lại hết tất cả mọi động tĩnh trong cung cho Uông Ấn biết.
Uông Ấn và A Ninh sẽ nhanh chóng trở về sao? Còn hoàng nhi của nàng...
Nhưng nàng không biết rằng, đoàn người Uông Ấn cũng gặp chuyện ở Giang Nam.