Uông Xưởng Công

Chương 957: Chương </span></span>957MƯỢN BINH



Trước khi Yến Thiên Quân bẩm báo, đối với Uông Ấn và Diệp Tuy, sự việc liên quan đến Vân Khê và sự tồn tại của thôn Vân Gia cũng chỉ là những chuyện có liên quan đến tình yêu thời còn trẻ của Vĩnh Chiêu Đế.

Vùng đất lành thần kỳ này, nói trắng ra cũng bởi vì có thiên tử chiếu cố, cho nên mới làm cho người ta thỏa lòng vừa ý mà thôi.

Trước đây Uông Ấn vẫn cho rằng, sợ là người của thôn Vân Gia cũng không biết tại sao lại có vận may như vậy, dù sao toàn bộ phủ Tô Châu đạo Giang Nam cũng không hề có chút tin tức nào về chuyện này.

Thế nhưng hiện tại xem ra, chuyện không phải chỉ có như vậy.

Thôn trưởng thôn Vân Gia từng lên triều làm quan, sau đó lại đột nhiên quy ẩn chốn thôn dã, còn có thân phận bí mật là ông chủ kho bạc của đạo Giang Nam...

Hiển nhiên, Vân Tấn biết quá khứ giữa Vĩnh Chiêu Đế và Vân thị, nhưng mà quan hệ giữa Vân Tấn và Vân thị này là như thế nào?

Đây đã là chuyện của hơn ba mươi năm trước, chân tướng đã sớm bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian, hiện tại chẳng thể nào tra được nữa.

“Bán Lệnh, chuyện kho bạc đạo Giang Nam thiếu hụt là như thế nào?” Diệp Tuy hỏi.

Khi nàng biết Vân Tấn chính là ông chủ đứng đầu đạo Giang Nam, trong lòng ngạc nhiên khôn tả. Kho bạc đạo Giang Nam đã xảy ra chuyện cùng thời gian với trận lũ kiếp trước.

Hiện tại triều đình đã phái người đi tu sửa đường sông, cũng đang kiểm tra kho lương thực, dù cho trận lũ kiếp trước có đến hay không thì chắc cũng sẽ không xảy ra tai nạn lớn như vậy nữa chứ?

Uông Ấn cười, nói: “Việc này, bổn tọa đã lệnh Yến Thiên Quân báo cho quan viên Hộ Bộ và Ngự Sử Đài rồi. Bọn họ đúng lúc tới đây vì chuyện của kho lương thực ở đạo Giang Nam.”

Kho bạc đạo Giang Nam dính tới tiền tài của triều đình, cho dù quan viên không được phép điều tra thông tin cụ thể của kho bạc, thế nhưng quan viên của Hộ Bộ thì lại khác.

Vừa khéo, quan viên Bộ Bộ tới đạo Giang Nam lần này chính là thị lang Hà Giới, một người có quan hệ gần gũi với Trung thư lệnh Bùi Đỉnh Thần, là một quan viên có ảnh hưởng lớn tại triều đình.

Quan trọng hơn là, Uông Ấn biết Hà Giới vẫn luôn có một ý tưởng, đó chính là thu những kho bạc của các đạo lớn khắp thiên hạ về Hộ Bộ, để hóa giải áp lực về ngân sách của Hộ Bộ.

Lần này Hà Giới vì

chuyện kho lương thực mà tới đạo Giang Nam, không thể không thừa nhận rằng đây thực sự là thời cơ thích hợp.

Hắn cầm tay Diệp Tuy, cười an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện lũ lụt và kho bạc sẽ có biện pháp giải quyết thôi.”

Lũ lụt và kho bạc đạo Giang Nam là đại sự triều đình, không phải chuyện mà một trưởng thôn đạo Giang Nam có thể chống lại hay ngăn cản, cho dù trưởng thôn này nhận hoàng ân sâu đậm thì cũng không thể nào.

Có điều, Uông Ấn thật sự không ngờ Hà Giới sẽ đích thân tới Vân Khê tìm hắn.

Cùng đến đây còn có thị lang Công Bộ – Thẩm Túy Sơn.

Nếu bọn họ đã đích thân đến, Uông Ấn cũng không có lý do từ chối gặp mặt, đối với Diệp Tuy, Thẩm Túy Sơn còn có tình nghĩa không tầm thường.

Bạn thân nhất của Diệp Tuy là Thẩm Văn Huệ - con gái của Thẩm Túy Sơn.

Năm đó, Diệp Tuy đã dùng kiến nghị đồn điền của Tôn Trường Uẩn để giúp Thẩm Túy Sơn giải quyết nguy cơ nơi trú đóng cho quân và dân, còn giúp Thẩm Túy Sơn lập được công lao hiển hách.

Có qua có lại, sau đó Thẩm Túy Sơn cũng trợ giúp Tam phòng nhà họ Diệp rất nhiều, hai nhà có quan hệ vô cùng mật thiết.

“Hạ quan bái kiến Đốc chủ đại nhân, hạ quan mạo muội tới thăm, mong Đốc chủ đại nhân chớ trách.” Hà Giới khom lưng hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Cho dù hiện nay Uông Ấn không bằng lúc trước, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không dám có một chút bất kính nào. Bậc tinh anh như Hà Giới và Thẩm Túy Sơn, thực sự quá rõ bản lĩnh của Uông Ấn.

Huống chi, bọn họ đến đây lần này còn có việc xin Uông Ấn giúp đỡ.

Uông Ấn khoát tay áo, hỏi thẳng vào vấn đề: “Không cần đa lễ, chẳng biết Hà đại nhân và Thẩm đại nhân đến đây là vì chuyện gì?”

Hà Giới và Thẩm Túy Sơn đưa mắt nhìn nhau. Hà Giới giống như đã hạ quyết tâm, tiến lên một bước nói: “Đốc chủ, hạ quan muốn xin đốc chủ giúp một việc... Hạ quan muốn mượn dùng năm trăm đề kỵ trong tay đốc chủ!”

Dứt lời, y lấy can đảm nhìn về phía Uông Ấn, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, cho dù ngực run lẩy bẩy dị thường, cũng cố gắng ổn định thân thể.

Thẩm Túy Sơn đứng bên cạnh cũng gật đầu, chắp tay nói: “Chuyện quá khẩn cấp, mong đốc chủ khai ân, cho hạ quan mượn đề kỵ dùng một lần!”

Uông Ấn không nói gì, hắn nhìn hai người này một cái, sau đỏ hờ hững nói: “Mượn đề kỵ cùng một lần? Mượn thế nào, dùng thế nào?”

Hà Giới không hề giấu giếm, nói trắng ra: “Đốc chủ, kho lương thực của đạo Giang Nam đã bị binh sĩ Giang Nam Vệ khống chế, chúng ta căn bản không cách nào tra xét tình hình thực tế, hiện tại chỉ nghe quan viên đạo Giang Nam nói kho lương thực đã đầy! Hạ quan... không tin!”

Hơi thở của Hà Giới trở nên dồn dập, hiển nhiên là đang nghĩ tới tình cảnh đáng giận nào đó, trong mắt tràn đầy tia lửa, trên cổ cũng nổi gân xanh.

Uông Ấn híp mắt một cái, không nói gì, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.