Hộ Bộ và Công Bộ thẩm tra kho lương thực và công trình thủy lợi là chuyện từ đầu năm. Từ trước khi Uông Ấn lên đường, giám sát ngự sử đã tra ra tình trạng kho lương thực thiếu hụt và công trình thủy lợi cũ nát. Hiện tại Hà Giới lại nói kho lương thực có binh sĩ Giang Nam Vệ trông chừng?
Tại sao binh sĩ Giang Nam Vệ lại tham gia vào chuyện kho lương thực? Đại tướng quân Thẩm Túc của đạo Giang Nam là người biết giữ mình, sao có thể để sĩ binh Giang Nam Vệ can dự vào chuyện này?
Nếu Giang Nam Vệ có hành động khác thường như vậy, Yến Thiên Quân hẳn đã báo lại từ lâu, hiện tại lại không có tin tức gì, lời Hà Giới nói có đúng là sự thật?
“Đốc chủ đại nhân, tình hình thực tế đúng là như vậy. Người cũng biết, đầu năm giám sát ngự sử quả thật đã phát hiện ra vấn đề của kho lương thực, bởi vậy nên hạ quan mới đến đây tra hỏi. Hiện tại mấy kho lương thực lớn căn bản đều không thể tới gần. Hạ quan đã xin ý chỉ của hoàng thượng, nhưng lại không có hồi âm.” Hà Giới nói, sắc mặt đầy vẻ sầu lo.
Vấn đề kho lương thực và thủy lợi của đạo Giang Nam thực ra rất dễ giải quyết, Hà Giới đến đây lần này chính là để xử lý cục diện cuối cùng, nhưng y không thể nào ngờ tới, ngay cả kho lương thực y cũng không thể lại gần. . truyện tiên hiệp hay
Cố Tổ Phân luôn miệng nói kho lương thực không có bất cứ vấn đề gì, lại nói để đón cơn lũ định kỳ sắp tới đạo Giang Nam nên mới cố ý xin binh sĩ đến trông chừng kho lương thực, còn nói đây là phụng ý chỉ hoàng thượng.
Việc không thể vào kho lương thực khiến trong lòng Hà Giới như bị lửa đốt, ngay khi y đang không còn cách nào thì bất chợt nhận được báo cáo về việc kho bạc đạo Giang Nam của Uông Ấn. Điều này khiến y có cảm giác như nhìn thấy một ngọn đèn trong đêm tối.
Cũng may Thẩm Túy Sơn biết Uông Ấn và Tôn Trường Uẩn có mối quan hệ mật thiết, bọn họ tìm Tôn Trường Uẩn báo cáo lợi và hại trong sự việc, vòng vo một hồi, lúc này mới đến trước mặt Uông Ấn nhờ cậy.
Thẩm Túy Sơn ở bên cạnh đưa mắt nhìn Hà Giới một cái, không nhịn được thở dài một hơi, nói: “Đốc chủ đại nhân, Cố đại nhân quả thật lấy ra ý chỉ, ngày tháng trên ý chỉ còn... rất mới.”
Rất hiển nhiên, Cố Tổ Phân vừa mới nhận được ý chỉ, thế nhưng việc thanh tra kho lương thực nhất định là sự việc hoàng thượng lưu tâm để ý, rõ ràng trước khi quan viên Bộ Hộ lên đường, hoàng thượng đã ra khẩu dụ phải lo liệu việc này một cách thỏa đáng, bây giờ lại hạ một ý chỉ như vậy...
Nói trắng ra là, vấn đề hiện tại của đạo Giang Nam không phải nằm ở kho lương thực, mà nằm ở Kinh Triệu.
Hà Giới đến đây mượn đề kỵ cũng không phải thật sự muốn mượn đề kỵ, mà là muốn mượn tình báo của Đề Xưởng.
Rốt cuộc Kinh Triệu đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Uông Ấn chợt thay đổi, sắc mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên nghiêm nghị: “Thư tín đưa tới Kinh Triệu như đá chìm đáy biển? Đây là chuyện từ khi nào?”
Ba ngày trước, Đề Xưởng Kinh Triệu truyền tình báo tới như cũ, nói triều cục vẫn hoàn toàn bình thường... Hoặc là Kinh Triệu không có chuyện gì, hoặc là Đề Xưởng xảy ra chuyện.
Nếu như lời Hà Giới và Thẩm Túy Sơn nói là thật, vậy tình hình hiện tại có thể còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng!
“Bẩm đốc chủ, đã sáu bảy ngày rồi.” Hà Giới lập tức đáp lời, bảy ngày vừa qua, đối với y, mỗi một ngày đều là giày vò.
Y đến đạo Giang Nam chuyến này, vốn là muốn nhân tiện đưa kho bạc đạo Giang Nam quy về Hộ Bộ, hiện tại vấn đề kho lương thực cũng không thể giải quyết một cách thuận lợi, kho bạc đạo Giang Nam lại càng không cần nhắc tới.
Thấy Uông Ấn trầm ngâm không nói, Hà Giới nhịn không được, lại tiếp tục: “Xin Đốc chủ đại nhân ra chỉ thị.”
Uông Ấn suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Chuyện này xảy ra quá đột ngột, bổn tọa cần thời gian tìm hiểu tình hình, hai vị đợi hai ngày đã.”
“Đây là đương nhiên, vậy đành làm phiền Uông đốc chủ, hạ quan vô cùng cảm kích.”
Thời điểm Uông Ấn ra lệnh Phong bá dẫn hai người Hà Giới và Thẩm Túy Sơn ra ngoài, Thẩm Túy Sơn bỗng nhiên dừng bước, chắp tay nói với Uông Ấn: “Đốc chủ đại nhân, hạ quan còn có một việc muốn bẩm báo.”
Hà Giới thấy thế, lập tức biết ý, nói: “Đốc chủ đại nhân, hạ quan rời đi trước, hai người từ từ nói chuyện.”
Uông Ấn gật đầu, ý bảo Phong bá dẫn người đi, sau đó nhìn về phía Thẩm Túy Sơn.
Thẩm Túy Sơn đè thấp giọng, nói thẳng: “Đốc chủ, phu nhân của hạ quan và gia quyến của Chu thái y có quan hệ thân thiết, trước khi rời khỏi Kinh Triệu, hạ quan từng nghe phu nhân kể rằng tinh thần hoàng thượng thường không được tốt.”
Đây là bí mật sức khỏe của hoàng thượng, là việc trăm vạn lần không thể lộ, nếu không vì phu nhân của Chu thái y tâm trí rối rắm thì cũng sẽ không tiết lộ tin tức như vậy.
Tin tức này Thẩm Túy Sơn đã định sống để bụng chết mang theo, nhưng bây giờ thấy thế cục Giang Nam vô cùng kỳ quặc, rõ ràng cho thấy Kinh Triệu đã xảy ra chuyện, hơn nữa trực giác của ông mách bảo rằng việc này có liên quan tới việc hoàng thượng sa sút tinh thần.
Là một thị lang Công Bộ, ông biết rõ vấn đề thủy lợi đạo Giang Nam là do Uông Ấn đề xuất đầu tiên, thực tế cũng chứng minh thủy lợi quả nhiên có vấn đề.
Nếu đạo Giang Nam thật sự có lũ lụt, như vậy hành động này của Uông Ấn có thể cứu sống tính mạng của rất nhiều bách tính. Bí mật to lớn này, ông tình nguyện nói ra.
Uông Ấn nhìn ông một cái, gật đầu nói: “Bổn tọa đã biết, đa tạ Thẩm đại nhân.”
Tin tức này của Thẩm Túy Sơn quả thật quan trọng, quan trọng hơn là Thượng Dược Cục lại chẳng hề truyền đến tin tức nào.
Không ít nội thị trong điện đều là mật thám của Đề Xưởng, sao có thể không biết rõ động tĩnh của Thượng Dược Cục?
Huống chi, trong cung còn có Cầu Ân!
Trong khoảnh khắc, rất nhiều nghi vấn không lời giải thích hiện lên trong tâm trí Uông Ấn.
Nếu chuyện này là thật thì chỉ có một khả năng duy nhất, đã xảy ra chuyện rồi! Hơn nữa chuyện này còn xảy ra vô cùng đột ngột!
Chiều hôm đó, đề kỵ gấp rút phi ngựa một mạch, vài con chiến mã đã mệt đến chết, cuối cùng cũng tới phủ Tô Châu, tin tức từ Kinh Triệu rốt cuộc cũng đến tay Uông Ấn.
Thân thể Vĩnh Chiêu Đế xảy ra vấn đề, đột nhiên bất tỉnh nhân sự, hơn nữa sau khi tạm thời tỉnh lại thì lại hôn mê bất tỉnh lần nữa, hiện thái tử giám quốc, làm chủ tất cả mọi việc từ quân đội đến triều chính, triều cục đại loạn!