Uông Xưởng Công

Chương 960: Chương </span></span>960CHỚ VỀ



Kinh Triệu thay đổi lớn, triều cục đã thành ra như vậy, Diệp Tự chỉ nói chớ về, nhưng không nói rõ lý do vì sao.

Là không có cách nào để nói, hay là không kịp nói, hay là không cần thiết phải nói... Cho rằng bọn họ sẽ tự hiểu nguyên nhân trong đó.

Uông Ấn rũ mắt, thản nhiên hỏi: “Lúc Thuần phi tới truyền tin còn nói gì nữa không? Hoàng thượng ra sao rồi? Cầu Ân thế nào?”

Đề kỵ truyền tin lập tức bẩm báo: “Hoàng thượng vẫn hôn mê, nội thị cung nữ trong điện Tử Thần vẫn còn đang ở trong ngục, Cầu phó thủ lĩnh cũng vậy, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Cấp báo này và thư tín đề kỵ vừa truyền tới không có sự chênh lệch quá nhiều về thời gian, nên đương nhiên tình hình mà họ biết cũng tương tự.

Ngoại trừ lời nhắc nhở này của Diệp Tự, quả thật không có quá nhiều tin tức hữu ích.

Uông Ấn đặt lá thư cấp báo kia xuống, lập tức ra lệnh: “Phong bá, phiền bá đi tới phủ quan sát sứ đạo Giang Nam một chuyến, bổn tọa muốn biết thế cục Kinh Triệu từ miệng Cố Tổ Phân.”

Hắn nói một cách thờ ơ nhẹ nhàng, nhưng đã dùng đến người có giá trị vũ lực cao nhất bên cạnh mình như Phong bá, chứng tỏ việc này vô cùng nguy cấp và quan trọng.

“Vâng, lão nô lập tức dẫn theo đề kỵ tới phủ Hàng Châu, xin chủ nhân yên tâm.” Phong bá đáp, vẻ hiền lành trên gương mặt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng nghiêm túc.

Lúc này ông không phải là tôi tớ Uông phủ, mà là thủ lĩnh dẫn theo đề kỵ đi chấp hành nhiệm vụ.

Ông đã nhiều năm không đi làm nhiệm vụ, tuy tình thế vô cùng khẩn cấp, nhưng lại khiến ông có một cảm giác quen thuộc ngoài dự đoán.

Nhiệt huyết anh dũng chôn sâu tận đáy lòng, tựa như đang sôi trào...

Trước khi rời đi, Phong bá cẩn thận lấy ra một đồ vật nhỏ, đưa cho Khánh bá, dặn đi dặn lại: “Ta phải đi phủ Hàng Châu một chuyến, con ngựa nhỏ này để ở chỗ ngươi, sợ làm rơi mất... Ngươi phải thay ta bảo quản nó.”

Khánh bá khoát tay áo, cố ý làm ra vẻ sốt ruột, nói: “Ngươi nói như vậy, ta cũng không dám thay ngươi bảo quản, những thứ quá quý trọng ta không đền nổi...”

Không cần mở tấm vải lụa bọc đồ vật ra, Khánh bá cũng biết đây là thứ gì.

Suốt mấy tháng này, ông bạn già này của ông vẫn luôn thần thần bí bí, hễ rảnh rỗi là lại trốn đi đẽo gọt mài giũa, đám tôi tớ đều nói không biết Phong bá đang bận cái gì.

Khánh bá lại biết rất rõ, chẳng phải là làm một con ngựa gỗ cho tiểu thiếu gia tương lai sao?

Vốn dĩ ông cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì bí mật, chỉ là có một lần, nhìn cái thứ không biết là giống ngựa hay giống lừa kia, ông cảm thấy... bí mật một chút vẫn hơn.

Nói không chừng qua một thời gian dài, bản lĩnh đẽo gọt lên tay, biết đâu có thể đẽo giống ngựa.

Dù sao bóng dáng tiểu thiếu gia còn chưa thấy đâu, không vội không vội.

Đương nhiên Phong bá đoán ra những suy nghĩ đó nhưng không thèm để ý, tay cầm lấy ngựa gỗ, lại nói một lần nữa: “Trông nom nó là được rồi, ta đi phủ Hàng Châu đây.”

Khánh bá nghiêm mặt gật đầu, cũng cẩn thận cất ngựa gỗ vào trong lòng, đáp: “Đi sớm đi, đốc chủ vẫn đang chờ tin đấy.”

Uông Ấn quả thật đang chờ đợi. Bất kể là diễn biến kỳ lạ ở đạo Giang Nam, hay là biến đổi kịch liệt ở Kinh Triệu đều mơ hồ có liên quan đến nhau.

Nếu không phải Hà Giới và Thẩm Túy Sơn đến đây, hắn cũng không thể suy đoán ra, rất có thể Cố Tổ Phân và Thẩm Túc đã biết thế cục ở Kinh Triệu từ sớm.

Thẩm Túc là đại tướng quân Giang Nam Vệ, có võ công cao cường, không phải là đối tượng thích hợp để hỏi tội, thế nhưng Cố Tổ Phân...

Cố Tổ Phân là một quan văn, tra hỏi thông tin từ miệng ông ta sẽ dễ dàng hơn, hắn có đủ lòng tin đối với Phong bá.

Thế cục bây giờ đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, giống như núi cao sắp đổ sụp vậy. Càng là những lúc nguy cấp như thế này thì càng không thể để bản thân mình rối loạn được.

Phải biết được tình hình từ chỗ Cố Tổ Phân mới có thể quyết định có trở về Kinh Triệu hay không.

Cùng lúc đó, Trịnh Vân Hồi đi gặp Diệp Tuy, lo âu hỏi: “Dì ơi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Con thấy mọi người đều trông rất căng thẳng.”

Gương mặt non nớt của Trịnh Vân Hồi không thể che giấu được vẻ lo lắng. Tuy đám người Khánh bá đều không nói gì, thế nhưng cậu bé ở chung với bọn họ cũng gần nửa năm, hơn nữa cậu còn là một người cực kỳ nhạy cảm, nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.

Hơn nữa, mẫu phi cố ý căn dặn cậu đến Vân Khê còn phải tỏ ra vẻ kích động, thế nhưng sau khi tới Vân Khê, dì và dượng vốn muốn dẫn cậu đi tham gia tế tự gì đó, nhưng cuối cùng lại không đi.

Diệp Tuy im lặng giây lát, sau đó nói rõ tình hình: “Kinh Triệu truyền tới tin tức, hoàng thượng đột nhiên hôn mê. Mẫu phi của con... Bây giờ hoàng quý phi đã nắm giữ hậu cung, thế cục hiện tại như thế nào vẫn không rõ ràng lắm, chúng ta còn phải cân nhắc kĩ lưỡng xem có lập tức trở về Kinh Triệu hay không.”

Diệp Tuy nhìn Trịnh Vân Hồi lúc này đang lo lắng ra mặt, thậm chí ngay cả viền mắt cũng đỏ hoe, nhẹ giọng nói: “Vân nhi, bây giờ lo lắng khẩn trương cũng không có tác dụng, chúng ta phải bình tĩnh mới có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất.”

Trịnh Vân Hồi cắn răng, muốn ép nước mắt chảy ngược vào trong, lại càng khiến nó trào ra nhanh hơn, cậu bé nghẹn ngào nức nở: “Dì ơi, con... con muốn trở về, con lo cho mẫu phi, chỉ có một mình người ở trong cung.”

Trịnh Vân Hồi biết việc phụ hoàng hôn mê là chuyện lớn, thế nhưng suy nghĩ đầu tiên trong lòng cậu bé là lo lắng cho tình cảnh của mẫu phi.

Trong lòng cậu bé rất rõ, người từng thời từng khắc đều suy nghĩ cho cậu, thay cậu trù tính là ai. Cậu bé biết rõ ràng thế cục như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mẫu phi, cho dù không giúp đỡ được gì thì cậu vẫn muốn được ở bên cạnh mẫu phi lúc này.

Diệp Tuy trầm ngâm một hồi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Tình cảm của con trẻ là chân thật nhất, không thể lừa gạt nhất, thế nhưng hiện tại nàng và Bán Lệnh thật sự vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Trong cung Diên Hi ở Kinh Triệu xa xôi, Diệp Tự dõi mắt qua cửa sổ nhìn về phía binh sĩ Tả Dực Vệ đang bao vây nơi này, trong lòng không nhịn được mà hy vọng: Đừng về, Vân nhi, đừng về!

Cửa lớn cung Diên Hi bất chợt bị mở ra, mấy binh sĩ Tả Dực Vệ đi đến, tướng lĩnh cầm đầu tỏ vẻ cung kính nói: “Thuần phi nương nương, mời đi theo mạt tướng một chuyến, Hoàng quý phi nương nương muốn gặp người.”