Diệp Tự đứng lên, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, trầm tĩnh nói: “Được.”
Nàng sớm biết thời khắc này nhất định sẽ tới, cho nên không hề kinh hoảng. Điều nên giao phó nàng cũng đã giao phó rồi, phần còn lại... nàng không làm gì được.
Chỉ là, nàng cũng rất muốn biết, tại sao thái tử và hoàng quý phi dám có gan làm chuyện tày trời như vậy?
Đúng vậy, sao dám có gan lớn tày trời như vậy? Hoàng quý phi Phạm thị nhìn Diệp Tự ở dưới bậc thang, cũng đang tự hỏi bản thân.
Nhưng nguyên nhân là gì đã không còn quan trọng nữa, dù sao sự tình cũng đã đi đến nước này, đây không phải lúc suy nghĩ nguyên nhân, điều bà ta phải làm là đi từng bước về phía trước, giúp hoàng nhi loại bỏ hết tất cả mọi chướng ngại.
Diệp Tự, chính là một trong số đó.
“Thuần phi, trước đây ngươi cai quản hậu cung không tận lực, chăm sóc hoàng thượng không chu toàn, khiến hoàng thượng hôn mê, ngươi có biết tội không?” Phạm thị nói, thẳng tay áp đặt tội danh cho Diệp Tự.
Diệp Tự ngẩng đầu nhìn về phía Phạm thị, không để ý tới cái gọi là biết tội hay không mà hỏi ngược lại: “Hoàng quý phi, người chắc chắn rằng hoàng thượng sẽ không tỉnh lại như vậy sao? Cho dù hoàng thượng không tỉnh lại đi chăng nữa, người chắc hết thảy thế lực trong triều đều sẽ phục tùng thái tử ư? Ta sợ rằng người chỉ đang giúp người ta may áo cưới mà thôi.”
Thế cục đảo điên, vượt xa tưởng tượng của nàng, nàng chưa từng nghĩ rằng hoàng thượng lại hôn mê lần nữa, còn thái tử giám quốc sẽ có hành động nhanh như vậy.
Hoàng thượng hôn mê, thái tử giám quốc, đây là chuyện đương nhiên, cũng là ý chỉ mà hoàng thượng đã hạ xuống. Thế nhưng trọng thần và tướng lĩnh trong triều chắc chắn biết việc này không bình thường, sao có thể thuận theo thái tử?
Chỉ tiếc, hiện Tả Dực Vệ đã bao vây cung Diên Hi, đám người Cầu Ân lại bị tống vào ngục, đề kỵ cũng bị vây ở Tây Sơn Doanh không được ra ngoài nên nàng chẳng nghe ngóng được thêm chút tin tức nào cả.
Lẽ nào, thái tử và hoàng quý phi lại điên cuồng mất trí như vậy, thực sự giết vua đoạt quyền ư? Bọn họ dựa vào cái gì chứ?
Nghe được câu “giúp người ta may áo cưới mà thôi”, hai mắt Phạm thị híp lại, trong con ngươi có ý lạnh xẹt qua, trong đầu xuất hiện rất nhiều cảnh tượng.
Trong đó, khắc sâu nhất, đằng đẵng nhất, chính là nỗi sợ hãi vô tận.
Bà ta sợ rằng thái tử, hoàng nhi của mình sẽ bị phế, lo lắng hoàng nhi khó giữ được tính mạng, sợ cái chức hoàng quý phi của bà ta sẽ mất đi, sợ một khắc sau sẽ mất mạng...
Quá nhiều lo lắng và sợ hãi chưa một giây phút nào tiêu tan, cũng không thấy đâu là điểm cuối.
Vị trí dưới một người trên vạn người nào có dễ ngồi như vậy? Chỉ cần có một người ở trên chèn ép, bà ta và hoàng nhi chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội vùng lên.
Hơn hai mươi năm, bà ta và hoàng nhi đã chờ đợi hơn hai mươi năm rồi, đến bây giờ đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Nay có cơ hội trời ban rơi xuống trước mặt, bà ta nhất định phải nắm chặt.
Thành, nắm cả thiên hạ; bại, đến bản thân cũng không giữ được.
Mặc kệ là thành hay bại, dù sao cũng có thể nhìn thấy điểm cuối, còn tốt hơn cứ chờ đợi mà không biết phải chờ đến lúc nào hoặc là kết cục bị phế bỏ.
Đời này, điều bà ta hận nhất là hoàng nhi được sắc phong thái tử mà hoàng thượng lại đang độ sung sức!
Đang độ sung sức? Trên đời này có ai không chết không bệnh, không phải hoàng thượng đã hôn mê rồi sao? Vậy cứ tiếp tục hôn mê mãi như vậy là được rồi!
Bà ta điều chỉnh hơi thở, nở nụ cười, nói: “Thuần phi, chuyện đã tới nước này mà ngươi còn giảo biện? Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại cũng là bởi vì ngươi! Bổn cung nghi ngờ ngươi âm thầm hạ độc thủ với hoàng thượng. Hiện giờ, bổn cung làm chủ lục cung, quyết định phong tỏa cung Diên Hi, chờ hoàng thượng tỉnh lại sẽ bỏ lệnh này.”
Bà ta sẽ không giết Thuần phi, giết người là chuyện vô cùng ngu xuẩn, chỉ để lại nhược điểm mà thôi.
Thuần phi còn sống, sẽ giống như hoàng thượng, sẽ bị người ta từ từ lãng quên, có xuất hiện lần nữa cũng không thể gây nên được gợn sóng gì, sau đó hẵng chết cũng không muộn.
Diệp Tự cũng cười, nói: “Phong tỏa? Bổn cung cũng từng cai quản lục cung, nhưng không biết thì ra có thể thẳng tay phong tỏa như vậy, thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà.”
Việc lớn như phong tỏa một cung, xưa nay đều là do đế, hậu định đoạt, hiện tại hoàng quý phi chỉ dựa vào thái tử giám quốc mà thực thi quyền hành của hoàng hậu, hoàng hậu có thể nhịn được ư?
Hơn nữa, việc hoàng quý phi nóng vội đối phó mình như vậy thật không hợp lý, hiện nay người có uy hiếp lớn nhất đối với thái tử hẳn là phe Vi hoàng hậu và phe Ngũ hoàng tử mới đúng chứ.
Sau một khắc, Diệp Tự đã biết vì sao hoàng quý phi lại vội vàng phong tỏa cung Diên Hi.
Bởi vì Phạm thị đã nói tiếp: “Nhị Thập Nhất hoàng tử dưỡng bệnh đã đủ lâu, ngươi tuy có tội, thế nhưng hoàng tử vô tội, con cái hoàng gia đương nhiên không thể ở lại cung Diên Hi, bổn cung sẽ đón nó ra ngoài.” . ngôn tình hoàn
Ánh mắt Diệp Tự thoáng thay đổi, vẻ mặt trầm tĩnh dịu dàng bỗng chốc trở nên nghiêm túc… Thì ra là vì Vân nhi!
Nóng vội muốn đối phó với một hoàng tử mới vài tuổi đầu như Vân nhi, coi Vân nhi như mối uy hiếp nghiêm trọng... Hoàng quý phi Phạm thị này, đây là chuyện mà mẹ ruột của thái tử nên làm sao?
Nếu không phải chính tai nghe được Phạm thị nói ra những lời này, nàng còn tưởng rằng người lên tiếng chính là hoàng hậu.
Đây rõ ràng là tâm tư của hoàng hậu, là chuyện hoàng hậu mới làm!
Suy nghĩ trong đầu Diệp Tự xoay chuyển mấy hồi, trong nháy mắt đã tỏ tường vì sao thái tử và hoàng quý phi lại không hề sợ hãi như vậy. Bởi vì, bọn họ chiếm được sự ủng hộ từ phe phái của Vi hoàng hậu.
Bản thân Vi hoàng hậu cũng đã sinh ra một hoàng tử, thật sự sẽ thật lòng ủng hộ thái tử ư? Những việc kiểu như bảo hổ lột da thế này, thái tử và hoàng quý phi không thể suy nghĩ rõ ràng, hay là mải tìm đường chết nên không muốn suy nghĩ rõ ràng đây?
Thì ra việc đầu tiên những người này phải làm chính là đối phó với Vân nhi!
Lúc này, Diệp Tự cảm thấy vô cùng may mắn vì đã để Vân nhi theo Uông Ấn tới đạo Giang Nam, cho dù những người này muốn làm cái gì thì cũng sẽ không được như ý!
Phạm thị nhìn chằm chằm Diệp Tự không chớp mắt, đột nhiên cười to, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng buồn cười, cười đến mức phải đỡ trán.
“Thuần phi, Nhị Thập Nhất hoàng tử hiện không có ở cung Diên Hi, chúng ta đều biết rõ chuyện này, nhưng những người khác không biết, có đúng hay không? Nếu như Nhị Thập Nhất hoàng tử không xuất hiện, như vậy chẳng phải bổn cung có thể nói... Nhị Thập Nhất hoàng tử đã chết yểu, là ngươi giấu giếm không báo?” Phạm thị cười nói, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.
“Bây giờ hoàng thượng hôn mê, bổn cung phong tỏa cung Diên Hi mới phát hiện ngươi giấu giếm chân tướng chuyện chết yểu... Cứ như vậy, có phải rất đúng tình hợp lý hay không?”
Sắc mặt Diệp Tự đột ngột thay đổi, hộ giáp đâm vào lòng bản tay, cảm giác đau đớn khiến nàng lập tức khôi phục sự bình tĩnh.
Nàng giương mắt nhìn vẻ lạnh lùng trào phúng không chút che giấu trong mắt Phạm thị, trong lòng bỗng chốc hiểu rõ.
Lúc này nàng mới hiểu rõ đám người Phạm thị này thực sự muốn làm cái gì.