Đám người Phạm thị muốn ép Vân nhi xuất hiện, nói cách khác, là muốn ép Uông Ấn dẫn Vân Nhi xuất hiện.
Đối với bọn họ, Vân nhi có ích lợi gì? Hay là bọn họ còn có mưu tính gì khác?
Trong đầu Diệp Tự nổi lên vô số phỏng đoán, nhưng trong lúc này, nàng không thể khẳng định điều gì.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, hiện tại Uông Ấn và Vân nhi tuyệt đối không thể trở về!
Trừ khi... hoàng thượng tỉnh lại!
Phạm thị nhìn Diệp Tự giả vờ trấn tĩnh, trào phúng trong mắt càng nồng đậm, ra lệnh cho binh sĩ Tả Dực Vệ: “Đưa Thuần phi nương nương về cung Diên Hi, canh chừng cung Diên Hi cẩn thận, không có lệnh của bổn cung thì bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào cung Diên Hi, hiểu chưa?”
Binh sĩ Tả Dực Vệ cung kính nghe lệnh, lập tức đến gần Diệp Tự, giọng điệu đầy áp bức uy hiếp: “Thuần phi nương nương, mời.”
Những binh sĩ Tả Dực Vệ nghe lệnh thái tử và hoàng quý phi này đương nhiên là người phe thái tử ngay từ đầu... Mặc dù thái tử không có bao nhiêu thế lực, thế nhưng luôn có một vài quan viên và tướng lĩnh có dự định đầu cơ trục lợi, còn ngấm ngầm muốn tìm kiếm công lao phò tá.
Cho nên sau khi Vĩnh Chiêu Đế hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người tụ tập về phe thái tử. Còn về phần những người này có mục đính và tính toàn gì thì khó mà nói được.
Sau khi Diệp Tự trở lại cung Diên Hi, nàng chẳng thể đè nén được nỗi lo lắng trong lòng nữa.
Nàng ở trong hậu cung nhiều năm như vậy, lại có Uông Ấn và Cầu Ân giúp đỡ, cho dù cung Diên Hi bị phong tỏa thì vẫn có thể truyền tin nếu muốn, vấn đề là... bản thân việc truyền tin này chính là một cái bẫy!
Hoàng thượng hôn mê, một khi tin tức cung của nàng bị phong tỏa truyền đến đạo Giang Nam, với cách làm việc của Uông Ấn, với tình cảm A Ninh dành cho nàng, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng trở về, không phải sẽ đúng với mong muốn của đám người hoàng quý phi ư?
“Nương nương, các đề kỵ bí mật truyền tới tin tức, nói tính mạng Cầu Ân không đáng lo. Nương nương, hoàng quý phi đã nói những gì, Tả Dực Vệ sẽ đưa những người khác đi đâu?” An Nghi cô cô hỏi, tràn đầy lo lắng.
Diệp Tự nhắm mắt, nói với Khương Đản đang hết sức bình tĩnh đứng một bên: “Ngươi giúp ta truyền một bức thư khẩn đến đạo Giang Nam, cần tốc độ nhanh nhất.”
Khương Đản là mật thám Đề Xưởng, đương nhiên có biện pháp đưa tin tức tới Đề Xưởng.
Có biến, chớ về.
Đây là nhắc nhở của nàng, từ ngữ mập mờ như vậy chính là muốn cho Uông Ấn và A Ninh biết, bất luận Kinh Triệu có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đừng nên trở về.
Bọn họ nhất định có thể hiểu được nhắc nhở của nàng, nhất định sẽ.
Trong cung Thọ Khang, nội thị Hà Anh bẩm báo với Hiền phi: “Nương nương, hoàng quý phi đã phong tỏa cung Diên Hi, dùng ý chỉ của hoàng hậu.”
Hiền phi gật đầu, mắt vẫn nhìn vào bức tranh vừa mới tỉ mỉ vẽ xong, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Bổn cung biết rồi, vậy chỗ Thiệu Thế Thiện hẳn là đã chuẩn bị xong xuôi, cứ chờ đợi là được.”
“Vâng, nương nương.” Hà Anh đáp, ánh mắt rõ ràng mang theo nghi vấn, nhưng lại không nói ra.
Hiền phi nhìn y một cái, thong thả cuộn tròn bước họa, hờ hững nói một câu: “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi.”
Hà Anh cúi thấp đầu, cuối cùng vẫn hỏi: “Nương nương, nô tài không rõ... Nếu đã xác định Nhị Thập Nhất điện hạ không ở trong cung, cứ nói thẳng là đã chết không được sao? Vì sao còn muốn dụ trở về?”
Hiền phi cười ha ha vài tiếng, hiếm khi cười ra tiếng như vậy, nói: “Ngươi nói như vậy cũng không sai, nhưng điều bổn cung muốn không phải là hoàng tử chết yểu.”
Nhị Thập Nhất hoàng tử chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có thể làm được cái gì? Có tác dụng được bao nhiêu?
Nhị Thập Nhất hoàng tử có vẻ quan trọng, thứ nhất là vì hoàng thượng vô cùng coi trọng, vừa sinh ra đã được ban tên “Vân Hồi”, thứ hai là bởi vì đằng sau có Uông Ấn ủng hộ.
Hiện tại hoàng thượng đã hôn mê, có thể tỉnh lại hay không, đương nhiên không nằm trong tầm khống chế của bà ta, người duy nhất có thể làm gì đó cho Nhị thập nhất hoàng tử…
Cũng chỉ có Uông Ấn mà thôi.
Bổn cung thật sự tò mò, Uông Ấn ở đạo Giang Nam xa xôi, biết tin hoàng thượng hôn mê, Thuần phi bị giam cầm, sẽ có phản ứng gì?
Có thể dẫn Nhị Thập Nhất hoàng tử gấp rút trở về hay không? Không, không phải có thể hay không, thứ bổn cung muốn là nhất định phải trở về!
Như vậy sự việc mới thú vị, hẳn là Hoàng hậu nương nương cũng sẽ nghĩ như vậy mới có thể giúp hoàng quý phi hạ ý chỉ, còn truyền tin cho Triệu Thế Thiện và Nghi Loan Vệ.