Như suy đoán của Uông Ấn, phủ Định Quốc Công và Hộ Quốc Công đều đặc biệt chú ý biến động ở Kinh Triệu.
Từ sau khi Trưởng công chúa hoăng thệ*, phò mã vốn không ham mê triều chính gì lập tức xin Vĩnh Chiêu Đế hạ chỉ cho nhận chức tự thừa ở Vệ Úy Tự, bắt đầu gia nhập vào triều chính.
(*) Hoăng thệ: bằng nghĩa với chết, thường được dùng cho công chúa, hoàng tử.
Đương nhiên, chức Vệ Úy tự thừa này chỉ là hư danh chẳng có mấy quyền lực. Có điều vì chức này quản lý binh khí của quốc gia nên không thể xem thường được.
Tề Thích Chi chọn cách trở thành Vệ Úy tự thừa cũng vì muốn biết tình hình trong quân đội.
Từ xưa đến nay, phủ Định Quốc Công thường không tham gia chính sự nên hành động của Tề Thích Chi cũng khiến người ta chỉ trích, nhưng vì hoàng thượng đã hạ chỉ nên những lời chỉ trích đó chỉ như bọt nước vậy, thoáng chốc đã mất.
Trong lúc đảm nhiệm Vệ Úy tự thừa, Tề Thích Chi đã thu thập được khá nhiều tin tức trong quân đội, đồng thời đã bàn bạc và cân nhắc với cha là Tề Thiêm Trúc rằng sẽ giữ số tin tức này trong tay, không tiết lộ cho bất cứ ai.
Hiện giờ hoàng thượng đột nhiên hôn mê, tất nhiên Tề Thiêm Trúc và Tề Thích Chi đều vô cùng lo lắng. Thân là Định Quốc Công, Tề Thiêm Trúc lập tức chạy vào cung ngay khi nhận được tin, hơn nữa còn gặp được Hộ Quốc Công Thang Nguyên cũng vội vã chạy đến như mình.
Tề Thiêm Trúc và Thang Nguyên đều nhìn thấy vẻ lo lắng từ trong mắt nhau, sau khi trông thấy Vĩnh Chiêu Đế đã hôn mê bất tỉnh trong điện Tử Thần thì sắc mặt của bọn họ lại càng khó coi hơn.
Gương mặt đế vương tái nhợt, vừa nhìn liền biết đã chịu đủ sự gặm nhấm của bệnh tật. Trước đây hoàng thượng cũng từng hôn mê nhưng không lâu sau đã tỉnh lại, thế mà lần hôn mê thứ hai này lại lộ ra sắc mặt ốm yếu như vậy.
Cho dù bọn họ không biết y thuật nhưng cũng biết tình trạng hiện tại của hoàng thượng rất khác thường.
Tề Thiêm Trúc lên tiếng hỏi thái tử đứng bên giường của đế vương: “Điện hạ, thái y nói sao? Khi nào hoàng thượng mới tỉnh lại?”
Giọng nói của ông rất uy nghiêm và có tính áp bức, hai mắt cũng nhìn chăm chăm vào thái tử Trịnh Trọng. . ngôn tình tổng tài
Không biết do sợ uy nghiêm của Tề Thiêm Trúc hay là lý do gì khác mà Trịnh Trọng hơi co rúm người lại. Sau đó, hắn ta đột nhiên nhớ ra mình đang giám quốc, chỉ cần Vĩnh Chiêu Đế không tỉnh lại thì hắn ta chính là người có quyền lực lớn nhất trong triều chính, cũng chẳng cần phải sợ hai vị quốc công này.
Trịnh Trọng thẳng lưng, nét mặt vô cùng lo lắng: “Thái y không chẩn đoán được nguyên nhân hôn mê của phụ hoàng, hiện giờ vẫn đang nghĩ cách, bổn điện hạ cũng không biết khi nào phụ hoàng sẽ tỉnh lại.”
Hắn ta nhìn Vĩnh Chiêu Đế trên giường bằng ánh mắt lo âu, rầu rĩ thở dài.
Thang Nguyên không hỏi tình trạng của Vĩnh Chiêu Đế mà hỏi hắn ta: “Điện hạ, sao nội thị và cung nữ trong điện Tử Thần đều thay mới hết vậy? Hoàng thượng vô cùng tin tưởng Cầu phó thủ lĩnh, bây giờ hoàng thượng bị bệnh thì nên để y chăm sóc mới đúng.”
Thang Nguyên nắm giữ ám vệ hoàng thất của Vĩnh Chiêu Đế nên biết nhiều chuyện hơn Tề Thiêm Trúc. Ông biết thái tử đã đổi hết người trong điện Tử Thần sau khi hoàng thượng hôn mê, thật ra những nội thị và cung nữ đang có mặt tại đây đều là người của thái tử.
Có lẽ các trọng thần trung tâm khác không chú ý, hoặc chú ý nhưng không dám hỏi thái tử giám quốc, nhưng Thang Nguyên thì khác.
Giờ phút này, dù ông nắm giữ ám vệ hoàng thất cũng không ngờ rằng thái tử lại can đảm đến mức lệnh cho binh sĩ Giang Nam nhúng tay vào chính trị tại đạo này.
Bọn họ càng không ngờ rằng một tai họa to lớn đang tràn vào Đại An.