Mưa to ở đạo Giang Nam vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Đúng như Uông Ấn dự đoán, xét thấy tình hình thiên tai căng thẳng, binh sĩ Giang Nam Vệ tại ba doanh đều được điều động, phân tán đến phủ Hàng Châu, phủ Tô Châu và những nơi khác cứu trợ thiên tai.
Binh sĩ sáu doanh ở Giang Nam Vệ, cộng thêm binh sĩ hai doanh Lĩnh Nam Vệ, tổng cộng khoảng chừng một vạn binh sĩ. Nhiều binh sĩ cứu trợ như vậy, đương nhiên có thể giúp quan phủ hóa giải áp lực, khiến cho việc cứu tế có hiệu quả rõ ràng.
Động tĩnh của binh sĩ Giang Nam Vệ lại một lần nữa được Yến Thiên Quân và các đề kỵ khác bẩm báo trước mặt Uông Ấn.
Thẩm Túc đã gặp binh sĩ hai doanh của Lĩnh Nam Vệ. Binh sĩ hai doanh này không phân tán, mà dựa theo kết cấu binh sĩ được sắp xếp từ trước để tiến hành cứu tế...
Ba doanh Giang Nam Vệ ở lại phủ Hàng Châu, các binh sĩ và quan viên triều đình cùng mở kho lương thực cứu trợ thiên tai.
Ba doanh khác đi tới phủ Tô Châu và một số nơi khác. Binh sĩ Giang Nam Vệ chỉ mang theo trường đao bên mình, không mang theo vũ khí khác.
Nhờ có Giang Nam Vệ cứu trợ kịp thời, bách tính Giang Nam cảm kích tướng quân Thẩm Túc không ngớt, uy vọng của Thẩm Túc tại đạo Giang Nam đạt đến đỉnh điểm...
Từng tin tức đều nói lên diễn biến tình hình thiên tai tại đạo Giang Nam, đều cho thấy thế cục đạo Giang Nam. Đối với những tin tức này, trong lòng Uông Ấn tự có phán đoán, ngoại trừ bảo Đường Ngọc và Yến Thiên Quân tiếp tục điều tra, hỗ trợ cứu tế thì không ra mệnh lệnh nào khác.
“Uy vọng của Thẩm Túc tại đạo Giang Nam trở nên hiển hách, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Giang Nam Vệ có công với bách tính, chí hướng của Thẩm Túc có thể ảnh hưởng tới thế cục đạo Giang Nam.” Diệp Tuy phân tích thế cục đạo Giang Nam.
Hiện nay, Thẩm Túc chiếm được danh tiếng ở đạo Giang Nam vô cùng giống với Bán Lệnh ở đạo Nhạn Tây năm đó.
Nghe Bán Lệnh nói Thẩm Túc và Cố Tổ Phân đều nghe lệnh quý nhân nào đó ở Kinh Triệu.
Quý nhân ở Kinh Triệu...
Hiện Vĩnh Chiêu Đế đang hôn mê, chị gái nàng lại bị nhốt trong cung Diên Hi. Dù Thẩm Túc và Cố Tổ Phân nghe lệnh quý nhân nào thì hai người bọn họ không phải ở phe mình.
Đối với phán đoán của Diệp Tuy, Uông Ấn cũng tán thành: “Không sai, lời nói của Thẩm Túc có ảnh hưởng rất lớn tại Giang Nam Vệ. Bổn tọa lo rằng đạo Giang Nam sẽ có biến, muốn nhanh chóng trở về Kinh Triệu. Một khi ngừng mưa, chúng ta sẽ lập tức khởi hành.”
Hắn nhìn Diệp Tuy, cười nói: “Đừng lo, bổn tọa đã truyền tin cho Thẩm Hối rồi. Có một người sẽ dẫn theo binh sĩ Tây Sơn Doanh bí mật rời khỏi Kinh Triệu, rồi hội họp với chúng ta ở đạo Sơn Đông.”
“Tây Sơn Doanh? Tây Sơn Doanh chỗ ca ca đang ở?” Diệp Tuy vội vàng hỏi, giọng nói cũng cao lên.
Uông Ấn gật đầu đáp: “Không sai, đúng là hắn dẫn binh sĩ Tây Sơn Doanh đến. Thế nhưng những binh sĩ này không thể tới đạo Giang Nam, chỉ có thể chờ chúng ta ở đạo Sơn Đông.”
Đối với chuyện trong quân, Diệp Tuy biết không nhiều lắm, nhưng rõ ràng không có mệnh lệnh của hoàng thượng thì không thể nào dễ dàng điều động binh sĩ trong quân.
Tây Sơn Doanh chỗ ca ca làm sao có thể tới đạo Sơn Đông?
“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Trước đây, lúc bổn tọa dẫn theo tiểu điện hạ rời đi, từng xin hoàng thượng một ý chỉ, chính là xin binh sĩ Tây Sơn Doanh bảo vệ tiểu điện hạ.” Uông Ấn giải thích ngắn gọn.
Trước đây chỉ là vì cẩn thận nên mới xin một ý chỉ như vậy, chứ hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ thực sự dùng đến Tây Sơn Doanh.
Hiện tại thế cục biến đổi, với tình hình hiện nay, đương nhiên hắn phải điều động Tây Sơn Doanh. Hoàng thượng đã hôn mê, mật chỉ này có thể có hiệu lực, còn có thể giấu giếm binh sĩ Kinh Kỳ Vệ là nhờ có Định Quốc Công Tề Chiêm Trúc lo liệu chu toàn.
Đề kỵ trước kia được đưa vào Tây Sơn Doanh rèn luyện không có hành động chỉ là vì che giấu, là vì lừa gạt Kinh Kỳ Vệ, khiến cho những người ở Kinh Triệu lơ là cảnh giác mà thôi.
Thế nhưng binh sĩ Tây Sơn Doanh có thể bí mật rời khỏi Kinh Triệu, lại không thể bí mật tới Giang Nam Vệ, dù sao ở giữa phải đi qua quá nhiều Vệ, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta chú ý, chỉ có thể âm thành hành quân tới đạo Sơn Đông gần với Kinh Triệu nhất mới có thể che giấu hành tung.
Điều bọn họ phải làm ngay lúc này chính là đi tới đạo Sơn Đông một cách an toàn.
Hai ngày sau, mưa tạm ngừng, Uông Ấn dựa theo sắp xếp từ trước, ra lệnh cho đoàn người xuất phát từ Vân Khê phủ Tô Châu trở về Kinh Triệu.