Uông Xưởng Công

Chương 971: Chương </span></span>971THẨM TÚC



Chủ trướng Giang Nam Vệ được xây dựng tại phủ Hàng Châu, cách phủ quan sát sứ khoảng chừng nửa ngày đi đường, cách quận Ngô một dãy núi, nơi đóng quân có khoảng bốn vạn binh sĩ.

Người đạo Giang Nam đông đúc giàu có, số lượng binh sĩ Giang Nam Vệ thuộc hàng trung bình trong mười Vệ lớn... Những con em trẻ tuổi nhà có điều kiện, chẳng có mấy người chấp nhận tòng quân.

Chênh lệch giữa Giang Nam Vệ và Nhạn Tây Vệ chính là ví dụ điển hình.

Nhạn Tây Vệ thuộc vùng bần hàn, khó khăn về mọi mặt, tính tình người dân còn hung hãn, việc con em bách tính tòng quân chính là lựa chọn tốt nhất.

Những người tòng quân gia nhập Giang Nam Vệ, nếu không phải bách tính khổ cực đến mức không thể sống nổi thì chính là một số con cháu nhà quyền quý. Cho nên, con ông cháu cha tòng quân tại Giang Nam Vệ không phải là ít. Điều này cũng làm cho binh sĩ Giang Nam Vệ có vẻ đặc biệt hơn so với các Vệ khác, địa vị cũng cao hơn một chút.

Đương nhiên, bản lĩnh cũng là kém cỏi nhất.

Tình trạng như vậy, tất cả các tướng lĩnh trong quân đều biết, cũng từng âm thầm bất bình thay cho Thẩm Túc. Tuy Thẩm Túc am hiểu việc dùng binh đánh trận, nhưng dẫn theo đám binh sĩ như vậy, cho dù ông ta có bản lĩnh luyện binh cao siêu hơn nữa, năng lực dùng binh mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, ở đạo Giang Nam rất ít khi xảy ra chiến loạn nên cũng không cần chiến lực mạnh mẽ. Việc lớn nhất mà binh sĩ Giang Nam Vệ làm được trong mấy năm gần đây cũng chỉ có cứu tế mà thôi.

Cho nên, ở trong triều, có một vài tướng lĩnh ngấm ngầm gọi đại tướng quân Giang Nam Vệ - Thẩm Túc là “tướng quân cứu tế”. Tức là binh sĩ Giang Nam Vệ chỉ có thể dùng để cứu tế mà thôi, đại tướng quân như Thẩm Túc cũng chỉ có thể chỉ huy cứu tế mà thôi.

Cứu tế nhân dân đương nhiên vô cùng quan trọng, là chuyện tạo phúc cho bách tính, thế nhưng đối với tướng lĩnh và binh sĩ, giết địch, bảo vệ quốc gia mới là quan trọng nhất, cũng là điều cao quý nhất mà bọn họ theo đuổi.

Danh hiệu “tướng quân cứu tế” này ẩn chứa sự khinh thường, mọi người trong quân đều hiểu mà không nói.

Những năm gần đây, Thẩm Túc tựa như chưa từng nghe thấy danh hiệu tướng quân cứu tế này, không hề cãi lại, cũng không dốc lòng thao luyện binh sĩ, cho người ta cảm giác cứ như ông ta đang ở lại Giang Nam Vệ dưỡng lão vậy. Ngoại trừ lên Kinh Triệu báo cáo công tác thì rất ít khi thấy ông ta xuất hiện trong các cuộc hội họp, ngay cả quan viên đạo Giang Nam cũng cho rằng Thẩm Túc là một đại tướng quân không màng thế sự.

Lúc này, Thẩm Túc – đại tướng quân không màng thế sự trong mắt người ngoài đang nghe phó tướng Hình Minh bẩm báo.

“Uông Ấn thật sự dẫn theo gia quyến rời khỏi Vân Khê? Tiểu điện hạ cũng đi cùng?” Thẩm Túc hỏi đi hỏi lại Hình Minh mấy lần.

Tướng mạo Thẩm Túc cũng giống như tên của ông ta, cực kỳ nghiêm túc, không phải hạng dễ gần, khiến cho người ta tự giác cách xa theo bản năng, luôn cảm thấy người này không dễ trêu vào.

Sự nghiêm túc này đến từ tướng mạo của ông ta, cũng đến từ uy nghiêm của một đại tướng quân.

Nếu các binh sĩ Giang Nam Vệ ở đây nhất định sẽ phát hiện lúc này ánh mắt đại tướng quân uy nghiêm của bọn họ hơi chập chờn, rõ ràng là dáng vẻ do dự.

Phó tướng Hình Minh lập tức đáp: “Tướng quân, đã tìm hiểu rõ ràng, bọn họ quả thật đã khởi hành, là đội mưa mà đi.”

Mưa ở đạo Giang Nam quả thật đã không còn xối xả như trước, nhưng vẫn không hề dừng lại. Từ việc đoàn người Uông Ấn khởi hành trở về Kinh Triệu lúc này mà đoán, có lẽ thế cục tại Kinh Triệu vô cùng khẩn cấp.

Sắc mặt Hình Minh hơi khó coi, là vẻ mặt phức tạp xen lẫn sợ hãi và không cam lòng: “Tướng quân, ngài thực sự quyết định rồi sao? Một khi đâm lao thì phải theo lao...”

Giọng nói của Hình Minh lúc này hơi hỗn loạn, y cũng không biết mình đang khuyên nhủ đại tướng quân hay là đang thúc giục đại tướng quân đưa ra quyết định, thế nhưng y biết, đây là lúc đại tướng quân bắt buộc phải lựa chọn.