Uông Xưởng Công

Chương 972: Chương </span></span>972ĐI THÌ SẼ ĐẾN



Nghe Hình Minh nói xong, trong đầu Thẩm Túc chỉ nghĩ đến một câu: Nếu không làm như vậy thì còn làm thế nào được nữa?

Binh lính Lĩnh Nam Vệ đã tới đạo Giang Nam, đoàn người Uông Ấn thì đã xuất phát. Ở Kinh Triệu, hiện giờ, hoàng thượng đang hôn mê, thái tử giám quốc, đạo Giang Nam gặp nạn lũ lụt, không dễ gì ông ta mới có được binh quyền...

Gần như đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, nếu ông ta không làm vậy thì còn làm thế nào nữa?

Nếu không nắm chặt cơ hội này, chẳng lẽ còn định làm “tướng quân cứu tế” mãi hay sao?

Là một vị tướng từng lên chiến trường giết địch, mỗi khi nghĩ đến danh hiệu này, Thẩm Túc liền cảm thấy nhục nhã như bị người ta dúi đầu xuống đất. Kẻ địch còn không khiến ông ta nhục nhã, mà binh lính, tướng sĩ quốc triều lại khinh nhục ông ta như vậy.

Nhưng vậy thì sao?

Giang Nam giàu có, sung túc, là vùng đất trong mơ của rất nhiều người, nhưng với ông ta thì nó lại là đầm lầy, càng đi thì lún càng sâu. Cuối cùng, ngay cả giãy giụa cũng không làm được.

Thẩm Túc cười phá lên, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, trầm giọng ra lệnh: “Nếu binh lính Lĩnh Nam Vệ đã đến đạo Giang Nam rồi thì cứ theo kế hoạch mà làm. Việc này giao cho ngươi phụ trách, tuyệt đối không được thất bại!”

Lần này, ông ta không đối đầu với một người bình thường mà là Uông Ấn - kẻ có tiếng là luyện binh số một trong quân đội.

Theo tin tức của lính trinh sát, lần này Uông Ấn dẫn theo năm trăm đề kỵ, nhưng chỉ sợ số lượng người âm thầm đi theo phải nhiều gấp bội. Với năng lực của đề kỵ, gần như không ai đấu lại được.

Nhưng đó cũng chỉ là gần như mà thôi, là trong tình huống bình thường. Còn với tình huống đặc biệt thì sẽ không như vậy.

Thẩm Túc hơi nghiêng người, nhìn về hướng Vân Khê, ánh mắt phức tạp đến khó tả.

Từ trước đến nay, ông ta không dám coi thường Uông Ấn. Không, nói đúng hơn là ông ta vô cùng khâm phục Uông Ấn.

Một thái giám có thể dẫn binh, còn có thể chỉnh đốn Nhạn Tây Vệ, biến họ thành một tấm khiên vững chắc, được người từ trên xuống dưới trong một vệ kính trọng, sùng bái. Người như vậy, tướng lĩnh như vậy, tuyệt đối đáng để khâm phục.

Nhưng khâm phục là một chuyện, bây giờ, việc ông ta cần làm lại là chuyện khác.

Thậm chí, ông ta còn rất tò mò: là tình cảnh gian nan của Nhạn Tây Vệ đã bồi dưỡng tài năng của Uông Ấn, hay là tài năng của Uông Ấn đã thay đổi Nhạn Tây Vệ.

Nếu bản tướng đúng ở vị trí đại tướng quân Nhạn Tây Vệ, liệu có làm tốt hơn Uông Ấn không?

Khả năng bất định và khát vọng vô hạn không lúc nào không ngập tràn trong nội tâm của ông ta, khiến ông ta không thể yên lòng, sục sôi ý chí.

Bây giờ, cuối cùng ông ta cũng đợi được cơ hội rồi.

“Mạt tướng tuân lệnh! Nhất định không phụ kỳ vọng của đại tướng quân!” Hình Minh nghiêm túc trả lời.

Hành động theo kế hoạch... Chiến dịch này là chiến dịch lớn nhất y tham gia từ khi nhập ngũ, cũng là việc mạo hiểm nhất y từng làm.

Thành công thì một bước lên mây, cả đời không cần lo lắng gì nữa. Thất bại thì mất mạng, bị người đời khinh thường, chửi rủa.

Đại tướng quân đã không còn đường lui nữa. Là người đi theo đại tướng quân nhiều năm, y cũng không còn đường lui nữa.

May mắn là trời đổ mưa to, ông trời cũng giúp họ. May hơn nữa là binh lính Lĩnh Nam Vệ đã đến đạo Giang Nam, bọn họ còn có một lá bài tẩy sắc bén.

Ánh mắt Hình Minh dần sáng lên xen lẫn hưng phấn. Đó là sự kích động của một vị tướng sắp lên chiến trường, cũng là sự vui sướng khi gặp được đối thủ, cũng là sự mong đợi và tự tin vào bản thân.

Y thực sự mong đợi trận chiến này.

Sau khi rời khỏi Vân Khê, Uông Ấn vẫn ngồi trong chiếc xe ngựa đen của phủ nhà họ Uông, không che giấu nhiều nữa.

Khi hắn xuôi Nam, vì né tránh tai mắt của người khác nên không dùng đến chiếc xe ngựa này. Nhưng trong nửa năm ở Giang Nam, vì đảm bảo an toàn, hắn ra lệnh cho đề kỵ bí mật vận chuyển nó đến Giang Nam.

Bởi vì chiếc xe ngựa này đủ rộng rãi lại an toàn.

Cỗ xe này có màu đen nhánh là vì dùng thép dày chế tạo, toàn bộ thân xe, bao gồm cả cửa sổ đều có thể ngăn cản tấn công từ bên ngoài.

Uông Ấn đã cho người thí nghiệm, ngay cả nỏ quân dụng cũng không thể bắn thủng xe ngựa, dùng để bảo vệ là thích hợp nhất.

Trịnh Vân Hồi cũng được chuyển sang cỗ xe này, đang ngồi ngay ngắn đối diện Diệp Tuy với vẻ mặt căng thẳng.

“Dượng, dì, chúng ta quay về Kinh Triệu... có phải rất nguy nhiểm không?” Cuối cùng, Trịnh Vân Hồi vẫn không nhịn được mà hỏi, trên gương mặt hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng.

Ở trong cung đã biết đến đủ trò âm hiểm, nửa năm nay cũng trải qua nhiều chuyện, nhưng suy cho cùng, cậu vẫn chỉ là một đứa bé bảy tuổi, vẫn không thể giấu buồn vui trong lòng.

Uông Ấn cười, nói: “Chắn hẳn tiểu điện hạ cũng biết họ ép chúng ta về Kinh Triệu là có mục đích. Dọc đường đi sẽ không an toàn. Bổn tọa đã chuẩn bị trước nhưng cũng không thể đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở.”

Tất cả đề kỵ ở đạo Giang Nam, bao gồm Yến Thiên Quân đều đã được huy động, đề kỵ vốn được sắp xếp ở Tây Sơn Doanh, Kinh Triệu cũng đang trên đường tới. Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân Uông Ấn dám dẫn Diệp Tuy và Trịnh Vân Hồi lên đường.

Khi ở Vân Khê, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bất chấp việc bị thái tử nghi ngờ hỏi tội mà điều động hơn một nghìn đề kỵ sắp xếp ở Tây Sơn Doanh.

Thẩm Hối đã dẫn những đề kỵ này ngày đêm lên đường, tầm một ngày nữa là hai bên sẽ gặp nhau.

Trừ những người nhất định phải ở lại Kinh Triệu, trừ Niên bá trông giữ đại lao Đề xưởng, ba nghìn đề kỵ đã là lực lượng lớn nhất hắn có thể vận dụng.

Nếu như vậy mà vẫn không thể hộ tống A Ninh và tiểu điện hạ về Kinh Triệu an toàn thì sau khi trở lại Kinh Triệu cũng sẽ không có gì khá hơn.

Với số lượng đề kỵ này, dù Thẩm Túc huy động tất cả người của ba doanh trại thì hắn cũng vẫn có thể dẫn bọn họ rút lui an toàn.

Huống chi theo Liễu Nguyên Tập đánh giá, khả năng chiến đấu của binh lính hai doanh trại của Lĩnh Nam Vệ thực ra... rất bình thường, hầu hết đều chưa từng lên chiến trường, vậy nên càng không cần lo lắng.

Lo lắng là cần thiết nhưng lúc này thì không có bao nhiêu tác dụng.

Đường đi có nguy hiểm, xa xôi thì cũng sẽ đến đích. Kinh Triệu đang trong lúc nguy cấp, bọn họ nhất định phải nhanh chóng trở về.