Uông Xưởng Công

Chương 973: Chương </span></span>973ĐẾN RỒI



Phong bá và Khánh bá cưỡi ngựa theo sát chiếc xe ngựa đen của phủ nhà họ Uông, xung quanh toàn là các đề kỵ đang cẩn thận đề phòng.

Từ lúc bắt đầu lên đường, cả đề kỵ ở ngoài sáng lẫn ám vệ ở trong tối đều nâng cao tinh thần, không dám lơ đãng.

Ngoài đề kỵ theo bảo vệ thì còn một bộ phận đề kỵ khác chuyên điều tra biến động của binh sĩ Giang Nam Vệ. Bọn họ vừa giúp đỡ cứu trợ vừa đưa tin tức từ khái quát đến chi tiết đến chỗ Phong bá và Khánh bá.

Giang Nam Vệ đã điều động binh sĩ của bảy doanh, phân tán về những phủ trong đạo Giang Nam như Hàng Châu, Tô Châu...

Phó tướng Hình Minh tự dẫn binh sĩ của ba doanh đến phủ Tùng Giang cứu trợ...

Binh sĩ của hai doanh Lĩnh Nam Vệ không tiếp xúc gì nhiều với Giang Nam Vệ, cũng đang tính về đạo Lĩnh Nam...

Khi trông thấy tin báo, Phong bá và Khánh bá đều nhíu mày, trong mắt cả hai đều lóe lên vẻ cảnh giác.

Tin phó tướng Hình Minh dẫn binh sĩ ba doanh vào phủ Tùng Giang khá đáng chú ý.

Phủ Tùng Giang nằm cạnh phủ Hàng Châu và gần đạo Hà Nội, đồng thời là nơi bọn họ cần qua để về Kinh Triệu.

Phong bá và Khánh bá đoán, nếu binh sĩ Giang Nam Vệ muốn hành động thì chắc chắn sẽ chọn khu vực Tùng Giang... Qua phủ Tùng Giang là nơi đóng quân của Hà Nội Vệ, binh sĩ Giang Nam Vệ không được tự tiện đi vào.

Huống hồ lúc đó đề kỵ cứu viện từ Kinh Triệu đã đến, Phong bá tin trinh sát dưới trướng Thẩm Túc có thể phát giác được động tĩnh của đề kỵ, nếu muốn ra tay thì sẽ không từ bỏ nơi địa lợi như Tùng Giang.

Đối với suy đoán của Phong bá và Khánh bá, Uông Ấn không nói gì thêm mà căn dặn mọi người nâng mức độ đề phòng lên cao nhất.

Ngày nào bọn họ chưa về Kinh Triệu thì ngày đấy chưa thể thả lỏng.

Có điều, ngoài dự đoán của bọn họ là không có gì xảy ra khi bọn họ đi ngang qua phủ Tùng Giang.

Không có mai phục và cản trở, ngoài cơn mưa kéo dài thì không còn gì khác.

Sau khi qua khỏi phủ Tùng Giang, hơn nghìn đề kỵ từ Kinh Triệu đã đến, hai đội tập hợp khiến lực chiến của Uông Ấn tăng gấp đôi, Phong bá và Khánh bá cũng thầm thở phào.

Số đề kỵ có thể điều động đều đã có mặt. Nếu như thế vẫn không thể bảo vệ an toàn cho ba người đốc chủ thì... chắc chắn phải là sự cố rất lớn, hoặc là chuyện gì đó mà sức người không thể thay đổi xảy ra.

Trong mắt Phong bá thì sự cố như thế gần như sẽ không xuất hiện, nhưng không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy.

Chẳng những sự xuất hiện của Thẩm Hối giúp gia tăng lực chiến của Uông Ấn mà còn mang đến cho hắn tin tức càng cặn kẽ hơn.

“Đốc chủ, hoàng thượng vẫn còn hôn mê, thái tử đã ban hành vài mệnh lệnh thăng chức và đưa bọn quan viên Triệu Duyên Niên vào trung tâm. Trong số quần thần có người phản đối và cũng có người ủng hộ, tình thế hiện tại của Kinh Triệu vô cùng rối ren.” Thẩm Hối báo, sắc mặt mệt mỏi vì đi đường suốt mấy ngày liền.

Bọn Triệu Duyên Niên là quan viên có chức quan từ tứ phẩm trở xuống trong phe thái tử. Có người lên thì đương nhiên sẽ có người xuống, bằng không thái tử nhét bọn họ vào trung tâm như thế nào?

Đến khi nghe việc tả bộc xạ Thượng Thư Thiệu Thế Thiện đứng bên phía thái tử, Uông Ấn liền hiểu ra.

Thiệu Thế Thiện khống chế lục bộ, sức ảnh hưởng lớn hơn Trung Thư Lệnh Bùi Đỉnh Thần rất nhiều nên việc nhận vài quan viên cũng không khó.

Có điều Thiệu Thế Thiện là cha vợ của Thập hoàng tử, thuộc phe Vi hoàng hậu, vậy hành động này chỉ là ý của mình ông ta hay là thể hiện liên minh giữa thái tử và hoàng hậu?

Dù sao đi nữa, hành vi của thái tử đều không hợp với lẽ thường, hẳn là quần thần đều có phán đoán của mình... Thảo nào Thang Nguyên lại đưa thư giục Uông Ấn về Kinh Triệu.

Lúc nghỉ dưỡng sức ở một trạm dịch bên cạnh phủ Tùng Giang, Uông Ấn bảo Trịnh Thất và Vương Bạch canh gác, rồi gọi Khánh bá và Thẩm Hối vào dặn dò: “Bổn tọa giao một chuyện cho các ngươi làm, chuyện này quan trọng và bí mật nên tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất gì.”

“Vâng, xin đốc chủ căn dặn, thuộc hạ nhất định sẽ cố hết sức!” Khánh bá và Thẩm Hối cùng nói, nét mặt cả hai đều nghiêm túc, trong lòng cũng căng thẳng.

Bọn họ đã mơ hồ đoán ra được đó là chuyện gì.

Mặt trời mọc, một ngày mới lại đến. Các đề kỵ vẫn bảo vệ chiếc xe ngựa đen của phủ nhà Uông như trước và khởi hành đến Kinh Triệu với tốc độ tối đa. Thứ duy nhất ngăn cản bọn họ là cơn mưa vẫn không ngừng rơi.

Sau khi vào đạo Hà Nội thì mưa lại lớn thêm, tuy cơn mưa không gây lũ lụt như đạo Giang Nam nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan là mấy.

Diệp Tuy khẽ vén rèm xe nhìn mưa mù bên ngoài, thật ra nàng không thấy gì và cũng chẳng nghe tiếng gì ngoài tiếng mưa rơi và tiếng bước chân của đề kỵ. Bọn họ không đi con đường núi hẻo lánh mà là con đường vốn náo nhiệt nhất trấn, thế mà giờ nàng lại chẳng nghe thấy gì, cứ như đang đi qua một tòa thành trống rỗng vậy.

Diệp Tuy biết dân chúng đều trốn trong nhà để tránh cơn mưa âm ỉ và trận tai họa này như dân chúng đạo Nhạn Tây tránh bệnh dịch khi xưa vậy. . đam mỹ hài

Tuy nạn lũ và bệnh dịch khác nhau, nhưng đối với dân chúng quốc triều thì cả hai đều là tai họa.

Diệp Tuy buông rèm xuống, thở dài một hơi. Nàng cảm thấy ngực nghẹn lại, không biết là vì mưa, vì sự trống vắng này hay là đường trở về mờ mịt phía trước.

Uông Ấn nhìn nàng một lát rồi vươn tay đặt lên trán nàng, đồng thời nói với vẻ thân thiết: “A Ninh, nàng sao vậy? Nàng khó chịu ở đâu à?”

Diệp Tuy mỉm cười lắc đầu: “Bán Lệnh, thiếp không sao, chỉ là hơi buồn vì cứ ở trong xe ngựa mãi, thiếp hơi lo lắng...”

Hắn cầm lấy tay Diệp Tuy, khẽ đáp nhưng rất kiên định: “A Ninh, đừng lo lắng, không có gì đâu, chúng ta sẽ về Kinh Triệu nhanh thôi, đừng...”

Uông Ấn chợt khựng lại, lỗ tai hơi giật giật như thể nghe thấy tiếng gì đó, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.