Thẩm Hạo không lâu sau thì gửi tin nhắn đến. Cô đọc rồi cũng cho qua mà không trả lời, người đàn ông kia lại đâu dễ bỏ qua như vậy. Không nhìn thấy cô trả lời liền gọi điện đến
“Cửu Uyên, em đã thấy tin nhắn chưa?”: Cô chưa kịp lên tiếng anh đã vội vàng hỏi trước :”Em không khỏe sao?”
“Em đã đọc rồi, biết anh về nhà là được rồi. Anh còn muốn trả lời thế nào nữa”: Triệu Cửu Uyên nằm trên giường bực bội lên tiếng :”Thẩm Hạo, đã tối rồi anh không muốn nghỉ ngơi sao?”
Anh mím môi nhìn đồng hồ rồi thở dài :”Xin lỗi, do anh đường đột. Em nghỉ ngơi đi, anh cúp máy đây”
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạo ngã người xuống giường nhìn ảnh nền điện thoại của mình lại tiếp tục thở dài :”Nhóc con, có phải là cô ấy không cần cậu nữa không?”
Anh quay sang nhìn đứa bé nằm lăn lóc trên giường mình lên tiếng, nhưng đứa bé nhỏ như vậy sao có thể hiểu được lời anh.
[…]
“Bác sĩ Hứa, làm phiền rồi”: Triệu Cửu Uyên nhận lấy phiếu kiểm tra sức khỏe mỉm cười lịch sự. Hứa Hạo Viễn xua tay :”Không cần khách sáo, đây vốn là chuyện tôi nên làm. Với lại, người nhờ lại là cô, khiến cô có thể nhớ đến tôi đây là vinh dự”
“Anh nói qua rồi, hay tôi mời anh bữa cơm nhé?”
“Như vậy sao được, đàn ông ai lại để phụ nữ mời cơm. Đi, đến nhà hàng gần đây, tôi mời cô”: Hứa Hạo Viễn vui vẻ lên tiếng. Sau đó hai lái xe đứa cô đến một nhà hàng nổi tiếng, nhìn bảng hiệu một lúc cô chần chừ không bước vào. Thấy vậy người bên cạnh liền nhíu mày hỏi :”Sao vậy? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị với cô sao, hay chúng ta đổi chỗ nhé?”
Hứa Hạo Viễn sốt sắn kéo cô chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy tiếng cô nói :”Không sao đâu, chúng ta vào thôi”
Một nam một nữ đi vào bên trong nhà hàng Thẩm Uyên. Lại một lần nữa bước chân vào nơi này, tâm trạng của cô lại khác rất nhiều với trước kia. Hứa Hạo Viễn thấy mãi mà cô không nói gì liền quan tâm hỏi :”Triệu tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao, anh cứ gọi món đi”: Cô ngẩn đầu mỉm cười nhẹ nhàng đưa thực đơn trên tay cho anh :”Đồ ăn ở đây rất ngon”
“Ồ”: Hứa Hạo Viễn nhướng mày khẽ cười :”Chắc cô cũng không ít lần đến đây nhỉ?”
“Không nhiều, trước kia có đến một lần”: Vừa nói cô không khỏi nhớ lại những chuyện trước kia mà thay đổi sắc mặt. Nhìn xung quanh một chút, cũng là căn phòng này nhưng người đi cùng cô không phải là Thẩm Hạo nữa
“Triệu tiểu thư, Triệu tiểu thư”: Hứa Hạo Viễn phải gọi cô vài lần mới nghe thấy. Triệu Cửu Uyên mím môi nhìn đồ ăn đã dọn lên :”Bác sĩ Hứa, ăn thôi”
Hứa Hạo Viễn nhìn cô tập trung ăn mà chân mày nhíu chặt lại, anh mím môi không nói gì nữa
[…]
“Cửu Uyên”
Lúc Triệu Cửu Uyên và Hứa Hạo Viễn vừa bước chân ra khỏi nhà hàng thì nghe thấy một người lên tiếng gọi. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang gấp gáp đi đến bằng một ánh mắt nhàn nhạt :”Có chuyện gì sao?”
“Em đến đây sao không gọi anh”: Thẩm Hạo lên tiếng, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô mà ánh mắt tối sầm lại
Anh không hỏi nhưng cô nhìn ra ngoài được sự thay đổi cũng như là nguyên nhân do đâu. Triệu Cửu Uyên xua tay :"Không cần đâu, em có việc đi trước. Tạm biệt"
Cũng không thèm đợi anh nói thêm vài câu, cô cùng Hứa Hạo Viễn đã cùng nhau rời đi
Thẩm Hạo nhìn bóng lưng kia mà siết chặt nắm đấm tay nghiến răng đặt câu hỏi cho cậu thư ký vừa bước đến
"Cậu ta là ai?"
"Dạ?": Cậu thư ký nghe anh hỏi mà ngu người, cậu ta nào? Nhìn xung quanh một chút thì anh thấy phu nhân đang đi cùng với người đàn ông nào đó. Cậu vỗ trán, thì ra là hỏi người đó
"Tôi nói chuyện này, sếp phải hứa là không được nổi giận sang tôi đây nhé?"
"Cậu đang ra điều kiện với tôi?": Thẩm Hạo cho thư ký của mình một cái liếc mắt lạnh lùng :"Nói mau"
Cậu thư ký quan sát sắc mặt của anh dè chừng lên tiếng :"Tôi có nghe vài lời đồn trong giới thượng lưu mấy năm mà sếp không có ở đây. Rằng, phu nhân và vị thiếu gia họ Hứa đó có quan hệ mờ ám. Hứa thiếu là bác sĩ của bệnh viện mà phu nhân hay đến. Lần nào đến cũng chỉ đích danh phải là bác sĩ Hứa khám, tài liệu khám bệnh chỉ có một mình bác sĩ đó biết"
"Cái gì?": Anh nhíu mày ra lệnh :"Cậu đi điều tra rõ chuyện này. Còn nữa, hỏi xem tình trạng sức khỏe của cô ấy thế nào"
"Sếp, phu nhân chẳng phải vợ ngài sao? Sếp không hỏi được sao mà phải điều tra"
"Sếp sếp đừng mà. Tôi đi làm ngay": Nói xong cậu thư ký liền chuồn đi một cách nhanh nhẹn hết mức có thể. Chỉ sợ ở thêm một chút nữa lại đắc tội với vị tổ tông này