Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 60



Diệp Anh không kịp phòng bị, bị ép sát vào người Ngô Nguyên Trạch. Mùi nước hoa nam có hơi hướng ngọt ngào phảng phất bên cánh mũi, Diệp Anh cảm thấy trong người khó chịu như muốn nôn, bàn tay anh ta đặt trên eo cô, dù cách một lớp vải nhưng vẫn như đang bị côn trùng gặm nhấm.

Diệp Anh bị Ngô Nguyên Trạch kéo đi hai bước, thấy anh ta không có ý định buông tay, cô dứt khoát hất tay anh ta ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cười gượng gạo nói: “Cảm ơn, không sao rồi.”

Ngô Nguyên Trạch thở dài mỉm cười, ánh mắt cưng chiều như đang bao dung sự xa cách và khách sáo của cô.

Rõ ràng anh ta chẳng nói gì, nhưng Diệp Anh lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Trên đoạn đường còn lại, Diệp Anh luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng những tiếp xúc cơ thể bất ngờ. May mắn thay, Ngô Nguyên Trạch không còn hành động vượt quá giới hạn bạn bè nữa.

Tối hôm đó, Diệp Anh về đến nhà, nằm vật ra sô pha nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần còn hơn cả khi tăng ca.

Cô vớ lấy chiếc gối ôm trên ghế sô pha, úp mặt vào, vẻ mặt chán chường.

Ngô Hiểu Lê nghe nói cô đi hẹn hò với Ngô Nguyên Trạch, liền gọi điện hỏi thăm.

Diệp Anh uể oải nghe máy, “Về nhà rồi… Chỉ ăn một bữa cơm thôi…”

Ngô Hiểu Lê cười nhạo, “Tớ còn tưởng cậu bị anh ta làm sao chứ, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà như bị rút hết sức vậy.”

“Quá mệt mỏi.” Diệp Anh nói thật lòng.

“Tớ hỏi cậu, cậu tiếp xúc với anh ta là vì Diệp Lam Tâm hay vì muốn kết hôn? Nếu vì muốn kết hôn mà lại khó chịu như vậy thì cậu nên sớm từ bỏ đi. Còn nếu vì Diệp Lam Tâm, cậu hoàn toàn có thể cố gắng ôm đùi Chu tổng hơn nữa.” Ngô Hiểu Lê nói, “Ít nhất, khi nhắc đến Chu tổng, tớ thấy trạng thái của cậu cũng ổn, không đến mức gặp mặt như tra tấn thế này.”

Diệp Anh: “…”

Không so sánh thì không có tổn thương.

Trải qua chuyện với Ngô Nguyên Trạch, cô mới nhận ra rằng mình còn có thể cố gắng ôm đùi Chu Tắc Hủ hơn nữa.



“Đúng rồi, lần sau nếu cậu hẹn được Chu tổng, nhớ tìm cách dẫn tớ theo nhé, ba người cùng nghĩ cách mà. Tớ cũng rất tò mò, vị Chu thiếu gia của Thế Nguyên này rốt cuộc là người như thế nào.”

“Nhưng mà, phải giải thích với cậu dì thế nào…” Diệp Anh hít sâu một hơi, hỏi, “Cậu thấy là do tớ có vấn đề, hay do anh ta có vấn đề?”

Diệp Anh kể lại quá trình buổi hẹn hò tối nay, nói đến đâu cô cũng thấy khó chịu.

“Bảo bối, cậu đừng nghi ngờ bản thân.” Ngô Hiểu Lê khẳng định, “Trực giác của cậu là đúng. Dựa trên kinh nghiệm nhìn người vô số lần của tớ, tớ có thể nói với cậu rằng, Ngô Nguyên Trạch này không được. Anh ta là kiểu người cực kỳ không có ý thức về ranh giới, lại rất thích chiếm tiện nghi.”

Ngô Hiểu Lê càng nói càng nghiêm túc, “Không chỉ trong mối quan hệ giữa hai người, tớ nói thẳng luôn, với kiểu người như vậy, Diệp Lam Tâm hợp tác với Minh Thụy, tiền đồ không khả quan.”

Diệp Anh quyết tâm không tiếp xúc với Ngô Nguyên Trạch nữa.

Không đến hai ngày sau, Ngô Nguyên Trạch nhắn tin WeChat hẹn cô ăn cơm, Diệp Anh coi như không thấy. Ban đầu cô định nửa tiếng sau sẽ trả lời, ai ngờ chưa đến năm phút, điện thoại của anh ta đã gọi đến.

Cô nhìn chiếc điện thoại đang rung liên tục trên bàn làm việc, cảm thấy nghẹt thở đến khó tả.

Diệp Anh tắt chuông điện thoại, quyết định phớt lờ. Mãi đến khi công việc tạm thời hoàn thành, cô mới cầm điện thoại lên, trả lời trên WeChat: “Xin lỗi, gần đây tôi rất bận, không có thời gian.”

Tối hôm đó, Diệp Anh đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cô với lấy điện thoại, thấy là Ngô Nguyên Trạch gọi đến. Cô đặt điện thoại xuống, coi như mình đã ngủ.

Một lát sau, liên tiếp vài tiếng thông báo vang lên, cô đoán là tin nhắn của Ngô Nguyên Trạch. Cô nhắm mắt ngủ, không xem cũng không muốn nghĩ đến.

Sáng hôm sau, Diệp Anh cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Ngô Nguyên Trạch gửi lúc nửa đêm.

Ngô Nguyên Trạch: Anh hoàn toàn chân thành với em, vậy mà em lại phớt lờ anh.

Ngô Nguyên Trạch: Nếu không có ý định nghiêm túc tìm hiểu anh, tại sao lại cho anh hy vọng? Trêu đùa tình cảm của anh rất vui sao?