Vả Mặt Thanh Mai Trúc Mã, Tìm Luôn Được Cả Người Thương Thật Lòng

Chương 61



Ngô Nguyên Trạch: Vì yêu em nên anh mới nhẫn nhịn em trăm bề, em cũng đừng nên quá kiêu ngạo, đừng chà đạp lên lòng tự trọng của một người yêu em. Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.

Diệp Anh như bị sét đánh ngang tai khi nhìn thấy những lời anh ta nhắn.

Cô lặng lẽ chụp màn hình, gửi cho Ngô Hiểu Lê.

Ngô Hiểu Lê trả lời ngay: Anh ta bị điên à?

Ngô Hiểu Lê: Cậu đừng khách sáo với anh ta nữa, nói rõ ràng với anh ta đi. Người này đầu óc không bình thường, e là bị thần kinh.

Ban đầu Ngô Hiểu Lê có ấn tượng khá tốt về Ngô Nguyên Trạch, trông anh ta nho nhã lịch sự, ngoại hình cũng ưa nhìn. Thêm vào đó là hào quang gia thế, coi như là một cậu ấm thế hệ thứ hai trẻ tuổi tài cao. Trước đây cô ấy còn cảm thấy, Diệp Anh từ bỏ Hứa Phương Trì, đến với Ngô Nguyên Trạch cũng là một lựa chọn tốt. Bây giờ, cô ấy chỉ có một suy nghĩ: Mau chạy đi, đây toàn là đào hoa dữ!

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Anh xuống quán ăn sáng dưới nhà ăn mì, tiện thể trả lời tin nhắn của Ngô Nguyên Trạch.

Cherry: Tôi nghe theo lời khuyên của người nhà, thử tiếp xúc với anh.

Cherry: Nếu làm phiền đến anh, tôi xin lỗi.

Cherry: Tôi không có ý disrespect anh. Chỉ là tôi nhận ra rằng bản thân rất khó miễn cưỡng, anh thật sự không phải kiểu người tôi thích.

Diệp Anh ăn sáng xong, trở về công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc đã thấy tin nhắn trả lời của Ngô Nguyên Trạch.

Ngô Nguyên Trạch: Không tiếp tục thử, làm sao biết có được hay không? Mới ăn một bữa cơm, em đã vội vàng kết luận như vậy sao?

Ngô Nguyên Trạch: Nói cho cùng, không phải chúng ta không hợp, mà là em không có thành ý.

Diệp Anh chặn tin nhắn và tắt âm báo của Ngô Nguyên Trạch. Không block anh ta là để giữ lại chút mặt mũi cuối cùng của một người làm ăn.



Buổi chiều, Diệp Văn Dung gọi Diệp Anh đến văn phòng của mình.

“Em làm sao vậy? Mới mấy ngày mà đã đắc tội với Ngô Nguyên Trạch rồi?” Diệp Văn Dung sắc mặt rất khó coi.

Diệp Anh giải thích: “Cảm thấy không hợp, hơn nữa anh ta còn sỗ sàng, em không còn can đảm gặp riêng anh ta nữa.”

“Anh ta sỗ sàng thế nào?” Diệp Văn Dung hỏi.

“Anh ta sẽ đột nhiên nắm tay em, ôm eo em.” Nhớ lại, Diệp Anh vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu.

Diệp Văn Dung lại khịt mũi coi thường, “Thế mà gọi là sỗ sàng à? Hai người đang tìm hiểu nhau, anh ta thích em nên muốn thân cận với em, đó là cách đàn ông chủ động theo đuổi.”

Diệp Anh đang định phản bác thì bị Diệp Văn Dung phất tay cắt ngang, "Em đừng có lắm cảm xúc cá nhân như vậy. Em thích Hứa Phương Trì, nhưng Hứa Phương Trì coi em là cái gì? Có người thật lòng thích em, em lại còn làm bộ làm tịch?"

Diệp Anh lập tức mất hết ý muốn biện minh.

Diệp Văn Dung căn bản không quan tâm cô nghĩ gì. Anh ta chỉ cần cô phối hợp với mình, để anh ta đạt được kết quả. Còn những gì cô phải chịu đựng, trong mắt anh ta, chẳng đáng nhắc đến, thậm chí anh ta còn chẳng muốn nghe.

Diệp Anh lặng lẽ nhìn Diệp Văn Dung, người anh họ ngày càng xa lạ.

Lời chỉ trích của Diệp Văn Dung vẫn như mưa rào trút xuống, "Em có nghĩ đến hậu quả của việc đắc tội với Ngô Nguyên Trạch chưa? Anh ta vốn là hy vọng cứu vớt Diệp Lam Tâm, nếu vì em mà xé rách mặt, em có thể gánh chịu hậu quả thay Diệp Lam Tâm không?"

Diệp Anh không hề tỏ ra thấp kém, nói: "Nếu anh ta làm ra chuyện gây tổn hại đến Diệp Lam Tâm, chứng tỏ người này lòng dạ hẹp hòi, tâm địa đen tối, thù dai, tuyệt đối không phải đối tác hợp tác tốt."

"Tốt hay không, do em chọn à?!" Diệp Văn Dung cao giọng, ngón tay gõ lên mặt bàn, "Bây giờ chúng ta đang thiếu tiền, có người chịu đưa tiền tới chính là Quan Âm Bồ Tát rồi! Em chọc giận người ta, còn trách người ta lòng dạ hẹp hòi? Sao em không bảo người ta quỳ xuống dâng tiền cho em luôn đi?"

Diệp Anh hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh nói: "Vậy theo anh nói, tôi chỉ có thể bán mình như món hàng cho Ngô Nguyên Trạch, đổi lấy đầu tư của anh ta, đúng không?"