Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 62: + 63 + 64)



Chương 62 - VÕNG PHỐI?

Edit : YuTuyTien

Lăng Sơ Nam liếc nhìn cự long đang dùng ánh mắt mong chờ muốn cậu cùng về Long Cốc với y, nhướng nhướng mày.

"Không."

Lễ đăng ngôi vẫn tiếp tục cử hành, chẳng qua người thượng vị lại biến thành Đại hoàng tử.

Sau khi giám mục tuyên bố kết thục buổi lễ, Đại hoàng tử nhìn về phía Lăng Sơ Nam đang đứng, có điều lại nhận ra nơi đó vốn không còn ai.

Hai năm kể từ ngày đó, Đại hoàng tử đã phái rất nhiều người khắp nơi tìm kiếm tung tích của Lăng Sơ Nam, có điều kết quả vẫn là con số không. Cranna nghĩ đến vài nơi có thể, nhưng vẫn không hề thu hoạch được gì.

"Đại ca, ca nghĩ Tam ca đã đi đâu rồi?"

Cranna ngồi trước gương, tầm mắt dừng lại trên hạt sương sớm đọng ở cánh hoa bách hợp phía bên kia cửa sổ.

"Ba năm, rốt cuộc Tam ca đã đi đâu."

"Đừng nghĩ quá nhiều, đệ ấy thông minh như vậy, cấp bậc ma pháp lại cao, hiện tại nhất định đang rất tốt."

Ngón tay quốc vương xẹt qua lọn tóc được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng của Cranna.

"Hôm nay là ngài đại hôn của muội, vẫn là nên vui vẻ mới đúng."

Nói xong hắn liền nhìn sắc trời.

"Thời gian đã sắp đến, tướng quân Currus đang đợi muội, ca đưa muội ra ngoài."

Trên con đường lớn ngoài hoàng cung, dân chúng vui vẻ kết thành nhóm mở hội như ăn tết, vừa ca vừa múa ăn mừng cho buổi đại hôn của tiểu công chúa.

Bên trong đám người, có hai người mặc áo choàng kín mít, hai bàn tay họ đan chặt vào nhau, không hề tham gia vào cuộc vui.

"Bảo bối, ngươi không từ biệt bọn họ sao?"

Cự long nhìn đội ngũ đón dâu.

"Kết giới ở Long tộc một trăm năm mới mở ra một lần." Mà tuổi thọ bình thường của nhân loại phần lớn chỉ trên dưới 90 tuổi. Ngụ ý chính là, nếu lần này Lăng Sơ Nam rời đi, rất có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại những người này nữa.

"Ngài không sợ sau khi em từ biệt bọn họ, sẽ không muốn rời đi hay sao?"

Lăng Sơ Nam nhìn về phía cự long.

Sắc mặt cự long trở nên rối rắm, hơn nửa ngày mới gian nan trả lời.

"Nếu như ngươi không buông tay được, vậy ta sẽ ở lại đây bồi ngươi."

Mấy năm nay, 098 đối với con rồng ngu vẫn luôn vội vàng muốn có được hôn khế với ký chủ nhà mình, coi như có chút hiểu biết, cho nên nó không khỏi sinh ra nhận thức sâu sắc đối với y. Chỉ sợ y thật sự đã yêu ký chủ vào tận sâu xương tủy.

Kể từ khi ký kết với Lăng Sơ Nam, cho đến bây giờ 098 vẫn chưa thể nhìn thấu rốt cuộc cậu đang nghĩ gì.

Lúc này, đội ngũ đón dâu đã xuyên qua con phố này, theo bóng dáng dần dần khuất tầm của bọn họ, Lăng Sơ Nam thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt thấp thỏm của cự long.

"Đi thôi."

Nguyện vọng cuối cùng của Tam hoàng tử chính là nhìn thấy em gái của mình có được một gia đình an ổn. Mà hiện tại nguyện vọng này đã hoàn thành.

Ý thức được quyết định của bảo bối nhà mình, cự long nhịn không được ôm lấy Lăng Sơ Nam, hôn hôn lên gương mặt cậu.

"Bảo bối, ta yêu ngươi."

Trên đường phố vẫn còn không ít người qua lại, mọi người đều sôi nổi đưa ánh mắt kinh dị nhìn hai người, trong đó có một tầm mắt khiến người khác vô cùng khó chịu. Sau khi buông cự long ra, Lăng Sơ Nam theo tầm mắt đó nhìn qua, có điều chỉ thấy một người với đầu tóc rối bời, một chân dường như còn bị gãy.

"Có chuyện gì vậy?"

Cự long liếc mắt nhìn người nọ một cái.

"Hắn có vấn đề?"

"Không có, đi thôi."

"Ký chủ, hắn là nam chính!"

098 báo cáo cho Lăng Sơ Nam kết quả nó phát hiện, giọng nói cao hơn bình thường đã đủ để thể hiện hưng phấn vừa nãy của nó.

"Ta biết rồi."

Giọng nói không hề dao động của Lăng Sơ Nam giống như một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn nhiệt tình của 098.

Rhodes lên ngôi thất bại, quốc vương tân nhiệm nhân từ, chỉ phế đi năng lượng trong cơ thể hắn, vốn dĩ bấy nhiêu đóhắn vẫn còn có thể để Đông Sơn tái khởi, có điều xui xẻo làm sao, hắn lại vô tình đụng phải Nhị hoàng tử cũng đang nghèo nàn, hai bàn tay trắng giống như mình.

Kẻ thù gặp nhau lập tức đỏ mắt, hai người cứ như thế lao vào đánh nhau, cuối cùng Rhodes một chiêu đại giới, gϊếŧ chết Nhị hoàng tử.

Đang là quốc vương vừa mới lên ngôi, vì lòng nhân từ cho nên miễn trừ hình phạt tử hình trong một năm, Rhodes không bị xử tử liền bị tống vào tù.

Ba ngày trước là đại hôn của tiểu công chúa, quốc vương vì ăn mừng hỉ sự, cho nên đại xá thiên hạ, vì vậy Rhodes mới có thể xuất hiện ở chỗ này.

Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không cam lòng, rốt cuộc hắn đã sai ở chỗ nào? Không phải hắn mới là vai chính của thế giới này sao?

Vấn đề này bị hắn một lần nữa đặt lên người Lăng Sơ Nam, cuối cùng cũng có đáp án, tất cả mọi chuyện đều là vì sự xuất hiện lần đó của cậu ta.

Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của hai người kia, Rhodes đem mặt vùi vào lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Xong rồi, tất cả đã hết rồi.

---

Lần nữa về lại không gian hệ thống, mãi một lúc lâu Lăng Sơ Nam vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

098 muốn an ủi ký chủ nhà mình một chút, lại đột nhiên nghe được giọng nói kinh ngạc cảm thán của Lăng Sơ Nam.

"Tuổi thọ của Long tộc đúng là dài mà."

"......"

"Không tổng kết sao?"

Thấy 098 chậm chạp không nói câu nào, Lăng Sơ Nam nhắc nhở.

098 lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng lần này là 12000 điểm năng lượng, hiện tại tổng điểm năng lượng là 23000. Cửa hàng hệ thống đã mở ra, xin hỏi ký chủ có muốn mua thứ gì hay không?"

"Có."

098 vốn dĩ còn cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ tiếp tục từ chối, lập tức nghẹn họng.

"098, có phải hệ thống cũng sẽ già đi hay không?"

"....."

Đang lúc 098 chuẩn bị xác nhận lại một lần nữa với Lăng Sơ Nam, đột nhiên nghe được cậu nói như vậy, không khỏi có chút khóc không ra nước mắt.

"Ký chủ, hệ thống không dùng từ già đi để hình dung đâu."

"Ồ."

Cuối cùng Lăng Sơ Nam ở cửa hàng hệ thống tiêu tốn hai vạn điểm năng lượng, mua một linh hồn mới hạng nhất còn mang theo dị năng.

098 chần chờ một chút.

"Ký chủ, ngài đây là...."

Rốt cuộc là ngài ghét bỏ thịt của người kia rồi, nên mới có ý định vứt bỏ y hay sao?

"Đề phòng chuyện ngoài ý muốn thôi."

Lăng Sơ Nam nói.

"Bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi."

"Vâng."

---

Lăng Sơ Nam mở mắt ra, phía trước là một mảnh tối đen, cậu chớp chớp mắt, có điều vẫn không thể nhìn thấy bất kì ánh sáng nào, cho nên cũng chẳng thèm nổ lực vô vị nữa.

"098, cốt truyện."

"Vâng ký chủ."

Giọng nói của 098 truyền đến.

Đây là câu chuyện về một đại thần võng phối ngây thơ trong suốt.

Thụ chính là một tiểu phấn hồng(*) mới nổi trong giới võng phối, công chính là đại thần phối âm nổi tiếng, đồng thời còn là tác giả lớn của một trang web văn học nào đó, mà thụ chính là fans não tàn của công chính.

(*) kiểu nổi, giống trong văn giải trí hay gọi tiểu thịt tươi, đại loại là có tiếng, có danh khí. 

"Tại sao lần này cả hai nhân vật chính đều là nam?"

Xem xong lời dạo đầu, Lăng Sơ Nam liền hỏi.

"Khụ."

098 ho khan một tiếng, nói.

"Tui định đi theo văn ngôn tình, chắc là do thụ chính lần này có thuộc tính khá đặc thù, cho nên mới không cẩn thận xuyên đến."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, tiếp tục đọc tới.

Thụ chính bước vào giới võng phối cũng là vì muốn tiếp cận nam thần, kết quả trời xui đất khiến làm sao, hai người lại gặp nhau lần đầu tiên ở bữa tiệc do đoàn phim tổ chức, sau đó uống quá chén, kế tiếp bị người trong đoàn phim vì bớt việc đưa vào chung một phòng.

Chuyện tiếp theo không cần đoán, hai thanh niên hỏa khí thịnh vượng củi khô bốc lửa, trải qua một đêm xuân.

Ngày hôm sau, thụ chính tỉnh lại trước tiên, lặng yên một mình chạy mất.

Lúc đọc đến đây, Lăng Sơ Nam vẫn không hề có phản ứng, có điều sự tình kế tiếp lại khiến cậu nhịn không được phải kinh ngạc.

"....Tại sao đàn ông lại có thể mang thai?"

Thụ chính mang thai nhưng lại tưởng rằng bản thân chỉ bị bệnh, qua loa uống vài viên thuốc cảm, cứ như thế ứng phó cảm giác buồn nôn. Mãi cho đến khi cái thai đã được năm tháng, bạn cùng phòng của hắn mới nhận ra bụng của hắn lớn quá mức tưởng tượng, hai người mới đến bệnh viện kiểm tra.

Thụ chính có gương mặt rất thanh tú, cho nên bác sĩ lần đầu nhìn hắn vẫn chưa nhận ra hắn là nam sinh, sờ sờ bụng hắn xong liền kêu đến siêu âm B(*).

(*) thường siêu âm cho thai phụ.

Ngay khi thụ chính nghe bác sĩ nói thai nhi vẫn khỏe mạnh, hắn thiếu chút nữa đã tại chỗ hỏng mất.

Sau khi biết được tình huống đặc thù của thụ chính, bác sĩ mặc dù rất kinh ngạc, có điều vẫn nhanh chóng nói ra vấn đề, không thể phá bỏ thai nhi.

Cuối cùng thụ chính nghỉ học nửa năm để sinh con ra.

"Điển hình là motif ôm bầu chạy trốn."

Lăng Sơ Nam bình luận.

"Nếu công chính đổi nghề nghiệp, vậy thì không khác lắm với thế giới của ta."

"Có điều, tên thụ chính này so với con gái còn nhu nhược hơn." 098 nói.

Dương Thanh Nhã mặc dù ôm bầu chạy trốn, nhưng ít nhiều gì cũng là một người phụ nữ tự lập tự cường, còn tên thụ chính lần này, tính cách thật sự khó nói nên lời.

"Ta là Bạch Tử Mộc?"

Lăng Sơ Nam đem toàn bộ nam phụ xuất hiện trong cốt truyện nhìn qua một lần, cuối cùng cũng xác nhận được thân phận của bản thân, chính là vai phụ có kết cục bi thảm nhất trong đó, cũng có thể nói là một vai phản diện.

Toàn bộ cốt truyện lần này coi như vẫn rất nhẹ nhàng, cho nên quan hệ giữa hai người nam chính thật ra cũng không có ngăn cản gì lỡn, chỉ gặp một vài phiền toái và hiểu lầm nho nhỏ, có điều rất dễ dàng giải quyết.

Bạch Tử Mộc chính là một trong vài phiền toái nho nhỏ đó. 'Cậu' là do chính tay thụ chính giải quyết, kết quả cuối cùng là xảy ra tai nạn xe, nằm trong phòng ICU(*) hơn mười ngày, sau đó yên lặng chết đi.

(*) là nơi chăm sóc cho bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.

Nếu như vậy vẫn chưa đủ thảm, thì hãy nhìn lại thân phận của Bạch Tử Mộc --- em trai ruột của thụ chính Bạch Tử Thư, hơn nữa từ nhỏ đã vô cùng sùng bái người anh trai này của mình.

Sai lầm lớn nhất đời này của Bạch Tử Mộc chính là thích phải công chính, sau khi lặng lẽ thổ lộ với công chính, còn kể lại cho thụ chính nghe.

"Đúng vậy ký chủ."

098 trả lời.

"Hiện tại là ngày thứ ba sau khi Bạch Tử Mộc gặp tai nạn xe."

"Cho nên hai mắt của ta đang bị che lại chứ không phải không thấy gì?"

"Không phải, ngài thật sự không nhìn thấy gì."

098 trả lời.

"Lúc nãy tui mới kiểm tra tình trạng cơ thể của ngài, hiện tại trong đầu của ngài đang có một khối máu bầm chèn dây thần kinh thị giác, cho nên tạm thời ngài sẽ không thấy được gì. Nội tạng thì có trình độ tổn thương khác nhau, xương sườn bị gãy ba cái, đã được nối lại, xương đùi có thể nói là đã dập nát, mặc dù vẫn chưa cắt bỏ, nhưng dựa theo trình độ y học của thế giới này, rất có khả năng sau này ngài sẽ không thể đi lại được nữa."

"Ừm."

Nghe được giọng nói bình tĩnh của Lăng Sơ Nam, 098 nghĩ nghĩ, vẫn là an ủi nói.

"Ký chủ, dị năng mà ngài trao đổi từ cửa hàng mặc dù vẫn đang ở cấp bậc rất thấp, nhưng những vết thương nho nhỏ bình thường vẫn có thể chữa trị, chỉ cần luyện tập nâng cao lên, nói không chừng mấy năm nữa ngài có thể đi lại được rồi."

"Mấy năm?"

"Dựa theo những ký chủ đã trao đổi trước đây cho thấy, chắc là trong vòng 5 năm."

Ngữ khí của 098 cũng coi như lạc quan.

"Lấy thiên phú của ngài, nhất định có thể đem dị năng tăng lên cấp hai trong vòng 5 năm."

"Có thể trả hàng không?"

Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.

"Ta cảm thấy thuốc chữa trị lúc trước của ngươi cũng không tệ lắm."

"......"

098 trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm lại về giọng nói.

"Ký chủ, thuốc chữa trị của tui đều đã bị ngài dùng hết rồi. Hơn nữa dị năng này đã bị buộc định với linh hồn, trong tương lai nhất định có chỗ tốt để dùng. Kiến nghị ký chủ nên luyện tập thật tốt."

"Ồ."

Lăng Sơ Nam lại chớp chớp mắt, phía trước vẫn như cũ là một mảnh tối đen.

"Ta đói bụng."

Mặc dù nói như vậy, nhưng cơ thể hiện tại lại vô cùng yếu ớt, dưới âm thanh rất khẽ của thiết bị y tế, Lăng Sơ Nam nhanh chóng lâm vào ngủ say.

Mấy ngày tiếp theo đó, cha mẹ của Bạch Tử Mộc chỉ đến thăm cậu một lần sau đó vội vàng rời đi, thụ chính một lần cũng không đến đây. 098 đem năng lượng khuếch tán ra mấy dặm xung quanh, xâm nhập vào mạng lưới internet khắp thành phố, quan sát những chuyện sẽ xảy ra trong cốt truyện, hy vọng có thể tìm thấy người đàn ông nào đó trước khi ký chủ có thể khôi phục cử động, có điều lại không thu hoạch được gì.

Nó tìm khắp mọi ngóc ngách có thể nghĩ đến, nhưng vẫn không cảm ứng được lực dao động linh hồn của người nọ.

Không lẽ là do thế giới trước bên nhau quá lâu cho nên sinh ra cảm giác phiền chán? Cho nên thế giới này người đàn ông đó mới không đến cùng?

---

Chương 63

Edit : YuTuyTien

Một tuần sau, Lăng Sơ Nam được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.

Bạch gia mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng mở được một công ty, cha Bạch và mẹ Bạch rất bận, hơn nữa quan hệ giữa Bạch Tử Mộc và người trong nhà không thân thiết, cho nên lúc nghe được tin cậu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cha Bạch mẹ Bạch gần như không còn tới nữa.

Có điều tốt xấu gì cũng nhớ thương đứa con trai này, vì vậy Lăng Sơ Nam được thuê thêm một nhân viên chăm sóc.

"Lòng người lạnh lẽo a."

Sau khi có thêm người chăm sóc, ngày hôm sau Lăng Sơ Nam liền cảm thán một câu.

Trong khoảng thời gian này, 098 vẫn luôn nhớ mãi không quên người đàn ông nào đó, đột nhiên nhảy dựng, tại sao nó lại có cảm giác ký chủ đang có ẩn ý gì đó?

"Ta muốn đi WC, nhưng mà lại không có ai nhận ra."

"....."

"Xin chào, tôi là bác sĩ phụ trách cho cậu, tôi tên là Viên Chính Hành, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ Viên. Hiện tại cơ thể cậu quá suy nhược, đừng làm ra động tác gì quá lớn, nếu không miệng vết thương của cậu rất dễ bị vỡ ra, lúc đó sẽ tạo thành thương thế lần hai."

Lăng Sơ Nam đang định ngồi dậy, duỗi tay muốn tìm kim tiêm trên người, liền nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai.

"098, hắn trông như thế nào?"

"Thưa ký chủ, cao khoảng 1 m 8, thân hình thon gầy, quần áo mặc trên người khiến tui không thể nhìn ra dáng dấp, nếu so sánh với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nhân loại, có thể nói là đẹp trai."

Nói xong 098 nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.

"So với công chính của thế giới này đẹp hơn một chút."

"Giọng nói là loại hình ta thích, 098, có điều tra được tư liệu sâu hơn không?"

Được người nọ hầu hạ vấn đề sinh lý xong xuôi, Lăng Sơ Nam lần nữa nằm xuống giường, nghe tiếng bước chân dần xa của hắn, hỏi 098.

Trong cốt tuyện, bệnh viện hình như chưa từng xuất hiện qua người nào thuộc cấp bậc nam thần, đương nhiên cũng có thể là do hai nam chính rất ít khi đến bệnh viện, cho nên trong cốt truyện cũng không nhắc đến.

"Thưa ký chủ, không tra được tư liệu của người này."

Kể từ khi người đàn ông nọ xuất hiện, 098 đã bắt đầu đi điều tra tư liệu, có điều lại không hề tìm ra được bất kì manh mối gì.

"Trong cốt truyện chưa từng nhắc đến người đàn ông này và cũng không có tư liệu miêu tả, hơn nữa...."

"Nói."

Lăng Sơ Nam đánh gãy do dự của 098.

Ngữ khí của 098 có chút kì quái.

"Ký chủ, trong khoảng thời gian này tui đã điều tra qua tất cả những người đăng ký cư trú ở gần đây và những thành phố được nhắc qua trong cốt truyện, tui xác định trong đó không hề có người nào là bác sĩ Viên Chính Hành cả. Mà lúc nãy khi hắn nói ra thân phận, tui cũng đã đi điều tra tư liệu của bệnh viện, hồ sơ của hắn trống rỗng xuất hiện."

Nó vốn dĩ còn cho rằng Viên Chính Hành chính là người nào đó, cho nên lúc nãy điều tra tư liệu cũng đồng thời dò độ dao động linh hồn. Nhưng lại khiến nó thất vọng chính là, hắn không phải.

"Đã biết."

Lăng Sơ Nam trả lời, mãi một lúc lâu, cậu lại hỏi.

"098, ngươi vẫn chưa nói với ta nhiệm vụ lần này là gì."

Kể từ khi bước vào thế giới này, 098 liền sầu lo không ngừng, hiện tại còn bị tình huống xảy ra bất ngờ khiến cho đầu óc rối loạn, lúc này 098 mới phục hồi lại tình thần, phát hiện bản thân hình như thật sự chưa tuyên bố nhiệm vụ cho Lăng Sơ Nam.

"Xin lỗi ký chủ, tui lập tức thông báo nhiệm vụ đây."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu.

"Nhiệm vụ của ngài là, một - ngăn cản công chính và thụ chính ở bên nhau, hai - khiến thụ chính phải trắng tay, ba - nhiệm vụ ẩn giấu cần mở ra."

"Hửm?"

"Thưa ký chủ, nhiệm vụ ẩn giấu chính là nhiệm vụ ngẫu nhiên, bình thường nhiệm vụ ẩn giấu chỉ xuất hiện khi ký chủ là nhiệm vụ giả cao cấp, những ngài hiện tại vẫn chỉ là nhiệm vụ giả sơ cấp, theo lý mà nói không nên xuất hiện tình trạng này."

Vốn dĩ 098 còn cho rằng Lăng Sơ Nam sẽ tiếp tục đặt câu hỏi, có điều nó đợi một lúc lâu, cũng không chờ được ký chủ nhà mình hỏi lại.

098 thật cẩn thận nhìn về phía Lăng Sơ Nam, lại phát hiển ký chủ nhà mình không có biểu tình gì, hai con ngươi màu đen không có tiêu cự mở to, không chớp lấy một cái.

"Ký chủ, ngài không có chuyện gì chứ?"

Lăng Sơ Nam cũng không trả lời 098, cậu chậm rãi đem bàn tay đang đặt trong chăn rút ra ngoài. Cổ tay thiếu niên vô cùng gầy gò, làn da nhợt nhạt không khỏe bởi vì mất máu quá nhiều gây nên. Nhưng điều khiến người khác chú ý lại không phải thứ này, mà là lòng bàn tay bị cào đến nỗi máu thịt mơ hồ của cậu.

Đây cũng không phải lần đầu tiên.

Trong nửa tháng này, 098 đã rất nhiều lần nhìn thấy miệng vết thường như thế này trên tay Lăng Sơ Nam, cho nên nó mới gấp gáp tìm kiếm tung tích của người nào đó đến vậy.

Có điều, việc khiến 098 kinh ngạc chính là Lăng Sơ Nam đã nhịn vất vả đến như vậy, nhưng lại chưa một lần cắn bản thân, mỗi lần đều làm như không có việc gì cả chữa trị miệng vết thương.

Xem ra tình cảm của ký chủ đối với đàn ông nào đó cũng không hề giống với vẻ bề ngoài không sao cả của cậu, cho dù không tính là yêu, nhưng ít nhất cũng là để ý. Nhớ đến người nọ đã rất nhiều lần nhắc nhở ký chủ không được cắn bản thân, sau đó hứa hẹn này nọ, 098 chỉ muốn chạy đến đấm y một trận. Dám lừa gạt tình cảm của ký chủ nhà nó à!

Vốn dĩ tình trạng tinh thần của Lăng Sơ Nam đã không được tốt, hai thế giới trước dường như đã tốt lên một ít, nó đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý mỗi một thế giới đều phải nhìn ký chủ tú ân tú ái, nhưng gia hỏa kia lần này không đến!

Có điều 098 phát hiện, hình như lần này Lăng Sơ Nam không còn định nhẫn nhịn nữa.

"Ký....Ký chủ, ngài bình tĩnh đi."

Thấy cánh tay đã cách miệng Lăng Sơ Nam càng ngày càng gần, 098 vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Đợi thêm chút, ngài đợi thêm chút nữa, không chừng lát nữa người đó sẽ đến rồi."

"Hửm?"

Biểu tình của Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc.

"098, ngươi nhìn chỗ nào lại nói ta không tình tĩnh?"

098 :"....." Chỗ nào cũng nhìn ra cả. Có điều nghe giọng nói của Lăng Sơ Nam hình như thật sự không có gì là không ổn.

"Hơn nữa, ngươi nhìn thế nào lại nghĩ ta đang chờ người?"

"Không phải ngài đang đợi y đến sao?" 098 nửa tin nửa ngờ.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lăng Sơ Nam phủ nhận suy đoán của 098, ngữ khí của cậu không chút dao động.

"Ta chỉ đang thử nghiệm xem bản thân có thể kiên trì được bao lâu thôi. Hiện tại là thời gian dài nhất, nửa tháng."

Nghe thấy Lăng Sơ Nam nói, mặc dù 098 vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nó lại không tìm được điểm nào có thể phản bác, cho nên đành trơ mắt nhìn cánh tay ký chủ hướng đến miệng.

Ngay khi Lăng Sơ Nam sắp cắn được thịt của chính mình, đột nhiên cửa phòng bệnh 'phanh' một tiếng bị mở ra.

Động tác của Lăng Sơ Nam dừng lại, cánh tay đã bị cầm lấy, có lẽ là do chạy đến gấp, cho nên lòng bàn tay của người nọ có chút ướŧ áŧ, hơn nữa còn hơi run rẩy, nhiệt độ bên trong nóng đến dọa người.

"Cháu đang làm gì?"

Lăng Sơ Nam dời ánh mắt lên người nọ.

"Chú là ai?"

Động tác của người đàn ông có chút cứng đờ, có điều vẫn không buông tay ra.

"Cháu là Bạch Tử Mộc đúng không? Tôi tên là Mạc Vu Tranh, là bạn của mẹ cháu. Tôi nghe nói cháu bị thương, cho nên đến thăm cháu. Trước đây lúc ở cô nhi viện, tôi và mẹ cháu cũng có xưng chị em, nên cháu có thể kêu tôi là cậu."

"Bạn của mẹ cháu?"

Giọng nói của Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc.

"Cháu chưa từng nghe qua."

"Ký chủ, quan hệ giữa Bạch Tử Mộc và người trong nhà không được tốt, cha Bạch và mẹ Bạch lại rất bận, cho nên ngài không nghe bọn họ nói qua cũng rất bình thường."

098 nhắc nhở.

"Độ dao động linh hồn trùng khớp."

Nói xong một câu cuối cùng, 098 rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, người đó đã đến rồi.

Tầm mắt của Mạc Vu Tranh dừng lại trên đôi mắt Lăng Sơ Nam một chút, lập tức xẹt qua một đạo lệ khí, có điều rất nhanh đã thu liễm lại, ngồi xuống mép giường của cậu, duỗi tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.

"Vừa nãy cháu định cắn bản thân sao?"

"Vâng."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu.

"Không được sao?"

098:"Ký chủ, ngài trực tiếp như vậy sẽ dọa người ta bỏ chạy đó."

Người đàn ông này hiển nhiên không có ký ức mấy thế giới trước.

Lăng Sơ Nam:"Chạy thì vừa hay để ta tìm đồ ăn mới."

Không biết có phải là do bị hàm ý trong lời nói của Lăng Sơ Nam khiến cho chấn kinh hay không, người nọ nhíu nhíu mày, thả cánh tay Lăng Sơ Nam kể từ lúc bước vào vẫn chưa từng rời đi ra, sau đó yên lặng đứng dậy, vội vàng bỏ ra ngoài.

"Ký chủ, y thật sự đi rồi kìa."

Trong lòng 098 lộp bộp một tiếng, sợ Lăng Sơ Nam lại gặm bản thân lần nữa. Trước kia người đàn ông này cho dù không hề có ký ức, nhưng lại chưa từng làm như vậy với ký chủ. Chẳng lẽ thật sự là vì muốn tìm cảm giác mới mẻ hay sao?

"Nghe rồi."

Lăng Sơ Nam trả lời cho có lệ, sau đó nói.

"Ngươi đoán xem y có quay lại hay không?"

Nhớ đến bóng dáng rời đi dứt khoát của người đàn ông nọ, 098 không quá chắc chắn, nhưng lại sợ ký chủ nhà mình tổn thương, cho nên mãi vẫn chưa trả lời lại.

"Ba."

Lúc này, Lăng Sơ Nam đột nhiên bắt đầu đếm số.

098 ngẩn người.

"Hai."

098:"Hả?"

"Một."

Lăng Sơ Nam vừa dứt lời, cửa phòng lần nữa bị mở ra, bóng dáng của người đàn ông nọ lần nữa xuất hiện. Kể từ khi y rời đi cho đến lúc xuất hiện lần nữa, mất tổng cộng 3 phút đồng hồ.

Y đóng cửa phòng lại, vài bước đến bên cạnh Lăng Sơ Nam, dùng một tay cẩn thận đỡ cậu dậy, đưa cánh tay vẫn còn chút hơi ẩm đến bên miệng cậu.

"Lúc nãy tôi đã tiêu độc rồi."

098:"......." Làn sóng cẩu lương này đến đột ngột quá nó không kịp đề phòng.

Từ trước đến nay Lăng Sơ Nam không hề biết khách khí là cái gì, vừa nghe người nọ nói xong, liền thật sự cắn xuống cánh tay của Mạc Vu Tranh đưa đến bên miệng.

Mười lăm phút sau, nhìn cánh tay có thể nói là thấy rõ xương của Mạc Vu Tranh, 098 không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lần này ký chủ thật sự không hề thủ hạ lưu tình.

Ký chủ nhất định đang tức giận, dù sao thì người đàn ông này để ngài ấy đợi lâu như vậy, mặc dù ký chủ chưa từng thể hiện ra ngoài, nhưng 098 vẫn cảm nhận được rõ ràng áp lực mà ký chủ nhà nó phải chịu trong suốt khoảng thời gian này.

"No rồi?"

Thấy Lăng Sơ Nam đã dừng lại, Mạc Vu Tranh liền hỏi, giống như vô số lần trước đây cẩn thật giúp Lăng Sơ Nam lau đi vết máu bên miệng.

"Vâng."

Lăng Sơ Nam cười cười với Mạc Vu Tranh.

"Cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo."

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của người chăm sóc xuất hiện.

"Bạch thiếu gia, tôi mang cơm đến cho cậu."

May mà mỗi lần Lăng Sơ Nam cắn người đều liếm sạch vết máu chảy ra xung quanh miệng vết thương, hơn nữa năng lực khôi phục của người đàn ông nọ cũng rất nhanh, cho nên trên giường chỉ có vài giọt máu.

Ánh mắt người đàn ông rơi xuống vết thương vẫn chưa lành hẳn trên tay, sau đó vươn cánh tay lành lặn còn lại xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam, kéo kéo tay áo sơ mi xuống, đem vết thương đã không còn chảy máu che lại cẩn thận, mặc áo khoác vào, lúc này mới nói với người ngoài cửa.

"Mời vào."

Người chăm sóc nghe được một giọng đàn ông xa lạ truyền ra từ trong phòng, vừa vào liền thấy một người đàn ông cao lớn khí thế nghiêm nghị, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.

"Chào ngài, xin hỏi ngài là?"

"Tôi là cậu của Mộc Mộc, hôm nay mới từ nơi khác vội vã trở về."

Mạc Vu Tranh nhìn kim đồng hồ treo trong phòng bệnh đã chỉ đến số 2.

"Cơm trưa cô mang đến muộn hai tiếng."

"Xin....Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không thế nữa."

"Lần sau cô không cần đến nữa đâu."

"Tiên sinh, thật sự xin lỗi, hôm nay tôi có việc đột xuất cho nên mới đến trễ."

Vẻ mặt của người chăm sóc trở nên hoảng loạn.

"Mong ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa."

"Là tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao?"

Mạc Vu Tranh híp mắt nhìn về phía người chăm sóc vẫn đang không ngừng cầu xin bên cạnh.

"Xin...Xin lỗi."

Người chăm sóc hiển nhiên đã bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch lui về sau hai bước.

"Vậy tôi....Tôi đi trước."

Nói xong, cô ta cũng chẳng đem hộp cơm trong tay đặt xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

---

Thời gian tiếp theo đó, Mạc Vu Tranh cũng không tìm người chăm sóc khác cho Lăng Sơ Nam, mà tự mình đảm nhận vai trò này.

Có điều hiển nhiên y vô cùng bận rộn, mấy ngày hôm trước nhận điện thoại không ngừng, sau đó lại dứt khoát tắt máy, chuyên tâm chăm sóc cho Lăng Sơ Nam, mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam xuất viện.

Lăng Sơ Nam ở bệnh viện nằm mấy tháng, ngoại thương lẫn nội thương trong cơ thể đều gần như đã khôi phục lại bình thường, có điều hai chân và đôi mắt vẫn cần thêm thời gian.

Mặc dù Mạc Vu Tranh đã mãnh liệt đề nghị Lăng Sơ Nam đến nhà y tịnh dưỡng, nhưng lại bị Lăng Sơ Nam từ chối.

"Ký chủ, tại sao ngài lại từ chối y?" 098 có chút khó hiểu.

"Ta nằm viện nhưng anh trai tốt của ta lại không đến thăm ta, ta rất đau lòng."

"......."

"Cho nên ta phải về nhà chờ anh trai."

Bạch Tử Mộc ở riêng một mình, không ở Bạch gia, hơn nữa trong giới võng phối cũng là một tiểu phấn hồng mới nổi không lớn không nhỏ, giọng nói chính là loại thanh nhã điềm đạm được yêu thích nhất gần đây..... Là giọng thụ, đã nhận lời phối âm cho một vài bộ kịch, xem như cũng được hoan nghênh.

"Thật ra ta có chút khó hiểu, tại sao chỉ nghe mỗi giọng nói đã xác định công thụ?"

"Có thể là do..... Quá nhàm chán đi." 098 nói.

"098, ngươi rất sáng suốt đấy." Lăng Sơ Nam khích lệ.

"Cảm ơn ký chủ."

098 trả lời.

"Ký chủ, thật ra nếu ngài muốn làm công, tui tin ngài vẫn có cơ hội."

Dù sao thì người đàn ông kia vẫn luôn chiều chuộng ký chủ nhà nó, cho dù là hình thể chênh lệch rất lớn đi nữa... 098 có chút khó khăn tưởng tượng đến cảnh người đàn ông nọ 1 m9 bị ký chủ nhà mình chỉ 1 m 7 đè dưới thân.

---

Chương 64

Edit : YuTuyTien

"098, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

"Ký chủ khi làm công." 098 theo bản năng trả lời.

"Ồ?"

098 đột nhiên phản ứng lại, ý thức được vừa nãy bản thân hình như đã nói cái gì đó không nên nói, vội vàng xin lỗi.

"Thực xin lỗi ký chủ."

Ngay khi 098 cho rằng Lăng Sơ Nam đã tức giận, đột nhiên nghe được ký chủ nhà mình lên tiếng, cậu nói.

"Trên thực tế ta cảm thấy nằm dưới thoải mái hơn."

Tiếp theo đó Lăng Sơ Nam liền bắt đầu nghiêm túc thảo luận với 098 xem dùng tư thế nào cơ thể mới thoải mái nhất. Mặc dù 098 là một hệ thống, nhưng đối mặt với vị ký chủ cởi mở như thế này, không ngờ nó lại có cảm giác mặt đang đỏ bừng. Vốn dĩ 098 còn cho rằng ý chỉ của bản thân đã đủ sắt đá, thế nhưng độ thẹnh thùng của nó vẫn chưa đủ cao.

"Cho nên, nằm dưới vẫn thoải mái nhất."

Cuối cùng Lăng Sơ Nam tổng kết.

"Có điều dùng tư thế cưỡi ngựa :)) thuận tiện ăn thịt hơn."

"......" 098 đã không còn lời nào để nói nữa.

---

Nơi ở của Bạch Tử Mộc là một căn nhà không lớn không nhỏ. Lăng Sơ Nam theo như trong trí nhớ của nguyên chủ xem qua bộ dạng của căn nhà, trang trí rất đơn giản, nguyên chủ có thói ở sạch, tự bản thân quét dọn căn nhà, cho nên một người ở đây vẫn luôn vô cùng sạch sẽ.

Có điều lần này xảy ra chuyện, phải nằm viện mấy tháng, cho nên trong phòng không tránh khỏi có khá nhiều bụi bặm. Mạc Vu Tranh vừa bước vào liền bắt đầu quét dọn căn nhà.

"Không ngờ lần này y lại là loại hình người đàn ông ở nhà."

098 cảm thán. Trước kia cho dù là thế giới nào, người đàn ông này vẫn luôn cường thế lạnh nhạt, ngoại trừ vô cùng quan tâm đến ký chủ, những việc như quét dọn này gần như y chưa bao giờ động tay đến. Ở thế giới trước mặc dù y không cho phép người nào khác bước vào lãnh địa của mình, nhưng có ma pháp tồn tại, muốn làm việc gì cũng rất đơn giản. Có điều hiện tại lại tự tay làm!

Nhìn người đàn ông nọ mặc tạp dề, nghiêm túc quét bụi trên sàn nhà, 098 chỉ cảm thấy thế giới này đúng là biến đổi quá nhanh.

"Đừng nghĩ nhiều, mặc dù y không có ký ức, nhưng mỗi một thế giới y đều có tính cách riêng."

Lăng Sơ Nam nói.

"Hiển nhiên y đã điều tra rõ ràng về Bạch Tư Mộc."

Người có thói ở sạch bình thường đều không quá thích việc người khác bước vào không gian của riêng mình, mà Bạch Tử Mộc chính là một người như vậy. Nếu không, thân là một thiếu gia của Bạch gia, làm sao lại không có nỗi một người giúp việc như vậy.

Thật ra Lăng Sơ Nam không hề có thói ở sạch, có điều nếu đối phương đã nghĩ như vậy, cậu cũng lười đi phủ nhận.

Lúc này, Mạc Vu Tranh đã đến phòng ngủ, Lăng Sơ Nam cầm điện thoại, trong tai nghe truyền đến bộ kịch truyền thanh mà Bạch Tử Mộc đã tải trước đây. Thân là một người em trai tốt, điện thoại đương nhiên sẽ không thể thiếu tác phẩm của thụ chính.

"Không thể không nói, giọng nói của thụ chính khá dễ nghe, khó trách hiện tại lại nổi như vậy."

Lăng Sơ Nam khen ngợi.

"Đáng tiếc không phải hình mẫu mà ta thích."

Giọng nói của thụ chính là loại hình tiểu thụ ngọt ngào, rất khiến người khác yêu thích, hơn nữa tính cách của hắn khá tốt, lại nhận đúng kịch truyền thanh, vào vai những nhân vật dương quang, có thể nổi cũng không có gì lạ.

Đang lúc Lăng Sơ Nam cảm khái, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Tiểu Mộc, mau mở cửa."

"Nên đổi chuông cửa rồi."

Lăng Sơ Nam nhíu mày. Sở thích của nguyên chủ đúng là độc đáo, không ngờ lại dùng giọng thụ chính làm chuông cửa.

Chuông cửa vang lên lần thứ hai, Lăng Sơ Nam mới chạm đến nắm cửa.

'Cạch' một tiếng, cửa mở, bên ngoài là một thanh niên thanh tú mặc bộ quần áo hưu nhàn màu trắng, trong tay cầm một bó hoa bách hợp, vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam, thanh niên lập tức nở một nụ cười quan tâm.

"Tiểu Mộc."

"Anh hai?"

Biểu tình của Lăng Sơ Nam có chút kinh ngạc.

"Sao anh lại đến đây?"

"Xin lỗi Tiểu Mộc, lúc trước anh đang du lịch ở bên ngoài, cho nên không nghe được tin em bị tai nạn. Sao em lại không gọi điện thoại cho anh?"

Gương mặt Bạch Tử Thư mang theo ý tứ xin lỗi, sau đó tầm mắt dừng lại trên chân Lăng Sơ Nam.

"Chân của em...."

"Xương đều đã gãy nát, sau này rất có thể sẽ không đừng lên được nữa."

Gương mặt Lăng Sơ Nam có chút cô đơn.

"Ôi......"

Bạch Tử Thư ngạc nhiên một tiếng.

"Đừng sợ hãi, em vẫn còn anh mà, Tiểu Mộc về nhà ở đi, sau này anh sẽ chăm sóc cho em."

"Dạ." Lăng Sơ Nam dứt khoát đồng ý.

Bạch Tử Thư :"......."

"Phì!"

098 vẫn luôn quan sát biểu tình của thụ chính, không nhịn được cười thành tiếng.

"Ký chủ, ngài không thấy vẻ mặt của hắn kỳ quái của hắn đâu."

"Là biểu tình thế nào?"

"Giống như bắp cải đột nhiên xoắn lại, sau đó lại chuyển hướng mà xoắn, bộ dáng trở nên nhăn nhúm."

098 miêu tả vô cùng sinh động, có điều hình như có chút trừu tượng.

Lăng Sơ Nam đại khái có thể tưởng tượng được vẻ mặt hiện tại của Bạch Tử Thư là miễn cưỡng cỡ nào, cậu không khỏi cười một tiếng.

"Em đùa thôi, anh cũng biết mà, em không quen ở nhà. Có điều nếu như anh đồng ý, có thể đến ở đây với em, nhà của em vẫn còn rất nhiều chỗ trống."

"Không....Không cần. Gần đây anh phải ôn tập để tham gia kì thi chung, cần phải ở nhà để gần trường học."

Bạch Tử Thư nhẹ nhàng thở ra, nghe được lời mời của Lăng Sơ Nam, câu từ chối liền buột miệng thốt ra.

"Ký chủ, tên này thật dối trá. Rõ ràng hắn không hề có ý định muốn chăm sóc ngài."

098 đã gặp qua không ít vai chính khác nhau, nhưng người đáng ghét giống tên thụ chính lần này thật sự rất hiếm thấy, mấu chốt là trên mặt của hắn vẫn còn trưng ra biểu tình quan tâm giả tạo.

"Vậy thì tiếc quá, mấy tháng này em rất nhớ anh hai."

Lăng Sơ Nam có vẻ vô cùng buồn bã, có điều vẫn cười cười với Bạch tử Thư.

"Chúc anh hai thi tốt."

"Không mời anh vào nhà ngồi sao?"

Bạch Tử Thư đứng ở cửa nửa ngày mới nhắc nhở.

"A! Em quên mất, anh vào đi."

Lăng Sơ Nam ngượng ngùng cười cười, sau đó điều khiển xe lăn, tránh qua một bên để Bạch Tử Thư đi vào.

Dường như Bạch Tử Thư lúc này mới nhớ đến thứ mà mình đang cầm, hắn vội vã đưa bó hoa bách hợp lớn trong tay cho Lăng Sơ Nam.

"Đây là hoa anh mua cho em."

"Ta càng ngày càng thấy nguyên chủ không đáng như vậy."

Ngửi mùi hương nồng đậm dần lên của hoa bách hợp, Lăng Sơ Nam trong lòng lắc lắc đầu.

"Một lòng sùng bái anh trai, nhưng người anh trai đó ngay cả nguyên chủ bị dị ứng với hoa bách hợp cũng không biết."

098:"Đúng vậy, nguyên chủ thật đáng thương!"

"Ngươi đoán xem hắn có phát hiện ra ta bị mù không?"

"Không đâu."

Điểm này 098 rất chắc chắn.

"Lúc nãy khi ngài mở cửa, chỗ nào hắn cũng nhìn, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt ngài. Chắc là do chột dạ."

"Còn chột dạ có nghĩa vẫn còn chút lương tâm."

Lăng Sơ Nam nói.

"Có điều chỉ sợ không phải đang chột dạ."

Nghe được câu này của Lăng Sơ Nam, 098 cảm thấy lưng mình chợt lạnh.

"Ngài.... có ý gì?"

"Không có gì?"

Mặc dù Lăng Sơ Nam không phải Bạch Tử Mộc, nhưng cơ thể này là của Bạch Tử Mộc, đương nhiên cũng sẽ kế thừa thể chất của nguyên chủ. Ngay khi bó hoa vừa kề sát vào mũi cậu, mũi lập tức cảm thấy ngứa ngáy.

"Hắt xì....."

Vẻ mặt Bạch Tử Thư tràn đầy nghi hoặc.

"Tiểu Mộc bị cảm sao?"

Vào lúc này, một cổ lực đạo giật lấy bó hoa trong tay Bạch Tử Thư, sau đó 'bịch' một tiếng vứt nó vào thùng rác, đậy nắp lại.

"Ngài làm gì vậy?"

Sắc mặt Bạch Tử Thư trở nên trắng bệch, cầm lấy bàn tay đã đỏ ửng của mình.

"Ngài là ai? Tại sao lại ở trong nhà em tôi?"

Mạc Vu Tranh chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó thật cẩn thận duỗi tay ôm Lăng Sơ Nam lên, đưa đến chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ sát đất, kế tiếp vươn tay mở cửa sổ để gió thổi vào, mới thấp giọng hỏi.

"Không sao chứ?"

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông đang lo lắng bên cạnh.

"Không sao cả."

Sau đó lại nói.

"Ở đó là anh trai của cháu, lúc nãy anh ấy muốn tặng hoa cho cháu."

"Anh trai?"

Lúc này, Mạc Vu Tranh mới nhìn về phía Bạch Tử Thư, ánh mắt của y mang theo ý tứ dò xét.

"Bạch Tử Thư?"

Mồ hôi trên trán Bạch Tử Thư đã chạy dọc xuống cằm, dưới tầm mắt của người đàn ông nọ không dám nhích lấy một chút. Ngay lúc nãy, chỉ trong chớp mắt đó, hắn thậm chí cảm thấy toàn bộ hành động của bản thân đã bị người này phát hiện. Một đợt lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên, sau đó hắn lại nghĩ nghĩ, dù sao hắn cũng đâu tự mình ra tay, người lái xe đâm Bạch Tử Mộc cũng đã chết không đối chứng, cho dù có thế nào đi nữa thì sẽ không có ai điều tra được sự việc sẽ liên quan đến hắn. Nghĩ như vậy sắc mặt Bạch Tử Thư mới tốt lên một chút.

"Xin chào, tôi là Bạch Tử Thư, anh trai của Tiểu Mộc, hiện tại đang là sinh viên năm ba của đại học Lập Hạ."

"Ờ."

Mạc Vu Tranh gật đầu.

"Biết rồi, nếu không còn gì khác thì cậu có thể rời đi, Mộc Mộc đói bụng."

"......"

Không ngờ rằng người này lại tu hú chiếm tổ đến như vậy. Biểu tình Bạch Tử Thư có chút cứng đờ, sau đó gương mặt lại khôi phục vẻ tươi cười.

"Tôi có thể phụ nấu ăn. Lúc trước Tiểu Mộc thích nhất món sườn heo chua ngọt của tôi. Em nói có đúng không Tiểu Mộc?"

Lăng Sơ Nam:"Em...."

"Hiện tại cơ thể của Mộc Mộc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thích hợp ăn đồ quá dầu mỡ."

Bàn tay Mạc Vu Tranh đặt lên vai Lăng Sơ Nam, trực tiếp từ chối đề nghị của Bạch Tử Thư, thấy hắn còn muốn nói tiếp, liền nói.

"Hôm nay Mộc Mộc mới xuất viện, trong nhà vẫn còn chỗ chưa dọn dẹp, không thích hợp đón khách, nếu cảm thấy có chỗ nào không tiện thì vẫn mong cậu không để bụng."

Tươi cười trên gương mặt Bạch Tử Thư trở nên vô cùng xấu hổ.

"Vậy, để lần sau tôi đến thăm Tiểu Mộc."

"Ờ." 

Mạc Vu Tranh đắp chăn cho Lăng Sơ Nam xong, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Bảo bối, để cậu tiễn anh trai nha."

Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

"Vâng ạ."

Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Bạch Tử Thư sợ run, dưới tầm mắt tràn ngập khí thế của Mạc Vu Tranh cố tỏ ra trấn định.

"Ngài muốn làm gì?"

"Cậu là anh trai của Mộc Mộc?"

"Vâng, đúng vậy."

Rõ ràng giọng nói của đối phương vô cùng bình thường, nhưng lại khiến Bạch Tử Thư đổ mồ hôi lạnh.

"Chúng tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt."

Dường như muốn che giấu gì đó, giọng nói của Bạch Tử Thư lớn hơn một chút, có điều càng nói hắn lại càng tự tin.

"Từ nhỏ Tiểu Mộc đã thích đi theo tôi,  ngay cả chuông cửa cũng là em ấy nhờ tôi dùng giọng nói để làm."

"Ờ."

Mạc Vu Tranh gật đầu.

"Vậy cậu có biết Mộc Mộc bị dị ứng với hoa bách hợp không?"

Bạch Tử Thư đột nhiên nghẹn họng, há há miệng.

"Tôi....."

"Ký chủ, Mạc Vụ Tranh cảnh cáo thụ chính từ nay về sau không được đến tìm ngài nữa."

098 báo cáo với Lăng Sơ Nam.

"Y nói rõ luôn?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Không có."

Ngữ khí của 098 có chút xấu hổ.

"Nhưng ý tứ của y chính là như vậy." Dọa đến mức thụ chính đứng không vững luôn.

Lăng Sơ Nam gật gật đầu.

"Nếu thụ chính nghe lời thì còn tốt, nếu không ta cũng chẳng thích nhìn thấy mặt hắn lắm."

098:".......Ký chủ, hiện tại ngài không thấy đường."

"Ta quên mất." Lăng Sơ Nam nhún vai.

"Máu bầm đã sắp tan hết rồi, qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi."

098 giúp Lăng Sơ Nam kiểm tra thêm lần nữa.

Lúc này, cửa nhà bị mở ra, Mạc Vu Tranh từ bên ngoài đi vào.

"Bảo bối, có đói bụng không?"

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu.

"Vẫn chưa thấy đói."

Từ lúc ăn cơm đến giờ chỉ mới trôi qua 2 tiếng, Lăng Sơ Nam vẫn chưa đói bụng nhanh đến như vậy.

Có điều biểu tình của Mạc Vu Tranh lại có chút khó chịu, y thương tiếc xoa xoa mái tóc Lăng Sơ Nam, sau đó cánh tay cứng đờ.

"Bảo bối tức giận à?"

"Dạ?"

Lăng Sơ Nam ngẩng mặt, nghiêng đầu về phía Mạc Vu Tranh.

"Tại sao cháu phải giận ạ?"

"Vừa nãy cậu đã đuổi anh trai cháu đi."

Giọng nói của người đàn ông nọ có chút thấp thỏm.

"Tại sao lúc nãy cậu đuổi anh ấy lại không hỏi cháu?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Thực xin lỗi, cậu sai rồi, vừa nãy cậu hơi tức giận thôi." Ngữ khí của Mạc Vu Tranh rất thành khẩn.

098:"Ký chủ, y rõ ràng vô cùng tức giận."

Kể từ khi người đàn ông này và ký chủ gặp lại nhau,  tính cách của y vẫn luôn rất tốt, đối với ký chủ có thể nói là vạn phần thuận theo, thái độ vô cùng cẩn thận, sợ rằng ký chủ sẽ đụng phải vết thương.

"Sao ngươi lại biết y căn bản không phải cái dạng này?"

"....."Hình như ký chủ nói rất có lý.

"Cháu không có giận."

Lăng Sơ Nam trở tay nắm lấy bàn tay của Mạc Vu Tranh. Biểu tình của cậu lập tức nhẹ xuống, rất nhanh đã nở một nụ cười tươi.

"Cảm ơn cậu."

Tầm mắt của Mạc Vu Tranh dừng lại trên khoé môi Lăng Sơ Nam một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi người xuống.

"Ký chủ, y muốn hôn ngài." 098 có chút kích động.

---

Editor :

Nếu mn muốn tui sẽ đặt tên thế giới để dễ nhận biết.