Sáng hôm sau, Lận Minh Húc tỉnh giấc một mình ở trên giường.
Anh vô thức đưa tay ra, chỉ sờ thấy khoảng không, lập tức mở to mắt, nhưng nhìn trái phải rồi xung quanh phòng, cũng không thấy bóng dáng bã xã đâu.
Lận Minh Húc khẽ nhíu mày, nhận thấy có gì đó không ổn trong phòng.
Như thiếu một cái gì đó.
Thiếu gì?
Trong lòng người đàn ông chợt có dự cảm không tốt, vội vàng đứng dậy mở cửa phòng ngủ, mới phát hiện đây không phải phòng ngủ chính trên tầng ba mà anh và Thư Vưu đã chọn, mà là căn phòng anh từng ở từ khi còn nhỏ.
Đây là…
Chỉ dựa vào chuyện này thì anh không thể chắc chắn được điều gì. Nhưng sau đó, Lận Minh Húc đã tìm khắp từ trên xuống dưới căn biệt thự, nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy Thư Vưu từng sống ở đây.
Nói chính xác thì chỉ có dấu vết của anh và cha mẹ đã từng ở đây… Căn biệt thự vẫn chưa được sửa chữa lại, không có một ai khác, cứ như chuyện anh sống lại chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ!
Lận Minh Húc siết chặt tay, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Không thể nào là mơ được, trên đời không thể có giấc mơ nào chân thực đến như vậy được. Anh càng không thể đắp nặn ra một Thư Vưu sống động rực rỡ như thế ở trong mơ.
Thư Vưu là duy nhất.
Thư Vưu, Thư Vưu, Thư Vưu.
Nghĩ đến người yêu trong tim, Lận Minh Húc không khỏi bắt đầu lo lắng.
Nếu đây là một trò đùa khác của số phận, vậy bên phía Thư Vưu thì sao? Anh sẽ biến mất không thể tìm thấy ư?
Nếu anh mất tích, Thư Vưu chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Bình tĩnh, Lận Minh Húc, mày phải bình tĩnh, hoảng loạn sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
Anh quyết định làm mọi việc như bình thường trước.
Mặc vest xong, anh xuống tầng ăn qua loa bữa sáng, ngoài cửa tài xế đã lái xe tới, chờ ở bên ngoài.
Lận Minh Húc thấy rõ dáng vẻ của tài xế, trong lòng nặng nề.
Ngay cả tài xế cũng là người ở “đời trước”…
Sau khi anh lên xe, chiếc xe khởi động, từ từ lái ra khỏi tiểu khu rồi hòa vào đường phố.
Trong lúc lái xe, người đàn ông giả vờ thản nhiên hỏi: “Anh Trương, anh quen Thư Vưu không?”
“Thư… Vưu?”
Tài xế Trương lắc đầu, cười hiền hậu nói: “Không quen, sếp Lận cần tìm người này có việc hả?”
Lận Minh Húc: “… Không có gì.”
Chỉ một lát sau đã tới công ty, là chỗ mới sau khi Lận Minh Húc dọn đi. Anh dứt khoát mua một tòa nhà ở đây… Cũng hệt như trước khi Lận Minh Húc sống lại, khiến cả trái tim anh không ngừng chìm xuống.
Trợ lý Tống Du bước tới nghênh đón: “Sếp Lận, sáng nay là hội nghị thường kỳ của công ty, ngoài ra anh còn có hẹn với Tổng giám đốc Trương gặp nhau vào lúc mười giờ sáng…”
Không phải Đường Nhạc.
Như bước ra từ mùa xuân thoải mái ấm áp, rồi đột nhiên bị ném vào trời đông tuyết phủ. Lận Minh Húc cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi biết rồi, việc nào có thể hoãn thì cậu lùi lại hết đi, tôi có chút việc gấp muốn xử lý.”
“… Vâng sếp Lận.”
Tống Du hơi bối rối, nhưng rất nhanh làm theo. Lận Minh Húc sải bước đi vào văn phòng, không nói hai lời, ngồi trước máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Thư Vưu rất nổi tiếng, bây giờ cậu đã có một trang giới thiệu riêng trên bách khoa toàn thư.
… Anh chẳng tìm được gì cả.
Chút hi vọng cuối cùng trong lòng cũng tan vỡ. Vẻ mặt Lận Minh Húc u ám đến đáng sợ, anh sững người ngồi đó một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Tống Du gõ cửa thì anh mới lấy lại tinh thần.
Đôi mắt của người đàn ông tối tăm như bầu trời bị mây đen bao phủ, tựa như mưa rền gió dữ có thể buông xuống bất cứ lúc nào, chỉ còn thiếu chút nữa là ập đến. Tống Du không nhận ra rằng anh đang không ổn, chỉ báo cáo: “Sếp Lận, giám đốc Minh tới, nói có chút việc tìm anh.”
Giám đốc Minh?
Nghe thấy cái họ đặc biệt này, Lận Minh Húc bỗng nhớ ra một chuyện, nghiến răng nói: “Để anh ta vào.”
Tống Du lui ra, không bao lâu giám đốc Minh bước vào, quả nhiên là Minh Thu Vận.
Minh Thu Vận rất khách khí với anh, nhưng hình như cũng không quen biết lắm: “Chào anh, Tổng giám đốc Lận, cảm ơn anh đã bớt chút thời gian để gặp tôi… Là thế này, lần trước anh nói muốn sửa chữa lại căn biệt thự, nên tôi đã về tìm hiểu sơ qua bản đồ bố trí tiểu khu của anh và thử nghiệm một số phương án…”
Lận Minh Húc ngẩng đầu nhìn chằm chằm, ngắt lời anh ta luôn: “Anh có quen Thư Vưu không?”
Nỗi uất nghẹn tràn ngập trong lòng Lận Minh Húc chẳng cách nào trút hết ra được, anh lạnh lùng nói: “Cậu ấy không cần trang hoàng, tạm thời tôi cũng không trang hoàng. Xin lỗi, để anh đi một chuyến tay không rồi.”
Minh Thu Vận thoáng ngây người.
Nhưng anh ta làm việc trong ngành này, đã nghe biết bao nhiêu lời từ chối, nên anh ta cũng chưa từ bỏ ý định, thử khuyên: “Là công ty khác tới tìm anh rồi sao? Anh cũng có thể xem qua phương án của chúng tôi, thêm một lựa chọn cũng tốt mà, không phải sao?”
“Tôi thực sự không muốn trang hoàng nữa.”
Lận Minh Húc đã rời mắt khỏi anh ta: “Anh đi đi.”
Không có Thư Vưu, việc trang hoàng mới lại căn biệt thự của anh còn ý nghĩa gì nữa?
Trước khi sống lại, là vâng theo di nguyện của cha mẹ. Sau khi sống lại, là muốn chung lòng vun đắp tổ ấm với Thư Vưu.
Giờ đây, anh đã mất đi những điều đã từng có, cũng mất đi Thư Vưu.
… Anh chẳng còn tâm trạng nào để trang hoàng nữa.
Thái độ Lận Minh Húc rõ ràng như thế, Minh Thu Vận chỉ đành tiếc nuối rời đi. Nhưng anh ta còn chưa kịp quay người, Lận Minh Húc bỗng gọi anh ta lại: “Chờ một chút.”
Thư Vưu từng nhắc đến Minh Thu Vận rất nhiều lần, Lận Minh Húc cũng từng nghi ngờ, hoài nghi anh ta có liên quan đến “giấc mơ” của Thư Vưu hay không.
Bây giờ anh cẩn thận đánh giá đối phương, nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Trong đầu óc anh tràn ngập cái tên Thư Vưu, thậm chí còn không suy nghĩ được điều gì khác.
Ngoại hình Thư Vưu vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu, đôi mắt long lanh, khiến mỗi lần cậu làm mặt hề đều trông đầy sức sống.
Thư Vưu cao thon thẳng tắp nhưng tay chân gầy gò, chỉ có mông mới có chút thịt, khiến anh kiềm chế không được mà muốn đút vào nhiều hơn.
Thư Vưu là người nổi tiếng trong giới giải trí, fans càng ngày càng nhiều, giờ lần nào ra ngoài cũng phải đội mũ đeo khẩu trang, để tránh bị người khác nhận ra.
Từng chuyện, từng điều, từng chút, đều hiện lên trong đầu anh, khiến anh không thể nghĩ đến điều gì khác.
Vì thế Lận Minh Húc giơ tay xoa xoa thái dương, mặt vô cảm nói: “… Xin lỗi, anh có thể đi rồi.”
Minh Thu Vận: ???
Người này làm sao thế? Giày vò anh ta đi tới đi lui thì vui lắm hả?
Ngoài mặt thì anh ta khách sáo tạm biệt, nhưng trong lòng lại không khỏi có chút cạn lời. Vì thế, bước chân rời đi cũng nhanh hơn.
Minh Thu Vận nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe ngầm, lái xe ra khỏi công ty của ông lớn Lận Minh Húc. Lúc này chuông điện thoại của anh ta vang lên, là bạn bè gọi tới, hỏi anh ta muốn ăn một bữa với nhau không.
Là một người bạn rất thân, không phải kiêng nể gì khi nói chuyện. Minh Thu Vận đeo tai nghe Bluetooth lên, không nhịn được nên than phiền chuyện hôm nay: “Được lắm, ai biết rốt cuộc anh ta có ý gì chứ! Mới lúc trước còn muốn trang hoàng, giây sau đã đổi ý không muốn nữa… Thật sự không thể hiểu được.”
“Hả?”
Người bạn đó cười hì hì nói: “Không phải cậu nói đó là người đàn ông rất đẹp trai, hơn nữa còn độc thân hả? Sao mới qua một đêm, cậu đã ghét bỏ rồi?”
“Là một anh chàng độc thân đẹp trai thật mà!”
Minh Thu Vận tức giận nói: “Thật sự rất tuấn tú, cậu mà thấy cũng sẽ nói đẹp trai thôi, từng hỏi thăm qua thì vẫn độc thân, đương nhiên là tôi rất ngạc nhiên rồi.”
“Nhưng tối hôm qua cũng như cậu nói đấy, kiểu người đó vừa nhìn đã biết không phù hợp với tôi rồi… Tôi vẫn thích mấy em trai kém tuổi nhiệt huyết hơn.”
“Quên đi quên đi, tôi nhìn em trai nhỏ tập thể hình nhà hàng xóm bên cạnh, thật sự càng nhìn càng ưng, lần sau tôi hẹn cậu ta đi ăn thử xem. Cậu biết mà, trong giới đối tượng chất lượng tốt không nhiều lắm, tôi muốn thừa dịp bản thân vẫn chưa già, nhanh chóng tận hưởng tình yêu.”
“Ha ha ha…”
Người bạn ở đầu dây bên kia cười to: “Chúc cậu sớm ngày thoát ế!”
…
… Trên giường lớn nhà họ Lận, Thư Vưu lại mơ một giấc mộng.
Cậu mơ thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ mà cậu không thể hiểu nổi.
Trong giấc mơ, cậu đứng trước một con sông lớn, nước chảy rất dữ dội, bên cạnh không có cầu cũng không có đò. Cậu đứng trên bờ phóng tầm mắt nhìn phong cảnh, đột nhiên cách đó không xa có một ngư ông bay tới.
Là một ông lão râu bạc, râu rất dài, đội nón cói, cười tủm tỉm hỏi Thư Vưu: “Anh bạn trẻ, phía Nam đi như thế nào vậy?”
Thư Vưu sửng sốt.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi thành thật trả lời: “Không biết, tôi không phải dân địa phương.”
“…”
Lão ngư ông ho khan một tiếng: “Cậu bé ngoan, cậu đã thành thật như vậy, lão sẽ ban cho cậu một điều ước nhé?”
“Còn siêu năng lực có thể khiến tôi trở nên giàu có thì sao?”
“… Đã nói không được liên quan tới tiền!”
“Ò.”
Thư Vưu có vẻ hơi thất vọng nói: “Tôi còn tưởng ông là thần tiên đó.”
“… Thần tiên không phải cái gì cũng làm được, cảm ơn!”
Lão ngư ông không vui: “Tóm lại cậu phải ước một điều mà tôi có thể thực hiện được.”
“Nhưng sao tôi biết ông có thể làm được hay không?”
Thư Vưu chớp mắt, rất thẳng thắn nói: “Nhỡ tôi ước một điều mà ông không thực hiện được, ước một điều khác mà ông vẫn không thực hiện được, vậy làm sao bây giờ?”
Lão ngư ông sững sờ: “… Cậu muốn ước điều gì về tình yêu không? Như khiến bạn trai cậu vĩnh viễn yêu cậu chẳng hạn?”
“Không cần đâu.”
Thư Vưu ngượng ngùng nói: “Giờ cũng khá tốt rồi.”
Cậu sẽ không nghi ngờ Lận Minh Húc có yêu cậu không, cũng sẽ không lo thấp thỏm về tương lai còn chưa xảy ra. Tương lai có ra sao, cậu cũng sẽ dũng cảm và tích cực đối mặt với nó.
“…”
Lão ngư ông lắc đầu: “Vậy lão đi đây.”
Thư Vưu: ???
Giấc mộng vô cùng kỳ lạ???
… Sáu giờ sáng, Thư Vưu đột nhiên bừng tỉnh sau một giấc mơ thật giả lẫn lộn.
Thư Vưu bật đèn đầu giường lên theo bản năng, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy đối phương vẫn chưa bị cậu đánh thức.
Không những thế, đôi mắt của Lận Minh Húc co giật liên tục, hình như anh cũng đang nằm mơ.
Hơn nữa còn là một giấc mơ rất dữ dội thì phải.
Thư Vưu:… Từ từ, đây là đồng sàng dị mộng trong truyền thuyết hả?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Thư Vưu đột nhiên không còn cảm giác buồn ngủ nữa, thản nhiên vứt cảnh tượng trong mơ ra sau đầu, cậu lặng lẽ xoay người, ghé vào tai Lận Minh Húc, thì thầm: “Lận Minh Húc…”
Lận Minh Húc không tỉnh.
“Lận Minh Húc…” Thư Vưu cố nén cười, nhỏ giọng đùa giỡn: “Giờ anh là người thực vật… Mau tỉnh lại đi… Người nhà anh đang gọi anh kìa…”
Tròng mắt Lận Minh Húc… Càng co giật hơn.
“Lận Minh Húc…”
Thư Vưu vất vả lắm mới nhịn cười được, cố làm ra vẻ huyền bí thì thầm: “Mau tỉnh lại đi… Lịch sử tìm kiếm của anh bị công khai rồi…”
Lận Minh Húc vẫn không tỉnh dậy.
Thư Vưu:… Chết tiệt, xem ra tố chất tâm lý của Lận Minh Húc rất mạnh, căn bản anh không sợ chuyện như thế.
Cậu hết cách, rồi cảm thấy có chỗ nào hơi sai. Kiên nhẫn đợi trong chốc lát, rốt cuộc Lận Minh Húc cũng tỉnh.
Người đàn ông đột nhiên bật người dậy, bừng tỉnh sau giấc mơ. Anh toát mồ hôi lạnh, như thể vừa gặp ác mộng.
Sau khi định thần lại, Lận Minh Húc đột nhiên quay đầu nhìn cậu: “… Thư Vưu?”
“Là em.”
Thư Vưu duỗi tay bắn tym, cười tủm tỉm nói: “Dịch vụ đánh thức miễn phí, xin mời tìm biển hiệu Thư Vưu.”
Lận Minh Húc: “…”
… Anh chỉ nghe thấy vài câu rời rạc, không trọn vẹn.
Anh tựa như vẫn đang giãy dụa trong cơn ác mộng trở lại đời trước, thời gian trước khi sống lại. Lần đầu tiên trong đời anh say mèm, cảm nhận được nỗi đau đớn tan nát cõi lòng.
Cậu xấu hổ… Lận Minh Húc gặp ác mộng, mà cậu còn đùa.
Thư Vưu vội vàng ôm lại, nghiêm túc nói: “Em ở đây em ở đây, em vẫn luôn ở đây.”
Như muốn hứa hẹn điều gì đó, cậu lặp lại lời thề: “Em ở đây, em sẽ không rời bỏ anh đâu.”
Sau lần suy nghĩ đó, cậu nhận ra một chuyện.
Thế giới này là thật.
Cảm giác của cậu, người bên cạnh cậu, điều cậu thích, đều là thật.
Trong một thế giới thật, không có cốt truyện.
Cậu thực sự không còn lo lắng về điều đó nữa, cũng đã có đủ can đảm.
Chỉ cần dũng cảm bước tiếp, lựa chọn, sống, thích và yêu là được rồi.
“… Ừ.”
Một lúc lâu sau, Lận Minh Húc mới thấp giọng đáp lại cậu. Ngay sau đó, anh thoáng buông lỏng tay, nhìn chăm chú người trước mắt, rồi hôn lên khóe môi chàng trai.
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc “tạch” một cái, tắt đèn đầu giường đi.
Giờ phút này, anh chợt có suy nghĩ mãnh liệt.
Muốn xác nhận.
Xác nhận đối phương tồn tại.
Xác nhận bản thân tồn tại.
Cho nên…
Làn sóng dữ quen thuộc trào lên, Thư Vưu còn chưa kịp thắc mắc thì đã bị cuốn vào đó, thành bọt sóng chòng chành trên đầu ngọn sóng.
Lăn qua lăn lại, lật qua lật lại.
Cuối cùng, cậu cảm nhận được hơi thở nóng rực xen lẫn kiềm nén, nặng nề của người đàn ông thì thầm vào tai cậu.
“… Đừng rời bỏ anh.”
“Hức…”
“Đừng bỏ nhà trốn đi.”
“Hức…”
“Trời sáng thì chúng ta đến Cục Dân Chính.”
“Hức hức hức???”
…
Đúng vậy, hôm nay nhà họ Lận cũng rất hài hòa.
Thật là… Tốt quá đi!
…
Tác giả có đôi điều muốn nói:
Tại sao quảng cáo của Lục Thần Bật thành công đến vậy?