Thư Vưu và Lận Minh Húc tham gia một show truyền hình về hôn nhân.
Ba cặp đôi được chia thành ba đội để ghi hình, được phân công đi đến những địa phương khác nhau, cũng như được sắp xếp làm một số nhiệm vụ, toàn bộ quá trình đều sẽ livestream trực tiếp.
Chẳng hiểu sao, Thư Vưu lại bốc thăm trúng phải một nơi rất xa.
Đầu tiên là ngồi máy bay năm tiếng, sau đó chuyển sang ngồi xe lửa năm tiếng, rồi lại ngồi tiếp xe bus thêm năm tiếng... Lúc bước ra khỏi nhà ga cũ nát của thị trấn, Thư Vưu cảm giác cái mông mình như nứt luôn rồi.
Cậu lảo đảo, tóm lấy cánh tay Lận Minh Húc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cái miệng như thở ra toàn khói xe: “Lận, Lận Minh Húc, em không được…”
Lận Minh Húc: “… Không thì anh cõng em nhé?”
“Không được!”
Thư Vưu chợt tỉnh táo hẳn… Đang livestream đó! Chuyện nhục nhã như thế, cậu không làm được đâu!
Tổ chương trình đã quy định thời gian tập hợp, chỉ còn ba tiếng nữa nhưng hai người họ vẫn cách nơi cần đến rất xa. Thư Vưu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, khi ngước mắt lên, cậu thấy một con bò đứng ngoài nhà ga.
Con bò già nhìn chằm chằm cậu ba giây, rồi kêu “hmu” một tiếng.
… Lận Minh Húc gọi điện tìm xe nhưng không tìm được, anh cất điện thoại rồi nhìn xung quanh kiếm Thư Vưu, chợt bắt gặp cảnh cậu đang ngồi xổm trước một bức tường, mày một câu tao một câu với một con bò già, đang tiến hành một cuộc giao lưu kỳ lạ.
“Hmu…”
“Hmu mu mu!”
“Hmu…”
“Hmu mu mu!”
Người chủ của con bò chạy ra từ cửa tiệm gần đó: “Này, hai cậu đang làm gì thế? Cách xa con bò của tôi ra!”
Thư Vưu chớp mắt: “Anh trai à, con bò của anh dùng để kéo xe hả?”
Chủ con bò: “… Đúng, đúng vậy.”
“Anh trai ơi, anh xem có thể cho hai chúng em đi ké một đoạn không?”
Chủ con bò: “… Trả tiền là được, nhưng đợi chút, hai cậu định đi đâu?”
Thư Vưu cho ông ta xem địa chỉ, chủ con bò sửng sốt: “Đúng là cùng tới môt nơi…”
Năm phút sau, khán giả trên livestream mở di động, máy tính hoặc máy tính bảng lên, vừa nhìn đã thấy trời trong xanh, mây trắng muốt, xe bò chậm rãi đi trên con đường đất vàng.
Ngồi đầu xe là một ông chú nông dân, sau xe chở thêm hai người.
Thư Vưu ngồi bên trái thì mặt mày hớn hở, nhưng Lận Minh Húc ngồi bên phải lại trưng ra khuôn mặt vô cảm.
[Đệt ha ha ha ha ha ha ha ha sao lại thế này! Tổng giám đốc Lận ơi, chiếc Bentley hỏng rồi hả? Anh vứt ở đâu để tôi đi lượm về nào ha ha ha ha!]
[Ha ha ha ha ha ha ha tôi cười vỡ bụng mất ha ha ha ha…]
[Là, là Thư Vưu thuê xe bò ha ha ha nhưng tôi tò mò sao cậu ấy biết người đó sẽ đến cùng một nơi với mình vậy…]
Lúc này, chủ con bò cũng ngạc nhiên hỏi: “Cậu em, sao lại trùng hợp như vậy?”
“Không phải trùng hợp đâu!”
Thư Vưu cười tủm tỉm nói: “Con bò nói cho tôi biết anh từ đâu tới mà.”
Chủ con bò: ???
Ông ta nuôi bò mấy chục năm nay, chưa từng giao tiếp được với con bò!
Chẳng lẽ, cậu ta là Bò thần biết nói trong truyền thuyết?
[Cái quỷ gì thế ha ha ha, Thư Vưu, sao cậu giao tiếp được với con bò hả…]
[Tôi không tin! Nói không chừng là tổ chương trình đã sắp xếp trước đó!]
[Nhưng đúng là vừa rồi Thư Vưu “tán gẫu” cả buổi với con bò mà ha ha ha ha ha ha…]
Tốc độ của xe bò không chậm, cũng chủ yếu do điều kiện đường xá không quá tệ, tuy dọc đường đi không phải đường nhựa hết, nhưng ít ra cũng là nền xi măng bằng phẳng.
Sau một tiếng xóc nảy, cuối cùng họ cũng đến được nơi cần đến, Thư Vưu duỗi thân sang phải, vặn eo sang trái, dù sao cậu cũng khôi phục chút sức sống, quay đầu nhìn Lận Minh Húc.
Mặt Lận Minh Húc chẳng chút cảm xúc bước xuống khỏi xe bò, nhưng lại toát lên khí thế như thể anh vừa rời khỏi một bữa tiệc dành cho giới kinh doanh cấp cao.
Lúc này bình luận trôi lướt qua một câu.
[Có phải đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Tổng giám đốc Lận có cơ hội tiếp xúc gần đến như vậy với một con bò ngoài đời không ha ha ha…]
Hôm nay người đàn ông mặc một bộ đồ thoải mái, còn mang theo túi du lịch. Sau khi xuống xe, họ tạm biệt xe bò, Thư Vưu còn đặc biệt chạy đến cạnh đầu con bò, ghé vào tai nó, không biết đã nói những gì.
Con bò kia lại “hmu” một tiếng, như đang tạm biệt.
[Xong rồi, tôi tò mò quá, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào…]
Thư Vưu cười khanh khách: “Đùa thôi, sao tôi nói chuyện với bò được chứ.”
Cậu chỉ vào một chỗ: “Là sau xe bò có treo một món đồ, trên bao bì in tên thôn này.”
[Đệt, thì ra là thế!]
[Nhưng thật sự rất buồn cười mà, mọi người nhìn vẻ mặt của ông anh xe bò xem ha ha ha ha…]
[Thư Vưu đi đến đâu cũng có thể tự biên tự diễn ra một rổ lời lừa lọc đó ha ha ha…]
Lận Minh Húc: “…”
Sức quan sát rất mạnh, rất đáng khen ngợi!
[Sao lại thế này, trên mặt Tổng giám đốc Lận viết to bốn chữ: Được chung vinh dự kìa… Ha ha ha.]
[Bật mí một điều, tôi là nhân viên trong công ty của sếp Lận, lần nào Thư Vưu tới bọn tôi cũng rất vui vẻ hì hì hì…]
Xe bò đã đi, cuối cùng hai người cũng tìm được địa điểm tập hợp, sau khi vào trong đợi một lát, hai cặp đôi khác mới lững thững tới muộn.
Một đôi là diễn viên nữ đang nổi và ông xã mới kết hôn, hai người đều là diễn viên.
Một đôi khác là ca sĩ kỳ cựu và lão làng trong show giải trí.
Ngoài Lận Minh Húc ra, những người khác đều là người chuyên nghiệp trong giới giải trí, rất biết cách tạo không khí, có thêm cả một người như Thư Vưu nên càng không phải bàn.
Những câu nói đùa liên tiếp được thốt ra, một câu nối tiếp một câu, khiến đạo diễn của tổ chương trình phải cười ngoác mồm, thầm nghĩ ratings chắc chắn sẽ tăng cao.
Tập hợp đủ người rồi thì phải bắt đầu cân nhắc đến bữa trưa. Nhưng chương trình này chính là kiểu sinh ra để hành khách mời, chẳng những bỏ mặc chuyện bữa ăn của họ, mà còn chỉ phát cho mỗi đội 50 tệ, để bọn họ tự mua đồ ăn.
Có một khu chợ gần đây.
Khi phát đến lượt Thư Vưu, ánh mắt cậu sáng lên, vui vẻ cầm 50 tệ nhìn một lúc, nói với Lận Minh Húc: “Tốt quá đi, anh muốn ăn gì?”
[Cười chết mất, có phải tổ chương trình cố ý không!]
[50 tệ! Đối với Thư Vưu mà nói là quá nhiều rồi! Cho cậu ấy 10 tệ thôi cũng có thể làm được ba món mặn một món canh đó!]
[Đúng đúng, tôi còn nhớ rõ lần trước Thư Vưu từng nói bản thân dùng một quả trứng làm được ba cái bánh trứng ó ha ha ha…]
[Thật ra cũng có thể làm được mà, ai mà làm bánh trứng chỉ đập mỗi trứng gà không, dù sao cũng phải trộn thêm bột. Chỉ cho mỗi trứng thì cái đó phải gọi là chiên trứng.]
[Tôi biết mà, mọi người từng ăn bánh trứng gà non ở tiệm trà sữa chưa? Làm một suất cũng chẳng cần đến một quả trứng đâu… Đừng hỏi làm sao tôi biết được, dù sao tôi cũng là người làm công thôi.]
Lận Minh Húc không chút do dự đáp: “Em muốn ăn gì thì mua cái đó.”
“Được đó!”
Thư Vưu hưng phấn phi thẳng đến chợ, vừa bước vào đã tìm được chính xác nơi bán thịt, nhắm tới một miếng xương sườn to tươi ngon.
“Cho nửa cân sườn!”
“10 tệ 5 xu!”
“Rau này có tươi đâu, bác nhìn lá héo hết rồi đây này, giảm giá 20% đi ạ, giảm giá 20% thì cháu lấy ngay.”
[Không biết tại sao, mẹ tôi cũng qua xem, còn khen Thư Vưu biết mặc cả.]
[… Đúng đó, cả nhà tôi cũng đang xem chương trình này.]
Thư Vưu xách túi lớn túi nhỏ, thế mà trong tay còn dư tận 20 tệ.
Đầu chợ có một cửa hàng nhỏ, Thư Vưu đưa túi lớn túi nhỏ cho Lận Minh Húc rồi quay người đi vào. Không lâu sau thì cậu đã bước ra với hai hộp sữa canxi AD trong tay.
“Khi còn nhỏ em toàn uống cái này.”
Cậu cắm ống hút, đưa Lận Minh Húc một hộp, đối phương hơi nhướn mày, uống một ngụm.
“… Rất ngọt.”
Thư Vưu cười hì hì: “Thật ra nếu mua một hộp thì sẽ rẻ hơn một chút, nhưng chúng ta có hai người, thôi vậy.”
[Tôi ngửi thấy mùi vị của cơm tó. Chua quá đi.]
[Khi còn nhỏ tôi cũng uống sữa này! Hức hức thật ra giờ tôi vẫn uống!]
[Nhìn Thư Vưu tiêu tiền thật sự khiến tôi thấy phấn khích mà!]
Hai người xách túi đồ ăn, sóng vai đi về. Lúc này anh trai Camera quay một khung hình cận cảnh, nhìn từ xa thật sự là một cặp vô cùng xứng đôi.
Trở lại nơi họ ở, tổ chương trình đã dọn dẹp bếp, yêu cầu họ tự nấu ăn.
Tất nhiên Thư Vưu chẳng ý kiến gì với chuyện này, cậu không chút chần chừ mà bắt tay vào nấu. Khi đang xào rau, Lận Minh Húc chợt từ bên ngoài bước vào, cổ tay áo đã được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, đưa khăn lông ấm áp tới.
Thư Vưu cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, rất tự nhiên nghiêng đầu, để Lận Minh Húc có thể lau được một tầng mồ hôi mỏng trên trán cậu.
[… Đáng ghét!]
[A a a, tôi không được rồi, không được rồi không được rồi!]
Lau xong, các món ăn cũng gần hoàn thành, có đủ từ màu sắc đến hương vị, Lận Minh Húc chịu trách nghiệm bưng ra.
Sáu khách mời cùng ngồi trước một chiếc bàn tròn to, mấy vị khách mời khác không nhịn được đều nhìn sang.
“Thư Vưu cậu… Làm món gì ngon thế? Sao lại thơm như vậy?”
“Wow thế mà Thư Vưu làm được món có thịt à? 50 tệ đủ hả? Sao tôi cảm giác chỉ mới mua mấy thứ đã tiêu hết rồi.”
“Thư Vưu, tôi có thể ăn một miếng được không, chỉ một miếng nhỏ thôi…”
[Tôi cũng muốn ăn một miếng, chỉ một miếng nhỏ thôi hu hu…]
Thư Vưu rất hào phóng: “Mọi người ăn đi, chúng ta cùng ăn.”
Ngồi bên cạnh là diễn viên nữ Tống Dĩ Mỹ, cô và ông xã đều không giỏi nấu nướng, lập tức không nhịn được, vội nói cảm ơn rồi cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho tàu to, vừa đưa vào miệng, lập tức ngây người.
Cô nàng rưng rưng nước mắt: “Không biết có phải tôi ăn uống điều độ lâu lắm rồi không… Sao lại ngon đến vậy chứ!”
“Thư Vưu, đây thật sự do cậu làm hả? Trước đây tôi cũng từng ăn món này do đầu bếp nấu, hình như mùi vị cũng chẳng khác mấy!”
“Chính xác.”
Thư Vưu gật đầu thừa nhận: “Bị chị nhìn thấu rồi, ngày trước tôi từng làm việc dưới trướng một đầu bếp.”
Tống Dĩ Mỹ: “Khoan đã, Thư Vưu này, rốt cuộc cậu đã từng làm bao nhiêu công việc rồi? Sao tôi cứ có cảm giác là cậu từng làm hết mọi việc rồi vậy?”
“Cũng không phải việc gì tôi cũng đã từng làm đâu.”
Thư Vưu nghiêm túc nhớ lại, khiêm tốn cười nói: “Cũng chỉ từng làm mấy chục công việc thôi.”
Tống Dĩ Mỹ: ???
[Ha ha ha ha ha ha vua làm thuê trong truyền thuyết!]
[Làm một việc, biết một việc, nắm vững một việc, Thư Vưu cũng quá trâu bò đi ha ha ha…]
Ba người còn lại cũng bắt đầu động đũa.
Anh một ngụm, tôi một ngụm, mau chóng càn quét sạch đồ ăn trên bàn. Cuối cùng, món do Thư Vưu nấu bị ăn sạch bách.
Ngược lại, vẫn thừa một ít đồ ăn do chính họ nấu.
“Thư Vưu…” Tống Dĩ Mỹ lại rưng rưng: “Nhà cậu ở đâu vậy, sau khi tôi về thì có thể tới cọ cơm không…”
Một đám người đang tranh nhau: “Bọn tôi rửa bát! Bọn tôi lau dọn! Thư Vưu cậu nghỉ ngơi đi. Tổng giám đốc Lận à, anh cứ đi nghỉ ngơi với Thư Vưu là được!”
[Đây là đãi ngộ của đầu bếp đó ha ha ha ha ha…]
[Nói thật thì nấu ăn rất vất vả… Chậc, nếu thật sự ăn ngon như vậy tôi cũng bằng lòng rửa bát!]
[Máy rửa bát có thể giúp việc rửa bát không còn mệt nữa, nhưng để nấu một bữa ăn ngon thì thật sự tốn rất nhiều công sức…]
[Xong rồi xong rồi, tôi bắt đầu hâm mộ Tổng giám đốc Lận rồi!]
Bữa cơm này, mọi người đều rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Thư Vưu ngáp một cái, vừa định tìm chỗ để ngủ trưa thì chợt nghe Lận Minh Húc nói: “Chúng ta lên sân thượng đi.”
Đây là sân thượng của một ngôi nhà nông thôn, ngày thường bị chủ nhà dùng để phơi thóc, nhưng lúc này do đã cải tạo thành homestay nên được dọn dẹp rất sạch sẽ, đặt một chiếc ghế bập bênh đôi* và một chiếc ô che nắng lớn.
(*) Ghế bập bênh đôi:
Trời nắng dịu, nhiệt độ lại vừa phải, sau khi ăn no mà nằm ở đây thì gần như thoải mái đến mức muốn tan chảy.
Hai người cùng ngồi xuống, tựa lưng vào ghế.
Ống kính vẫn luôn đi theo hai người họ, nhưng hai người đã quen với việc đó. Lận Minh Húc vòng tay qua vai cậu, dồn một phần sức nặng qua, Thư Vưu vô thức nghiêng người, tựa đầu vào vai anh.
Lận Minh Húc lại điều chỉnh tư thế, để cậu được nằm thoải mái hơn. Nhưng Thư Vưu kiên cường lắc đầu: “Không được, em cảm giác giờ em là cây nấm, nấm không ngủ được.”
Lận Minh Húc: ???
Thư Vưu chẳng những tự xưng là nấm, còn giơ tay lên múa may lung tung: “Nhìn xem! Nắng gắt như vậy, em sắp tan chảy rồi!”
“A a a.” Cậu bỗng lo lắng, yếu ớt nói: “Nhỡ em tan chảy, thì anh phải làm sao bây giờ?”
Lận Minh Húc: “…”
Anh nghiến răng: “Không thể nào.”
“Nếu em bị bị Mặt Trời làm tan chảy, anh sẽ xúc em lên, đưa vào kho lạnh để đông lạnh lại.”
Thư Vưu: “…”
Không phải chứ, thế mà Lận Minh Húc lại trôi theo suy nghĩ của cậu hả?
Vì thế Thư Vưu lẩm bẩm nói tiếp: “Nhưng em sợ lạnh.”
Lận Minh Húc bình tĩnh đáp: “Vậy anh sẽ vào với em.”
Khán giả trên livestream: ???
[Cười chết mất, ngày thường hai người họ luôn thế này sao ha ha ha ha ha…]
[Đoạn đối thoại này, tôi phục rồi, như ngày đầu tiên người ngoài hành tinh tới Trái Đất ấy.]
[Tôi cảm giác nếu bổ đôi Thư Vưu ra có khi là người ngoài hành tinh thật đấy!]
Hai người họ nói chuyện như ông nói gà bà nói vịt, râu ông nọ cắm cằm bà kia, vẻ mặt đạo diễn ngồi trước màn hình dại ra, thực sự nghi ngờ hai người có phải đang trao đổi ám hiệu với nhau không.
Cuối cùng Thư Vưu càng nói càng buồn ngủ, càng nói mí mắt càng nặng trĩu. Cậu chậm chạp xoay người, ghé người vào lòng Lận Minh Húc, chỉnh sang một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Mí mắt cậu nhắm nghiền, nhưng miệng vẫn mở, lẩm bẩm một câu: “Anh không ngủ à?”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Em ngủ trước đi.”
“… Không, em muốn ngủ với anh.”
Thư Vưu mở mắt phải, rồi mở tiếp mắt trái, rồi lại đồng thời nhắm hai mắt lại, đôi mắt vẫn đảo tròn: “Cùng nhau nhé.”
“… Được.”
Lận Minh Húc nhượng bộ, vì anh nhận ra nếu anh không ngủ, Thư Vưu cũng sẽ không chịu ngủ.
Căn cứ vào việc chiều này vẫn phải ghi hình, tốt nhất trưa nay nên nghỉ ngơi, Lận Minh Húc cũng nhắm mắt lại, định chợp mắt một lúc.
Sau đó…
Bàn tay Thư Vưu vươn ra.
Chuyện nên làm hai người đều đã làm, đã tính đến chuyện đăng ký kết hôn luôn rồi, nên Thư Vưu cũng không thèm kiêng nể, chìm vào giấc ngủ sâu, còn cảm giác như đang ở nhà.
Cậu vươn một tay, rồi một tay khác, thuần thục mò tới cơ bụng của Lận Minh Húc, dựa đầu vào ngực anh, chép miệng.
Ma xui quỷ khiến, cậu thốt lên một câu.
“Bạn trai, gần đây dáng người anh ngày càng đẹp thì phải?”
[A a a a a a a a!!!]
[A a a a a a a a!]
[A a a a đây là thứ mà chúng ta có thể xem hả!!! A a a đáng tiếc áo còn chẳng vén lên gì cả!!!]
[Tôi nạp dịch vụ nâng cao* thì có thể nhìn không! Thì có thể nhìn không!]
(*) Dịch vụ nâng cao: Tương tự chức năng tài khoản VIP để xem nội dung độc quyền hoặc xem trước không có quảng cáo.
Lận Minh Húc hơi cứng người.
… Bởi vì Thư Vưu từng khen người khác có dáng người tốt, cho nên gần đây anh lại có động lực để tập thể hình hẳn, nhưng anh sẽ kiên quyết không thừa nhận điều này đâu.
Cho nên Lận Minh Húc bình thản nói: “Ồ, phải không?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu vẫn nhắm mắt, nhưng cái tay đã sờ khắp một lượt… Của nhà mình, mặc sức sờ!
Sờ tới sờ lui, Lận Minh Húc càng cứng người.
Sắc mặt anh tối sầm, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi bên tai Thư Vưu: “… Không phải em buồn ngủ hả?”
“… Ngủ đây ngủ đây ngủ đây!”
Thư Vưu vừa nghe được giọng nói hơi khàn khàn của anh, trong nháy mắt cậu đã hiểu ngay, mặt đỏ bừng: “Em ngủ ngay mà.”
Cậu vội vàng rút tay lại, nghiêm túc đi ngủ… Nhưng đã muộn.
Lận Minh Húc trực tiếp đè cậu xuống ghế bập bênh, hung hăng hôn năm phút rồi mới buông ra.
…
Đạo diễn: “Mau mau mau kéo ống kính ra xa đi! Không thì không thể phát sóng được mất!”