Nàng mặc một chiếc áo ngủ đơn bạc, cổ áo ngắn ngủi không thể che nổi bộ ngực của nàng, bờ mông của nàng vểnh ra, nhìn nàng lúc này rất buồn cười, cũng rất đáng yêu.
Lâm Phi nghe đến đây thì gương mặt hơi chuyển sang màu hồng phấn, nàng bĩu môi thì thào:
"Biết ngay là hai người họ đã làm chuyện đó rồi…..hừ hừ….vậy mà lén lút giấu ta làm chuyện như vậy…...làm sao mà tính cách của con ta lại cải biến nhiều như vậy nhỉ? Từ lần tỉnh lại gần như biến thành một người khác, đầy khí chất nam nhân, dũng cảm hơn, trầm mặc ít nói hơn, lại có vẻ như đẹp trai hơn nữa".
"Mặc kệ, có thể là nó quyết tâm không muốn làm phế vật nữa? Không quan trọng, quan trọng là Trần Nhi đã đột phá thành công Hoàng Cực Cảnh Hậu Kỳ, đây là một chuyện đáng ăn mừng".
"Thôi thôi, cứ làm theo ý nó đi, ừm….mình có nên sang đó khuyên bọn nó làm nhỏ thôi không? Lần trước âm thanh rất lớn, cũng may xung quanh đây rất vắng vẻ!".
"Ừm…..thôi mặc kệ đi, dù sao bọn nó cũng lớn hết rồi, không còn là con nít nữa, chuyện này để bọn nó tự quyết định đi, nhưng mình cần khuyên bảo bọn nó một tý, dù sao cũng là người trẻ tuổi, được rồi, cứ như vậy đi". Sau một hồi đắn đo thì Lâm Phi làm ra quyết định, nàng tiếp tục nghe lén hai người Trương Nhược Trần và Vân Nhi.
Một bên khác, trong phòng ngủ của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần dở khóc dở cười, hắn xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói:"Vân Nhi tỷ tỷ đừng giận, chuyện này là lỗi của ta, do ta không có kinh nghiệm làm chuyện này với xử nữ, tỷ cho đệ xin lỗi nhé, tỷ muốn bồi thường gì nào?".
Vân Nhi sau khi trút giận vào lồng ngực rắn chắc của hắn thì suy tư, rồi lắc đầu, nói:"Tỷ không muốn gì cả, tỷ chỉ hi vọng cả một đời đệ được bình an, được như vậy là tỷ vui rồi".
Trương Nhược Trần trêu chọc:"Nếu đệ có nữ nhân khác tỷ có giận không?".
Vân Nhi ban đầu thì giận dữ, nói:"Đệ dám?...".
Vân Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tâm trạng buồn bã, nói:"Tỷ quên mất đệ là cửu vương tử, dù sao cũng phải lập hậu cung….tỷ chỉ muốn chiếm vị trí cao trong lòng đệ, đệ đừng quên tỷ hay lạnh nhạt với tỷ là tỷ vui lắm rồi".
Nói rồi Vân Nhi vươn tay nhỏ ôm thật chặt Trương Nhược Trần, dường như nàng muốn vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc này vậy.
"Đệ cũng vậy, đệ cũng muốn mãi bên tỷ, mãi không rời xa…". Trương Nhược Trần ôm thật chặt nàng.
Giờ phút này thời gian như ngừng lại, thiên địa như muốn lưu hình ảnh này đi vào vĩnh hằng.
Hai thân ảnh quấn lấy nhau hồi lâu rồi mới buông ra.
Trương Nhược Trần bỗng nhiên bế nàng lên, doạ Vân Nhi bất ngờ, nàng kinh hô lên một tiếng rồi ngượng ngùng vùi vào lòng hắn.
Trương Nhược Trần cười hắc hắc, hắn bế nàng theo kiểu công chúa rồi đặt lên giường, cởi sạch y phục của nàng ra.
Vân Nhi dù sao cũng đã làm chuyện đó với hắn lần đầu tiên nên cũng không quá mức căng thẳng, mặc cho hắn làm bậy.
Thân ảnh tuyệt mỹ của nàng hiện ra, Vân Nhi vẫn còn hơi ngượng ngùng, nàng lấy chăn của hắn che cơ thể hoàn mỹ lại.
Nàng như nhận ra điều gì đó, hít một hơi thật sâu, phát hiện trong chăn toàn là mùi của Trương Nhược Trần.
Mùi hương đầy khí chất phương cương của nam nhân đập vào mặt, gò má Vân Nhi càng đỏ hơn, thật giống quả tao chín nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Trương Nhược Trần trêu chọc:"Mùi của đệ dễ ngửi không?".
Vân Nhi không trả lời, nàng co rút vào trong chăn không dám ló đầu ra.
Trương Nhược Trần cười nói:"Vân Nhi tỷ tỷ xin chờ một tý, Lâm Phi đang ở bên ngoài, để đệ dẫn nàng ta vào rồi cùng ngủ luôn".
Hắn không chút do dự tiến ra ngoài phòng ngủ.
Vân Nhi tò mò ló đầu ra, ánh mắt dõi theo bóng lưng của hắn, thầm nghĩ:"Lâm Phi nương nương? Lần trước hai người quan hệ mình cũng nghe thấy".
"Hai người kêu rất to đấy, nếu không phải mình là người đầu tiên phát hiện rồi kêu các tỳ nữ lui xuống thì e rằng chuyện này đã truyền khắp hoàng cung rồi".
Vân Nhi có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải nàng nhanh trí thì hiện tại cả Trương Nhược Trần và Lâm Phi đã bị chém đầu rồi, vụ này sẽ biến thành vụ bê bối lớn nhất trong lịch sử Vân Võ Quận Quốc, có dùng cách nào cũng không xoá được.
Lúc đó nàng sợ lắm, nếu việc này để lộ ra thì nguy to, Lâm Phi nương nương cắm sừng Vân Võ Quận Vương?
Nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi!
Hiện tại thì tốt rồi, xung quanh đây chỉ có 3 người bọn họ, muốn làm ầm ĩ cỡ nào cũng được.
Nhưng Trương Nhược Trần muốn dẫn Lâm Phi vào ngủ chung là có ý gì? Chẳng lẽ muốn Nhất Long Song Phượng?
Nghĩ vậy, Vân Nhi khẽ lắc đầu, không được, xấu hổ lắm!
Da mặt nàng mỏng, không chịu nổi!
Nàng không biết làm cách nào đối mặt với Lâm Phi nương nương trong tình cảnh này.
Quan hệ giữa nàng và Lâm Phi nương nương rất vi diệu, bề ngoài nàng là tỳ nữ thiếp thân của Lâm Phi nương nương nhưng thực tế nàng xem Lâm Phi nương nương như mẹ mình.
Lâm Phi nương nương cũng đối xử rất tốt với nàng, nàng không muốn vì chuyện này mà khiến quan hệ giữa nàng và Lâm Phi nương nương biến đổi.
Nàng là người có tấm lòng thiện lương, lúc nào cũng muốn tốt cho người khác, nhìn tình cảm của Lâm Phi nương nương và Trương Nhược Trần sâu sắc như vậy nàng rất hâm mộ và tôn trọng nó.