Bên ngoài phòng ngủ.
Lâm Phi nương nương ghé sát vào cửa phòng, nàng đang chăm chú lắng nghe.
Vốn dĩ nàng chỉ ở trong phòng nghe lén nhưng âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ, bất đắc dĩ nàng đành phải ra trước cửa phòng Trương Nhược Trần nghe lén.
Lúc này trông nàng rất buồn cười, kề tai sát vào cửa phòng, cả người như bám sát vào cửa phòng.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Trương Nhược Trần nhìn bộ dáng kinh ngạc của Lâm Phi, hắn cười hắc hắc nói:"Lâm Phi nương nương, sao mẫu thân lại ở đây?".
Dứt lời, hắn thò tay vào cổ áo rộng, thoải mái xoa nắn hai chiếc bánh bao thịt.
Lâm Phi nương nương kinh hoảng không kịp đề phòng, bị trảo thủ của hắn tùy ý xoa nắn, gương mặt nàng từ màu trắng bệch chuyển sang màu đỏ hồng.
Nàng gắt giọng nói:"Bại hoại, sao con lại làm chuyện đó với Vân Nhi? Có biết nàng là tỳ nữ thiếp thân của mẹ hay không?".
Nàng vươn tay nhéo nhẹ vào hông của Trương Nhược Trần, ý nói cảnh cáo hắn đừng làm bậy.
Trương Nhược Trần bình thản, vô sỉ nói:"Con muốn cưới Vân Nhi làm vợ, dù sao mẹ cũng làm chuyện đó với con rồi, bây giờ làm luôn với cô ấy thì đã sao? Mẹ cứ yên tâm, tương lai con sẽ cưới mẹ luôn".
Nghe hắn nói vậy, nét mặt của nàng mới hoà hoãn lại, trong lòng mừng thầm nhưng nàng vẫn rất lo lắng, nàng vội nói:"Làm vậy sao được? Người ngoài sẽ nghĩ mẹ như thế nào?".
Trương Nhược Trần nhanh chóng bế nàng theo kiểu công chúa, trong âm thanh kinh hô của nàng, hắn cười nói:"Không gì là không thể, kẻ nào dám cười nhạo con sẽ giết kẻ đó, không ai có thể ngăn cản con cả!".
Lâm Phi vẫn rất lo, nàng chần chờ một chút rồi nói:"Nếu vậy thì tùy con, nhưng con phải nhớ kỹ nếu tương lai có chuyện gì khó xử thì hãy tìm tới mẹ, mẹ tuy không giúp được gì nhiều nhưng có thể khuyên bảo một hai!".
Trương Nhược Trần gật gật đầu, hắn khoá cửa lại, bế nàng đặt lên giường.
Trên giường, Vân Nhi kinh ngạc nhìn một màn này, Lâm Phi nương nương tựa như một đứa bé kề sát vào ngực Trương Nhược Trần, bộ dáng rất hưởng thụ.
Trương Nhược Trần không chút do dự cởi sạch y phục của Lâm Phi, chỉ trong giây lát thân hình trần truồng, thành thục đầy mê người của nàng hiện ra.
Lâm Phi nương nương xấu hổ không biết chui vào đâu, nàng không biết lấy thái độ gì đối mặt Vân Nhi.
Trong ngày thường nàng đều lấy tư thái bề trên để răn dạy, sai bảo Vân Nhi, hiện trong tình cảnh cả hai đều trần truồng như vậy thì lấy gì để răn dạy? Ai cũng như nhau mà thôi.
Lâm Phi ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nàng chậm rãi nói:"Vân Nhi à!....chuyện của hai người các ngươi ta đã biết từ lâu, không cần phải xấu hổ, ta chấp nhận ngươi làm vợ của hắn, dù ta là mẫu thân của hắn nhưng cũng là một nữ nhân, sau này nếu hắn làm chuyện gì có lỗi với ngươi thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ dạy bảo lại nó".
Vân Nhi vội vàng nói:"Lâm Phi nương nương người không cần làm vậy, ta tin tưởng Trương Nhược Trần sẽ đối xử tốt với ta".
Lâm Phi cười khẽ, nói:"Còn gọi Lâm Phi nương nương?".
Vân Nhi chỉ cảm thấy trong lòng như ăn mật ngọt, vội nói:"Mẹ!".
"Ừ, vậy mới đúng chứ, sau này không được chiều theo ý nó quá, ta biết Trần Nhi nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, là nam nhân thì rất thay lòng đổi dạ, sau này ngươi phải quản nó nhiều hơn, thân mật với nó, có như vậy thì nó mới biết sợ mà coi trọng ngươi". Lâm Phi lấy tư thế mẹ chồng răn dạy Vân Nhi.
Vân Nhi liên tục gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn như đứa trẻ.
Trương Nhược Trần nhìn một màn này mà dở khóc dở cười, hắn ho khan một tiếng, nói:"Hôm nay để ăn mừng việc ta đột phá Hoàng Cực Cảnh Hậu Kỳ, chúng ta cùng làm thôi chứ nhỉ?".
Vân Nhi hơi đỏ mặt, nàng rúc vào trong chăn không dám nhìn hắn.
Lâm Phi hừ một tiếng, nói:"Được rồi, việc này đúng là đáng chúc mừng, nhưng ngươi lại ăn mừng trên cơ thể nữ nhân? Có thấy xấu hổ không?".
Trương Nhược Trần cười cười, hắn không đáp mà cởi sạch y phục, chừa lại quần lót màu xanh dương huyền thoại.
Chiếc quần lót này được hắn may rất khéo, là chiếc quần lót ba lỗ, che kín hai viên bi và côn thịt, phía sau thì che mông, chỉ chừa phần da thịt bên ngoài.
Hắn tiến tới gần hai đại mỹ nhân, đưa quần lót vào mặt các nàng, nói:"Chúng ta chơi một trò chơi nhé".
"Hai người cùng làm cho ta bắn trong quần lót, nếu làm được thì tý nữa ta sẽ chăm sóc hai người cẩn thận, thế nào?".
Vân Nhi sắc mặt phiếm hồng, nói:"Tùy theo ý đệ".
Lâm Phi hừ hừ rồi cũng chấp nhận.
Hai người một trái một phải quỳ trên giường, Trương Nhược Trần thì đứng ngoài mép giường, híp mắt chờ mong.
Vân Nhi bắt đầu trước, nàng xoa xoa một bên hòn bi của Trương Nhược Trần, phát hiện nó không mềm, hễ động tay vào là nó trơn trượt.
Nàng có chút không vui, dùng 120% công lực xoa nắn nó, mặc dù cách một lớp vải nhưng Trương Nhược Trần vẫn rất hưng phấn, thoải mái.
Vân Nhi dùng cả hai tay, bắt đầu liếm láp nó, mặc dù cách một lớp quần lót nhưng Trương Nhược Trần vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng cùng nước bọt của chiếc lưỡi.
Một bên khác, Lâm Phi đã có kinh nghiệm sẵn, bằng vào kinh nghiệm nhiều lần phục vụ Vân Võ Quận Vương, nàng thè lưỡi nhỏ liếm láp đầu côn, tay trái giữ chặt cho côn hướng lên trời, tay phải thì xoa nắn hai viên bi.