Vạn Cổ Tinh Không

Chương 20: Tu Sĩ Khốn Khổ



Bên Linh Bảo Tông lúc này tổn thất ba tên đệ tử Tinh Anh, bọn họ mới ý thức được nguy hiểm, nhờ có Lâm Kỳ Phong dẫn dắt, bọn họ bắt đầu kết nối lại với nhau, tạo thành một trận pháp, đem nguy hiểm tạm thời hóa giải.

Sau những chuyện này, tu sĩ cũng trở nên đoàn kết hơn, khiến tình thế hiện tại đã có chuyển biến tốt.

Yêu thú dần có không ít con bị đánh hạ.

"Ha ha ha… Lão tử giết được nó rồi, ta đạt nhị phẩm đan dược."

Một âm thanh tràn đầy kinh hỉ vang lên, tiếp đó là một chuỗi âm thanh khác tương tự kéo đến.

"Ta cũng giết được, Huyền Cấp Công Pháp này là của ta."

"Ta cũng thế! Lần này phát tài rồi."

"..."

Có không ít người giết được yêu thú, đoạt lấy bảo tàng từ trên người nó, vui sướng cười lớn, ngay lập tức thu vào trong người.

Cũng có không ít người không đạt được, nội tâm bọn họ tràn đầy ghen ghét lẫn bất lực, bọn họ rất muốn giết người cướp của, nhưng nếu giết sẽ khiến những người bên cạnh không đồng tình, lúc đó có khi người bị giết chính là bọn họ.

Hai trăm cao thủ Linh Tuyền lúc này tựa như hổ đói, không ngừng thi triển chiêu thức, từng con yêu thú liên tục ngã xuống,

Yêu thú ngã xuống trong tay bọn họ, con số cũng lên tới một trăm năm mươi con.

Linh Bảo Tông lúc này cật lực đánh giết, cũng chỉ có thể giết được hai con yêu thú, đều là do Diệp Vô Song cùng Hạ Uyển Nhi ra tay.

Lâm Kỳ Phong cùng những người khác chỉ giúp sức một chút, nhưng cũng hao tổn không ít thể lực, thương thế khó có thể tránh khỏi.

Diệp Vô Song đạt được môn kiếm quyết huyền cấp, gọi là Huyền Kiếm Trảm. Về phần Hạ Uyển Nhi, nàng nhận được một viên đan dược nhị phẩm trung cấp, Huyền Khí Đan.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đám tu sĩ đã chiến đấu tại tầng một cũng hai ngày liên tiếp.

Yêu thú lẫn nhân tộc ngã xuống rất nhiều, lúc này toàn bộ yêu thú đã bị giết gần hết. Bọn nó ý thức được nguy hiểm, vội vã tung cánh bay về phía xa, biến mất không còn bóng dáng.

Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này chiến đấu, đã đem linh khí trong người bọn họ tiêu hao hầu như không còn. Nếu tiếp tục cầm cự đi xuống, không lâu sau liền chết trong bụng yêu thú.

Một trăm vạn tu sĩ, chớp mắt đã chết năm vạn người, nhưng như vậy vẫn không thay đổi được số đông hiện tại, có thể nói di tích này đúng là nơi chôn vùi tu sĩ.

Trước mặt bọn họ xuất hiện mười hai cái tế đàn cao năm mét, phía xa xuất hiện một cánh cửa rộng lớn.

Đám tu sĩ cẩn thận nhìn quanh một lượt, xác định nơi đây không có gì, liền trực tiếp bỏ qua, bước qua cánh cửa tiến vào tầng thứ hai.

Tại tầng thứ ba, Vũ Thuần Tử đứng trước tại một nơi cực kỳ khô cằn, nơi này toàn bộ đều là sa mạc hẻo lánh, ngay cả nước cũng không có. Dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ ở đây có khi lên đến hàng trăm độ c.

Vũ Thuần Tử nhờ vào đan điền liên tục vận chuyển, mới đem nhiệt độ trong cơ thể hạ xuống, nhưng với sức nóng gay gắt này, muốn trụ được lâu e là khó có khả năng. Đôi chân bên dưới lớp cát cũng bị phồng một mảng lớn, Vũ Thuần Tử phải cố gắng nhịn xuống.

Cửa thứ ba lần này dường như khó khăn hơn hắn nghĩ, lúc này một cơn gió đột nhiên ập đến, khiến cả người hắn giống như chịu phải lò lửa thiêu đốt, nếu là người bình thường, có lẽ đã bị nhiệt độ này nướng thành than.

Hắn một bên vận chuyển đan điền, một bên cố gắng bước đi, hắn có thể cảm nhận nhiệt độ càng ngày càng nóng, dường như bản thân đang đi tới trung tâm của mặt trời.

Không biết trải qua bao lâu, sắc mặt Vũ Thuần Tử trở nên tiều tụy chưa từng có, đôi môi khô quắt bong ra một lớp da. Lần này hắn thật sự khát nước, nếu không tìm được nguồn nước có lẽ sẽ phải ngã xuống ở đây.

Nhưng với một nơi tồi tàn hẻo lánh như thế này, làm sao có khả năng xuất biện nước?

Chưa nói, nhiệt độ ở đây có thể tan chảy băng chỉ trong chớp mắt, chứ đừng nói chứa được vũng nước.

Hắn gắng gượng bước đi qua sa mạc, lúc này sức lực còn lại của hắn không còn nhiều, tùy thời có thể ngã xuống.

Vũ Thuần Tử phát hiện, phía xa lớp cát trước mặt, xuất hiện vô số con bọ cạp to lớn, bọn chúng nằm ngửa phơi mình trên sa mạc. Dường như đã không còn sống, điều này cũng phải, với thời tiết khắc nghiệt như thế, tất nhiên sẽ không có ai có thể sống sót được.

Lúc này, đôi mắt Vũ Thuần Tử chợt ảm đạm, trong đầu đột nhiên ập tới cơn buồn ngủ, Vũ Thuần Tử cố gắng không để cho mí mắt sụp xuống, đáng tiếc dù hắn có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Cả người Vũ Thuần Tử ngã trên bãi cát nóng bức, sau đó ngất đi.

Trong lúc Vũ Thuần Tử ngất xỉu, bên dưới lớp cát đột nhiên sụt lún, Vũ Thuần Tử bất ngờ bị rơi xuống bên dưới. Sau đó từ dưới lòng đất trồi lên một con Thằn Lằn to lớn.
— QUẢNG CÁO —