Vạn Cổ Tinh Không

Chương 21: Tầng Thứ Ba Sa Mạc



Tầng Thứ Ba, Sa Mạc!

Kích thước cao khoảng mười mét, rộng năm mét, dài hai mươi mét. Trên lưng nó có một người đang nằm, chính là Vũ Thuần Tử.

Con Thằn Lằn này không có gây tổn thương đến Vũ Thuần Tử, mà mang hắn đi xa.

Khi băng qua đám bọ cạp này, vô số bọ cạp đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện Thằn Lằn đang đi tới, toàn bộ bọn nó vội vàng chui sâu xuống lớp cát ẩn nấp.

Thằn Lằn dường như không cảm thấy nguy hiểm trước mặt, liền băng qua một cách tự nhiên.

Tốc độ của nó không có dừng lại, rất nhanh đã bỏ xa đám bọ cạp này.

Sau khi Thằn Lằn rời khỏi, hàng vạn con bò cạp trồi lên mặt cát, tiếp tục ngửa mình nằm bất động, giống như mọi chuyện vừa rồi không có xảy ra.

Thằn Lằn mang Vũ Thuần Tử đi năm ngày năm đêm, chớp mắt đã đi ra khỏi khu sa mạc này, tới một vùng đất đầy cỏ xanh, cùng không ít cây cối, bên cạnh đó có một hồ nước ngọt rộng lớn.

Nó đem Vũ Thuần Tử ném xuống hồ, sau đó quay người đi sâu vào bên trong sa mạc.

Vũ Thuần Tử đang ngất, đột nhiên cảm giác mũi tràn đầy nước, hắn bất ngờ bị sặc, vội vàng tỉnh dậy.

Phát hiện bản thân mình vậy mà nằm trong một hồ nước rộng lớn, trong lòng hắn cực độ kinh ngạc, thầm nghĩ.

"Kỳ lạ, đây là mơ sao?"

Vũ Thuần Tử tham lam uống từng ngụm nước, sắc mặt liền trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn tự do bơi lại bên trên mặt hồ.



"Ta nhớ mình ngất trên sa mạc mà nhỉ? Tại sao lại đưa đến đây? Thật kỳ quái."

Vũ Thuần Tử nghĩ mãi rốt cuộc chẳng hiểu ra nguyên nhân gì, hắn đành không muốn tìm hiểu nữa, dù sao hắn không chết đã là phúc lớn mạng lớn.

Hắn giải tỏa cơn khát xong xuôi, liền nhìn chung quanh nơi này quan sát, phát hiện nơi đây là một khu ốc đảo, chung quanh vẫn là sa mạc. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, quanh sa mạc nhiệt độ nóng rực, Vũ Thuần Tử có thể thấy rõ ràng hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên.

Khi vào bên trong ốc đảo này, không có cảm giác nóng nực nữa, tựa như hai khung cảnh khác nhau hoàn toàn, rất mát và êm dịu, giống như tràn ngập cơn gió mùa xuân, tinh thần Vũ Thuần Tử trở nên thư thái chưa từng có.

Lần này hắn đột nhiên phát hiện, phía xa ốc đảo có một thanh đại đao đang găm vào thân cây to lớn. Không, không phải găm vào thân cây, mà là thanh đại đao đã có ở đó từ bao giờ rồi, thân cây này chỉ là đang phát triển lên. Đem đại đao nuốt chửng một nửa, chỉ lộ ra một nửa kia.

Vũ Thuần Tử vừa nhìn liền đoán được kích thước của nó, chí ít phải hai gang tay cộng lại.

Hắn mau chóng đi tới đó, nhìn quang thân cây to lớn này một hồi, Vũ Thuần Tử cảm giác thanh đại đao này không phải phàm vật.

Dựa theo kích thước của Cổ Thụ này, cũng đã sống tới mấy trăm vạn năm, tán cây cao vút lên đỉnh trời, chỉ thiếu một chút nữa là xuyên qua tầng khí quyển.

Mà đại đao có ở trước nó, năm tháng cũng phải lớn hơn rất nhiều. Trải qua bao nhiêu năm dài dằng dẵng như vậy, trên thân thanh đại đao vẫn còn như mới, không có lộ ra rỉ sét hay ăn mòn.

Đúng lúc này thanh đại đao đột nhiên kêu ong ong vang dội, khiến Vũ Thuần Tử giật mình.

âm thanh này rất quen thuộc, đây không phải âm thanh mấy ngày trước mang hắn đi vào sao?

Vũ Thuần Tử nhíu mày, hắn rốt cuộc cũng hiểu âm thanh này rốt cuộc từ đâu tới, chính là từ trên thanh đại đao phát ra.



Nếu nó dẫn mình tới nơi này, tức là bản thân cùng nó có duyên, Vũ Thuần Tử đương nhiên sẽ không bỏ mặc, dù không có âm thanh kia, Vũ Thuần Tử cũng sẽ đem nó lấy xuống, bởi vì hắn thích sử dụng đại đao.

Trên người còn không có binh khí thích hợp, hiện tại gặp phải liền đem nó mang về.

Vũ Thuần Tử đem gốc cây oanh kích từng quyền, thân cây cứng rắn ngay lập tức xuất hiện lỗ hổng.

Vũ Lực Quyền!

Bành!!!

Quyền pháp liên tục thi triển ra, toàn bộ gốc cây bị đánh đến nhàu nát, thân đại đao nhanh chóng lộ ra một ít.

Bành!!! Bành…

Trải qua năm giờ, Vũ Thuần Tử cuối cùng cũng đem gốc cây hoàn toàn đánh vỡ, thân cây to lớn hàng ngàn mét ngay lập tức đổ ập xuống.

Thanh đại đao vẫn đứng sừng sững không có lay động một chút nào.

Vũ Thuần Tử đem chuôi đao nắm vào trong tay, đột nhiên hắn cảm giác từng luồng lực lượng màu tím từ bên trong nó truyền vào trong cơ thể.

"A!!!"

Hắn chợt cảm giác toàn bộ xương cốt bên trong trở nên đau nhức chưa từng có, từng tiếng răng rắc vang lên liên tục. Lúc này bên trong đan điền Vũ Thuần Tử tự động vận chuyển, Phục Thiên Quyết tựa như gặp phải thứ gì đó kích động, linh khí nhảy lên không ngừng, hai đoàn linh khí xanh tím giao thoa với nhau.

Vũ Thuần Tử muốn rút cánh tay ra khỏi chuôi đao, nhưng không có rút ra được, tựa như bàn tay hắn cùng với thanh đao này dính thành một thể. Điều này khiến Vũ Thuần Tử trở nên hoảng sợ.