Y Đốn là một toà thành cổ xưa, được cai trị bởi gia tộc Tác Luân.
Gia tộc này đã nắm giữ toàn bộ quyền lực trong thành gần cả thế kỷ, với tài sản trải rộng từ nhà máy, nhà hát, đến các xưởng buôn và cửa hàng thủ công. Ngay cả khi đế quốc rơi vào thời kỳ biến động nhất, gia tộc Tác Luân vẫn vững vàng như tảng đá, khiến chính phủ quyền lực cũng phải tạm thời bỏ qua. Chính vì hoàn cảnh độc lập này mà Ngải Vi đã lựa chọn nơi đây.
Cả gia đình ổn định cuộc sống trong thành, Ngải Lợi hăng hái tìm kiếm cơ hội việc làm, anh chàng chân thật ấy không ngừng cảm thấy day dứt về số tiền vàng đã vay nợ. Sa La cũng cân nhắc nhận công việc giặt giũ thuê để trả ơn cho La Phi tiên sinh trong thời gian ngắn nhất, Ngải Vi đang tìm cách khuyên ngăn, vì cô lo rằng làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ.
Cuộc sống yên bình dường như trở lại, nhưng một sự kiện bất ngờ đã mang đến biến động mới.
Ngải Vi đang kiếm việc tại chỗ thuê mướn người lao động, bỗng có một quả bóng màu sắc rực rỡ lăn đến chân cô, cú va chạm nhẹ khiến cô cúi xuống, phát hiện đó là một món đồ chơi của trẻ em. Cô mỉm cười, nhặt lên rồi đưa cho cô chủ nhỏ đứng cách đó vài bước.
Cô bé nhận lấy quả bóng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tựa như quả nho, giương đôi môi nhỏ xinh giống như cánh hoa, kinh ngạc thốt lên: "Mắt của chị màu đỏ!"
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, Ngải Vi lùi lại một bước, kéo thấp mũ trùm xuống. Khi ra ngoài, cô đã quen rũ mắt để tránh ánh nhìn của người khác, nhưng không ngờ lại bị một đứa trẻ nhỏ vô tình phát hiện.
Không để ý đến sự rụt rè của Ngải Vi, cô bé phấn khích đuổi theo. "Giang Ny, nhìn này, màu mắt đẹp quá!"
Người phụ nữ phía sau cô bé vội vàng đuổi theo, ôm lấy thân hình nho nhỏ trở lại. "Tiểu thư Phương Lệ Na, đừng nhìn, đó là đôi mắt xui xẻo."
"Sao lại thế được?" Phương Lệ Na vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của người phụ nữ. "Giang Ny, tôi muốn chị ấy!"
"Tiểu thư Phương Lệ Na." Người phụ nữ cố thuyết phục cô chủ cứng đầu của mình. "Cô ấy không được đâu, tước gia sẽ không đồng ý, cô ấy là người mang đến tai họa xui xẻo."
"Không!" Phương Lệ Na bướng bỉnh la hét. "Cha đã nói tôi có thể tự chọn người hầu. Tôi muốn chị ấy!"
Trên trán Giang Ny thấm ướt mồ hôi, bất lực trước sự cứng đầu này của cô bé
"Xin lỗi, nhưng chị thực sự không thích hợp." Ngải Vi ngồi xuống nhìn thẳng vào cô bé, nhẹ nhàng nở nụ cười. "Thật tiếc, nhưng chị chúc em sẽ tìm được một người hầu tốt hơn."
Nụ cười dịu dàng và đẹp đẽ ấy khiến Phương Lệ Na ngây ra một lúc, sau đó cô bé vùng thoát khỏi Giang Ny, ôm lấy cổ Ngải Vi như một chú chó con quấn quýt. "Không, tôi muốn chị ấy! Giang Ny, tôi muốn chị ấy! Chị đã nói người ở đây ai cũng được mà."
Nơi đây đúng là chỗ thuê mướn lao động, nhưng tiểu thư Phương Lệ Na lại cố chấp chọn một người hoàn toàn không phù hợp. Giang Ny dù có dỗ dành thế nào cũng không được, chỉ biết nhìn về phía chiếc xe ngựa cầu cứu.
Người trong xe ngựa rõ ràng đã nhận ra tình hình, cửa xe mở ra, một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước xuống, bế bổng Phương Lệ Na lên. Nhìn qua đường nét giống nhau, dễ dàng nhận ra họ là hai cha con.
"Công chúa nhỏ của cha sao thế này?" Người đàn ông cưng chiều hỏi đùa. "Nhìn cái mũi đỏ ửng của con kìa."
Giang Ny thở phào nhẹ nhõm khi chủ nhân đã xuất hiện. "Tước gia, tiểu thư Phương Lệ Na nhất quyết chọn một cô gái không phù hợp làm người hầu thân cận."
"Tại sao Phương Lệ Na lại chọn cô ấy?" Người đàn ông quét mắt qua cô gái mặc áo choàng dài rồi cúi xuống hỏi cô con gái nhỏ.
Phương Lệ Na sụt sịt trả lời: "Con thích chị ấy, đôi mắt rất đẹp và trông sạch sẽ."
Ngải Vi không nhịn được khẽ cười, lòng cảm thấy ấm áp. Ngoài gia đình mình, đứa trẻ ngây thơ này là người đầu tiên khen đôi mắt của cô.
"Tước gia, đôi mắt của cô ấy..." Giang Ny vẫn kiên quyết giải thích. Edit: FB Frenalis
Thấy Ngải Vi bắt đầu bước đi định rời khỏi đám đông, Phương Lệ Na liền bật khóc lớn hơn.
Người đàn ông ngắt lời Giang Ny, ngăn cản bước chân của Ngải Vi. "Ngẩng đầu lên, để tôi nhìn mặt cô."
Hai người cận vệ bước tới cản đường.
Chiếc xe ngựa sang trọng cùng mệnh lệnh mạnh mẽ của quý tộc, không thể từ chối. Ngải Vi im lặng một lúc, rồi từ từ kéo mũ trùm xuống.
Đôi mắt đỏ thắm dưới hàng mi dài khiến đám đông xung quanh náo động.
Giữa những tiếng xầm xì về sự không may, tai họa và máu me, Ngải Vi lại đội mũ lên.
"Cha ơi, chị ấy rất đẹp, đúng không? Con có thể chọn chị ấy không?" Phương Lệ Na tràn đầy hy vọng nhìn cha mình.
"Nếu Phương Lệ Na thực sự muốn." Người đàn ông xoa đầu con gái nhỏ. "Thì sao lại không chứ?"
Người quản gia đứng cạnh không đồng tình, cố gắng khuyên bảo. "Tước gia, người ta đồn rằng đôi mắt đỏ sẽ mang đến tai ương và xui xẻo."
Người đàn ông cười lớn, tung cô con gái đang cười toe toét lên cao rồi đón lấy. Giọng điệu thản nhiên pha chút kiêu ngạo: "Chỉ cần Phương Lệ Na thích, còn về tai ương, nhà Tác Luân không sợ loại chuyện đó."
*****
Công tước Tác Luân là một người đàn ông đẹp trai ngoài ba mươi tuổi. Anh ta thông minh và xảo quyệt, tâm tư sâu sắc. Thường ngày rất hòa nhã với người khác, nhưng khi cần lại lạnh lùng tàn nhẫn. Đồng thời, anh ta cũng rất phong lưu tự phụ, yêu thích việc thưởng thức ngựa tốt và sắc đẹp. Sau khi vợ qua đời, anh ta có không ít tình nhân, ngôi nhà lúc nào cũng chật cứng khách khứa, tiệc tùng không ngớt. Phương Lệ Na là con gái út của anh ta, được cưng chiều hết mực, quần áo và món ăn gần như có thể sánh ngang với công chúa.
Làm người hầu trong gia đình những người thống trị thành phố Y Đốn, Ngải Vi không hề mong muốn, nhưng dường như không có lựa chọn nào khác. May thay, công việc của cô chỉ là làm bạn cùng Phương Lệ Na. Bên cạnh Tác Luân có rất nhiều mỹ nhân, mỗi đêm là những cuộc vui mới mẻ, khiến Ngải Vi có thể tạm gác lại nỗi bất an.
"Ngải Vi, em muốn mặc chiếc váy lụa xanh đó."
"Ngải Vi, em ghét ăn bánh táo."
"Ngải Vi", em muốn đi ra vườn hái hoa."
"Ngải Vi, em không muốn học piano chút nào."
"Ngải Vi, Ngải Vi...."
Chưa đầy một tháng, cả nhà Tác Luân đều nhận ra rằng tiểu thư Phương Lệ Na rất thích cô hầu mới. Dần dần, mọi người cũng quen với đôi mắt sắc đỏ của Ngải Vi, những lời bàn tán riêng tư cũng dần giảm bớt.
Ngải Vi xếp lại những bộ váy mà tiểu thư công tước vừa thay, dọn dẹp những chiếc đĩa ăn xong, thì Phương Lệ Na đã kéo cô lại. "Ngải Vi, đi với em đến lớp piano. Em ghét cô Nhược La, một lúc nữa em sẽ giả vờ ngất xỉu, rồi chị bế em ra ngoài, chúng ta sẽ ra vườn chơi."
Ngải Vi vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, cô nửa quỳ xuống để chỉnh lại tóc cho Phương Lệ Na. "Tại sao? Em không thích piano à?"
Phương Lệ Na thích cách Ngải Vi nhìn thẳng vào mắt mình, như thể cô bé đang được đối xử như một người lớn. "Em thích, nhưng cô Nhược La luôn nói: "Lệ Na, ngón tay của em phải nhảy nhót hơn nữa, ngồi thẳng lưng, nhịp độ của em quá nhanh, em lại đánh sai..."" Giọng điệu như bà cụ non bắt chước cô giáo nghe thật nghiêm khắc, Phương Lệ Na nhăn lại cái mũi đáng yêu, "Cô ấy cứ mãi bắt bẻ, thật là đáng ghét."
Ngải Vi mỉm cười. "Nói như vậy quà thực đáng ghét, nhưng mà bỏ dở việc luyện tập thì thật đáng tiếc. Em chơi bản nhạc đó rất hay, buổi tiệc nửa tháng sau chắc chắn sẽ khiến tiểu thư Lý San rất chấn động"
Phương Lệ Na mở to hai mắt. "Chị nghĩ em có thể thắng Lý San?" Vượt qua người chị hai kiêu ngạo?
"Chị cũng không biết, chỉ nghe thấy cô Nhược La nói riêng rằng em có tài năng, là học trò thông minh nhất mà cô ấy từng dạy." Ngải Vi nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng như đang tiết lộ bí mật. "Chỉ là không nghiêm túc lắm."
Phương Lệ Na đỏ bừng mặt, vừa tự hào lại vừa có chút xấu hổ. "Cô Nhược La thật sự nói vậy sao?"
"Đương nhiên." Ngải Vi nắm tay cô bé dừng lại bên ngoài phòng piano. "Sắp đến giờ học rồi, em có cần chị nói với cô Nhược La rằng gần đây sức khỏe của em không tốt, bảo cô ấy rút ngắn thời gian học không?"
"Ờ..." Phương Lệ Na thay đổi ý định, giọng nói nhỏ như muỗi kêu. "Hay là thôi đi."
Đôi mắt sắc đỏ hiện lên ý cười, mở cửa cho đứa trẻ bước vào.
Lẳng lặng ngồi bên ngoài phòng piano đợi, Ngải Vi thấy một vài quý tộc đi qua hành lang, cô theo phép lịch sự quỳ xuống chờ họ đi qua, thì một người phụ nữ dừng lại bước chân. "Cô là cô gái không may mắn đó sao?"
Một chiếc quạt nâng cằm Ngải Vi lên, người phụ nữ xinh đẹp hình như là một trong những tình nhân của công tước Tác Luân. "Quả thật là đôi mắt khiến người ta chán ghét."
Ngài Vi không nói gì, người phụ nữ có giọng điệu không thân thiện chất vấn. "Cô câm sao?"
"Xin lỗi khiến cô không vui." Ngải Vi đã quen với sự lạnh nhạt và thù địch.
Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt khinh miệt. "Trước khi cô mang đến bất hạnh, tôi sẽ khuyên công tước ném cô ra ngoài."
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô có thể đi rồi." Công tước Tác Luân tiến tới từ đầu hành lang bên kia, giọng điệu lười biếng. "Nơi này không hoan nghênh cô."
"Anh đuổi tôi đi!?" Người phụ nữ không thể tin được bật thốt lên.
"Tôi đã nói chúng ta đã kết thúc rồi." Tâm đàn ông đã thay đổi thì rất vô tình.
"Anh lại để mắt đến ai khác à?" Ban đầu muốn dùng sự dịu dàng và mật ngọt để cứu vãn, nhưng bị người yêu thẳng thừng làm tổn thương, người phụ nữ trở nên kích động. "Gia Lệ? Y Lâm? Hay là con tiện nhân Nhĩ Đoá?"
Công tước Tác Luân hơi nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn. "Không liên quan đến cô, xin hãy chú ý đến thân phận và cách dùng từ của mình."
Rõ ràng tình nhân một thời đã đầy chán ghét, đôi mắt người phụ nữ tràn ngập nước mắt, một bụng tức giận nhưng không thể phát tiết, khi nhìn thấy Ngải Vi ở bên cạnh, đã giận chó đánh mèo tát cô một cái. "Đều là do cô mang đến bất hạnh!"
Một âm thanh giòn tai vang lên, theo sau đó là một tiếng hét.
Người hét lên chính là Phương Lệ Na, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào bèn mở cửa ra, đúng lúc thấy cô hầu yêu quý của mình bị đánh, tiểu thư công tước tức giận như phát điên. "Cô dám đánh Ngải Vi!" Cô bé giận dữ nắm lấy áo của người phụ nữ, kéo tuột chiếc tóc giả cao ngất của cô ta, gây ra những tiếng kêu thét chói tai, cảnh tượng hỗn loạn khiến công tước phải đau đầu.
Mãi cho đến khi được Ngải Vi ôm trở lại phòng, tâm trạng Phương Lệ Na mới dần dần bình tĩnh lại, nức nở đưa tay sờ vào mặt cô hầu.
"Ngải Vi đáng thương, người phụ nữ giả tạo ấy thật ghê tởm, lần sau gặp lại, em nhất định sẽ xé rách áo của cô ta."
"Cảm ơn em, Phương Lệ Na." Ngải Vi nhẹ nhàng an ủi, mặc dù vô cớ bị cuốn vào một trận sóng gió, nhưng sâu trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp vì hành động của đứa trẻ này.
Dỗ Phương Lệ Na ngủ xong, Ngải Vi trở về dọn dẹp những bản nhạc bị bỏ lại trong phòng piano.
Phòng piano vắng vẻ không một bóng người, cô giáo piano đã rời đi, Ngải Vi hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế đàn, ánh mắt lướt qua những phím đàn đen trắng bóng loáng, dấy lên một vài mảnh ký ức vụn vặt.
Bình thủy tinh trên bàn đá cẩm thạch chứa đầy hoa tulip kiều diễm, màu sắc tươi sáng rực rỡ.
Một người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ chơi đàn, những đường viền tinh tế làm nổi bật làn da như ngà voi, ngón tay nhẹ nhàng nhảy múa, âm thanh du dương như suối nước chảy, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô với nụ cười. Cô nằm trên ghế nhung mềm mà nghe, tâm trạng ngọt ngào và an bình, thậm chí còn nhớ được hương thơm từ tóc mẹ cũng tuyệt vời như ánh nắng chói chang.
Ánh nắng trong phòng piano dần dần tối lại, như những ngày tươi đẹp ấy lặng lẽ trôi qua theo thời gian, không thể quay lại như xưa.
Cô khép nắp đàn, trở về thực tại.
"Cô thích piano à?" Một giọng nói đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ, công tước Tác Luân không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa phòng đàn.
Ngải Vi hơi giật mình, đứng dậy hành lễ. "Tôi đến để lấy bản nhạc cho tiểu thư Lệ Na."
Công tước im lặng một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên nắp đàn. "Cô có thể sử dụng phòng đàn khi không có người khác."
Ngải Vi từ chối khéo ân huệ bất ngờ này. "Cảm ơn ngài, nhưng tôi không biết chơi đàn."
Ngón tay công tước khẽ cử động như thể muốn nâng mặt cô lên, Ngải Vi ngay lập tức lùi lại một bước. "Tôi rất xin lỗi về chuyện trước đó. Nếu cần, tôi có thể đến xin lỗi cô ấy."
Sự từ chối vô hình khiến bầu không khí trở nên ngưng trệ trong nháy mắt, công tước Tác Luân cười nhạt. "Xin lỗi? Cô đã làm gì cơ chứ?"
Sau một lúc trầm lặng, công tước như suy tư điều gì. "Cô hiểu rất rõ về thân phận của mình. Có vẻ như tôi đã thuê được một cô hầu thông minh, điều này thật... hiếm có."