Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 62: Nghĩa Trang



Tần Lạc bước ra khỏi phòng xử án thì bị chặn lại, cận vệ Uy Liêm cung kính hành lễ.

"Rất xin lỗi đã làm phiền ngài, xin ngài lượng thứ. Chúng tôi thực sự không thể tìm thấy quan Chấp Chính, nhưng bức thư khẩn này cần phải được chuyển ngay lập tức."

Tần Lạc sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra. Hôm nay là ngày lễ thanh minh hằng năm của Tây Nhĩ, không lạ gì khi ngay cả những cận vệ thân tín nhất cũng không thể tìm thấy Tu Nạp. Tần Lạc thở dài, nhận lấy phong thư rồi bước lên xe ngựa, lớn tiếng bảo phu xe: "Đi tới nghĩa trang dân thường ở ngoại ô."

Dù lúc nào, nghĩa trang cũng luôn yên tĩnh như thế.

Người được an táng ở đây quá nhiều, và người trông coi mộ phần cũng không mấy tận tâm, để cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, tạo nên một khung cảnh có phần hoang vắng. Một số bia mộ được chế tác tinh xảo, trang trí bằng tượng sứ hay đồng với màu sắc rực rỡ, trong khi số khác thì đơn sơ gần như thô kệch, chỉ có tấm bia đá khắc tên. Đây là thế giới của những người đã khuất, bất kể khi còn sống họ đã mang theo bao nhiêu tiếc nuối hay có địa vị danh vọng thế nào, cái chết vẫn mang đến sự yên nghỉ vĩnh hằng.

Tần Lạc bước qua từng ngôi mộ, rồi dừng lại ở một góc vắng.

Trước một ngôi mộ giản dị, những đoá hoa tường vi trắng tinh khôi nở rộ, đứng đó là một bóng người cao gầy thẳng tắp.

Quan Chấp Chính trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh lùng và tái nhợt, không hề nở nụ cười.

Dù công việc vẫn được xử lý gọn gàng và hiệu quả như trước, nhưng khí chất ngày càng lạnh lẽo, như thể đã mất đi nhiệt huyết với cuộc sống. Anh sống một cuộc đời rất có quy củ, hầu hết thời gian dành cho công việc, phần ít ỏi còn lại được chia đều cho giấc ngủ và rèn luyện, ngày qua ngày đơn điệu như một cỗ máy. Dù ở địa vị cao, anh vẫn giữ thói quen rèn luyện, duy trì sức mạnh và sự linh hoạt ở đỉnh cao. Cuộc sống của quan Chấp Chính nghiêm khắc, lạnh nhạt, buồn tẻ, nhưng lại chính xác và hiệu quả như một cỗ máy.

Hôm nay, cỗ máy ấy dường như đã trật khỏi quỹ đạo, một mình đến nghĩa trang lặng lẽ nhìn vào tấm bia đen tuyền. Tấm bia trống rỗng bóng loáng đến mức phản chiếu được hình người, không khắc tên, không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết người nằm dưới mộ là ai.

Tần Lạc biết rõ ngôi mộ này thuộc về ai. Đây là ngôi mộ mà Y Lan đã chọn cho mình, mua cùng lúc khi an táng bà Mã Á, và người cuối cùng chôn cất Y Lan tại đây là trung tướng Mục Pháp.

Tần Lạc đứng nhìn một lúc, rồi bước tới đứng cạnh anh, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra, cô ấy chưa chắc đã yêu anh."

Edit: FB Frenalis

Người đứng cạnh không có phản ứng gì, Tần Lạc tiếp tục nói ra những suy nghĩ đã chôn giấu nhiều năm: "Cô ấy tự sát để thoát khỏi mọi sự kiểm soát của công tước Lâm. Mục tiêu của cô ấy là hủy diệt Thần Quang, chứ không phải chết vì anh. Hãy từ bỏ sự hối hận vô nghĩa đó đi."

Tần Lạc đợi một cơn giận dữ, sự phản bác, hoặc một cú đấm phẫn nộ, nhưng không có gì xảy ra.

"Tôi biết." Tu Nạp trả lời nhẹ nhàng, bình thản đến mức khiến Tần Lạc ngỡ ngàng.

"Cô ấy quá lương thiện, dù không yêu nhưng cũng sẽ không để tôi chết trong ngục nước. Việc gắn bó với tôi có lẽ là sự phản kháng lại công tước, và cái chết đối với cô ấy là sự giải thoát. Chính vì thế, tôi càng yêu cô ấy hơn." Tu Nạp nói với một vẻ điềm tĩnh không ngờ. "Tôi yêu sự trầm lặng và dịu dàng của cô ấy, yêu linh hồn cao quý nhưng bị đè nén của cô ấy, yêu những giọt nước mắt yếu đuối, sự kiên cường ẩn giấu, và lòng kiêu hãnh kiên định của cô ấy. Tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy."

Sau một lúc lâu, Tu Nạp mới tiếp tục lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khẽ run: "Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra, chưa từng để cô ấy biết..."

Tình yêu thầm kín như dây leo mềm mại âm thầm phát triển trong lòng, cuối cùng hóa thành những chiếc gai nhọn đâm sâu vào trái tim, mỗi chiếc gai đều nhỏ máu.

Rõ ràng Tu Nạp tỉnh táo hơn những gì Tần Lạc dự đoán, khiến lòng anh ta nhói đau, không thể nói thêm lời nào.

Trong sự im lặng nặng nề, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ lối đi trong nghĩa trang.

Một người phụ nữ cầm giỏ hoa tiến lại gần, khi thấy Tần Lạc thì bất ngờ dừng lại, gương mặt thanh tú thoáng hiện nét hoảng sợ.

Tần Lạc nhận ra cô ấy, lục lại ký ức. "Cô là... An Cơ?"

An Cơ đã nghe nói rằng thượng giáo Tần năm xưa giờ đã trở thành Bộ Trưởng Tư Pháp quyền cao chức trọng của đế quốc, gương mặt cô ấy trắng bệch, lảo đảo lùi bước.

Uy Liêm nhanh chóng giữ chặt An Cơ khi cô ấy gần như muốn bỏ chạy. An Cơ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Chiếc giỏ rơi xuống, trong đó có một bó hoa tươi và một hộp thuốc lá. Tần Lạc dịu giọng, trấn an nữ binh đang gần như ngất đi: "Cô đến thăm Y Lan à?"

"Tôi... không... chỉ là đi ngang qua..." An Cơ lắp bắp, sợ hãi đến mức không nói thành lời, chỉ lo sợ bị đám đông căm ghét dòng họ Lâm ném đá đến chết.

Tần Lạc cố gắng tỏ ra thân thiện và vô hại, ra hiệu cho Uy Liêm thả tay ra. "Thật trùng hợp, chúng tôi cũng thế."

An Cơ nhìn lướt qua những người đứng trước mộ, rồi lại nhìn bó hoa lớn trước mặt. Cô ấy cuối cùng cũng nhớ ra rằng Tần Lạc từng là vị hôn phu của Lâm Y Lan, có lẽ anh ta vẫn còn giữ chút tình cảm xưa cũ.

"Cô giải ngũ rồi sao? Hiện giờ đang làm gì?" Không ngờ lại làm An Cơ sợ đến mức này, Tần Lạc có chút áy náy. "Cô làm sao biết Y Lan được chôn ở đây?"

"...Tôi giải ngũ cách đây vài năm... và mở một cửa hàng tạp hóa." An Cơ vẫn còn run sợ, không dám không trả lời. "Tôi hỏi trung úy Chung Tư..."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Cô thường xuyên đến thăm cô ấy?"

"...Thỉnh thoảng." An Cơ không chắc có nên tin tưởng Tần Lạc, nên cô ấy chọn câu trả lời an toàn hơn.

"Cảm ơn cô, hiếm khi có người còn nhớ đến cô ấy, tôi nghĩ Y Lan sẽ rất vui." Tần Lạc chân thành cảm ơn.

An Cơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút. "Nên làm mà, trước đây cô ấy đối xử với tôi rất tốt."

Rất tốt? Tốt đến mức khiến một cấp dưới từng gắn bó cả năm phải cố nén sợ hãi, liều lĩnh đến thăm mộ, bất chấp rủi ro bị coi là tàn dư của dòng họ Lâm sao?

Ánh mắt Tần Lạc thoáng chuyển động, như thể chỉ là cuộc trò chuyện xã giao. "Cô còn gia đình không? Họ có ở Đế Đô không?"

"Không, từ khi nhập ngũ tôi đã không còn liên lạc với gia đình, sau khi giải ngũ tôi sống một mình."

"Chỉ một mình quản lý cửa hàng có vất vả không? Dạo này tình hình ở Đế Đô khá rối loạn, hy vọng không ảnh hưởng đến cô."

An Cơ không nhận ra ý thăm dò. "Cũng ổn, chỉ là trợ lý của tôi bị thương nhẹ, không có thiệt hại lớn."

"Ồ? Làm sao cô kiếm được đủ tiền để mở cửa hàng?" Tần Lạc càng thêm nghi ngờ, với đồng lương ít ỏi của một binh sĩ cấp thấp, điều này chẳng khác gì truyện cổ tích.

An Cơ bắt đầu lo lắng, ánh mắt trở nên lúng túng và dao động. "Tôi tiết kiệm một chút tiền."

Tần Lạc cảm thán. "Một cửa hàng tạp hóa đủ khả năng thuê được người phụ giúp, thì cô chắc tiết kiệm được không ít."

Chợt nhận ra mình lỡ lời, gương mặt An Cơ tái nhợt ngay lập tức.

"Hãy nói cho tôi biết, làm sao cô tiết kiệm được số tiền đó?" Vừa phát hiện sơ hở, Tần Lạc không định bỏ qua. "Là tình cờ nhặt được túi tiền trời ban, hay mượn từ tài sản của ai khác? Kẻ xui xẻo đó là ai? Cô đến đây để tưởng nhớ hay để che giấu tội lỗi?"

"Không có!" An Cơ hoảng hốt phủ nhận. "Tôi không lấy cắp của ai cả, thật sự!"

"Có lẽ chúng ta nên điều tra kỹ lưỡng, có thể đến khi ra tòa cô sẽ nhớ lại." Tần Lạc hờ hững thêm một tầng áp lực.

Lời đe dọa từ Bộ Trưởng Tư Pháp đè nặng lên ý chí của An Cơ, cô ấy khóc nức nở thú nhận. "Không, xin ngài tin tôi, số tiền đó là do cô ấy đưa cho tôi, tôi không hề trộm cắp."

Quả nhiên liên quan đến Y Lan, ánh mắt Tần Lạc tối lại, giọng nói lạnh lùng hẳn đi. "Cô nên nói thật. Nếu là Y Lan đưa cho cô trước khi cô ấy xảy ra chuyện, thì không thể nào thoát khỏi cuộc điều tra toàn diện sau vụ hỏa hoạn tại căn cứ."

"Lúc đó tôi không biết gì cả... Cô ấy chỉ đưa cho tôi một lọn tóc, nhờ tôi đặt dưới tấm đá bên cạnh ngôi mộ của Mã Á." Môi An Cơ run rẩy, cố gắng biện hộ cho mình. "Sau khi giải ngũ, tôi đến Đế Đô, mở tấm đá ra mới phát hiện bên dưới có một chiếc hộp, trong đó chứa một túi tiền vàng và một tờ giấy, nói rằng số tiền đó là dành cho tôi!"

*****

Gửi An Cơ!

Tôi không còn cần đến số tiền này nữa, hy vọng nó sẽ giúp ích cho cô. Chúc cô mọi điều tốt lành.

Lâm Y Lan.

Tờ giấy rất đơn giản, nét chữ tinh tế ưu nhã, thể chữ hơi nghiêng, thanh thoát. Bên cạnh tờ giấy là một lọn tóc ngắn được buộc gọn, đây là dấu vết cuối cùng mà Y Lan để lại. Mái tóc mềm mại vẫn còn ánh lên chút bóng mượt, như thể vẫn phảng phất hương thơm của chủ nhân. Tu Nạp nhìn chằm chằm vào lọn tóc hồi lâu, dường như linh hồn anh đã lạc về một nơi xa xôi.

Tần Lạc thầm thở dài, đưa phong thư khẩn mà Uy Liêm mang đến. "Xem thứ này đi."

Quan Chấp Chính của đế quốc lấy lại tinh thần từ cơn trầm tư, xé mở bức mật thư, lướt qua. "Quả nhiên Lợi Tư đã phái gián điệp đến đây."

Tần Lạc cầm lại bức thư xem xét. "Có vẻ như đối phương đã đánh cắp được một phần mẫu tinh thạch, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ thất vọng, thành quả nghiên cứu sáu mươi năm của đế quốc không dễ dàng bị giải mã như vậy."

"Gián điệp của Lợi Tư quá nóng vội. Nếu trước đó không bị nghi ngờ, tại sao không tiếp tục nằm im mà lại bỏ trốn vội vàng như vậy? Giờ thì khó mà cài gián điệp vào nữa." Tu Nạp thấy sự việc có chút kỳ lạ.

"Có lẽ Lợi Tư phái một kẻ non tay, mới có chút manh mối đã vội vã hành động." Tần Lạc chế giễu.

Tu Nạp trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tạm gác chuyện gián điệp lại đã, việc cần xử lý bây giờ là Vĩ Khắc và Tác Luân."

Tần Lạc nhún vai. "Cậu định ra tay với ai trước? Tôi khuyên tạm thời để công tước Vĩ Khắc lại đã, dù sao trong cuộc đảo chính trước đây, ông ta đã tài trợ cho cậu một khoản tiền lớn. Ra tay quá sớm sẽ dễ bị chỉ trích."

Tu Nạp khoanh tay ngước nhìn lên bức tranh trên trần nhà, im lặng không đáp lại.

"Tôi biết cậu muốn giết ông ta." Tần Lạc xoa trán, đau đầu khuyên nhủ. "Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nhữ Phi Á lại có chút ảnh hưởng trong chính quyền, ép quá khiến Vĩ Khắc và Tác Luân liên kết với nhau thì phiền phức. Hiện tại tình hình vừa mới ổn định, còn nhiều kẻ lăm le chưa bị dọn dẹp sạch sẽ."

Sau một hồi suy nghĩ, Tu Nạp cuối cùng cũng nhượng bộ. "Được thôi, bắt đầu với Tác Luân, buộc hắn phải nhả ra thành phố Y Đốn béo bở đó."