Vãn Diễm

Chương 2



6

Lần đầu tiên gặp Túc Dã, tôi vừa mới ký hợp đồng vào công ty.

Giày cao gót mua giảm giá nên chất lượng kém, lớp lễ nghi kết thúc, gót chân cũng bị mài rách da.

Buổi tối tôi ngồi ở cầu thang, cởi giày học thuộc lòng kịch bản.

“Phát âm sai rồi, nên đọc là limerence.”

Giọng nam trầm thấp lười biếng bỗng dưng vang lên.

Tôi giật nảy mình, đứng lên đi tới đi lui.

Người đàn ông trẻ tuổi khí chất cao quý nghiêng mặt, không biết đã nghe từ bao lâu.

Trong cầu thang tối tăm, chỉ có đầu ngón tay hắn có một chút ánh sáng đỏ tươi.

Hắn hừ cười, dập tắt điếu thuốc.

Quét mắt nhìn chân tôi, từ trong túi rút ra một cái khăn tay đưa tới.

“Quấn lại rồi mang sẽ tốt hơn.”

Tôi không dám trả lời.

“Không biết quấn sao?” Túc Dã nhướng mày.

Đến gần ngồi xổm xuống, nắm cổ chân tôi.

Bụp – –

Bên ngoài bắn pháo hoa, không biết đang ăn mừng cái gì.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ ở cầu thang, có thể nhìn thấy bầu trời rực rỡ.

Túc Dã cúi người quấn xong, thản nhiên đứng dậy rời đi.

Đêm hè khô khốc, hắn lặng lẽ lướt qua trái tim tôi.

……

7

Gặp lại hắn, mặt tôi đã đỏ bừng lên.

Cơn gió lạnh lẽo gào thét.

Trước cửa công ty, hắn dựa nghiêng vào thân xe, cắn điếu thuốc lá, bật lửa không bật, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trái tim tôi đập thình thịch, dồn dập.

Trong lúc ngây người, xe đã chạy được hơn mười mét.

Tôi bảo tài xế dừng lại.

Mượn bật lửa của tài xế, mở cửa xe, chạy như điên.

Ngược gió, tôi lập tức chạy đến trước mặt Túc Dã, nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, run rẩy châm thuốc cho hắn.

“Cô tên gì?”

Khói bốc lên, đôi mắt đen kia khẽ nhếch lên trong làn khói trắng.

Tôi ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.

“Ôn Vãn.”

8

“Sao lại không vui rồi?”

Trên ghế sau xe, Túc Dã ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn.

Hơi thở nóng bỏng xen lẫn mùi rượu.

Tôi đẩy hắn ta ra, mũi cay xè.

“Túc Dã, anh có bạn gái rồi, không thể đến quán bar nữa.”

Vừa quay xong, tài xế của Túc Dã tới đón tôi, kết quả đưa tôi đến quán bar.

Trong ánh sáng lờ mờ rực rỡ, hắn tựa vào sô pha, vây quanh hắn là mấy cô gái dáng người nóng bỏng.

Một người trong số bọn họ sắp ngồi lên đùi hắn.

Hắn lại thờ ơ.

Nghe tôi lên án, Túc Dã dừng lại.

Hắn đứng thẳng người lên, dục vọng trong mắt rút sạch sẽ.

“Là anh nói không rõ ràng sao.”

“Bảo bối, anh cho em tất cả những gì em muốn, điều kiện tiên quyết là…”

“Không được quản anh, cũng không mong cầu sẽ có danh phận.”

“Em không tiếp thu được, anh thả em đi.”

“Nếu tiếp tục, anh sẽ có chừng mực, vì lợi ích hai bên của chúng ta, sẽ không làm loạn.”

“Sau này tách ra, cũng sẽ không bạc đãi em.”

Ngữ khí chậm rãi như một lưỡi dao sắc bén, có thể cắt tôi máu tươi đầm đìa.

Một khắc kia, đầu óc tôi ong lên.

Thì ra hắn chỉ coi tôi là tình nhân ngoan ngoãn được hắn bao nuôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn thẳng thắn và phóng đãng như vậy.

Sắc mặt tôi trắng bệch, lý trí muốn nói kết thúc.

Nhưng câu nói kia bị nghẹn ở trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.

Tôi không muốn bỏ hắn.

Ngoại trừ thỏa hiệp, tôi không có cách nào khác.

Túc Dã không sai, là tôi có lòng tham, vọng tưởng hắn cũng yêu tôi.

Lãng tử chính là lãng tử, mãi mãi sẽ như vậy, làm sao có thể quay đầu lại.

Tôi không phải là ngoại lệ đó.

Pháo hoa nổ hết, màn đêm lại rơi vào yên lặng.

Người phía sau dường như vẫn đang tán tỉnh nhau.

Một tia đau đớn cuối cùng còn sót lại trong tim tan đi, tôi lấy lại tinh thần, lặng lẽ rời đi từ một bên khác.

9

Tin tức thái tử gia Túc thị tìm được niềm vui mới nhanh chóng lan truyền trong giới.

Rất nhiều tài nguyên, đại diện thương hiệu lập tức được công ty lấy đem cho Cố Phạm.

Đồng thời, trên weibo đột nhiên xuất hiện rất nhiều bình luận tiêu cực về tôi –

Khi Tiểu Hoa nổi tiếng áp đảo một nữ minh tinh nào đó, nữ minh tinh nghi ngờ bị kim chủ vứt bỏ, trạng thái không tốt.

Ảnh đăng là ảnh so sánh tôi với Cố Phạm.

“Xinh đẹp cái gì chứ, chúng ta phất tay cái là đánh bại được cô ta rồi, cũng may mắt cư dân mạng không mù.”

“Vị trí của cô ta có thể nhận được quyền đại diện này sao? Nếu không là Túc –”

Trình Trình tức giận quá mức.

Sục sôi nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi một cái.

“Không có việc gì, công ty sắp xếp như thế nào thì làm vậy thôi.”

Tôi lướt qua một lúc rồi tắt màn hình điện thoại.

Vòng tròn này là như vậy.

Nếu không có chỗ dựa vững chắc và hoàn cảnh tốt, nhiều người sẽ muốn giẫm lên bạn.

Túc Dã rất cam lòng bỏ tiền ra làm marketing cho Cố Phạm.

Không lâu sau, Cố Phạm giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất của Bách Hoa.

Tôi tham dự buổi lễ của Bách Hoa, sau khi kết thúc tôi và Trình Trình trở về phòng trang điểm.

Hậu trường không rộng lắm, Cố Phạm nghênh ngang đi tới.

Cô ta mặc lễ phục cao cấp, trang điểm tinh xảo, trên cổ trắng nõn đeo một dây chuyền lục bảo giá trị xa xỉ, đi theo phía sau là bảy tám trợ lý.

Nhìn thấy tôi, Cố Phạm dừng bước, không tránh không nhường.

Niềm vui mới và tình yêu cũ của kim chủ, không thể buông tha.

Tầm mắt của không ít người nhìn qua tôi và cô ta, dáng vẻ tự nhiên như là xem kịch vui.

Tôi không muốn lãng phí thời gian, nghiêng người ý bảo cô ta đi qua trước.

Cố Phạm vẫn bất động.

Ở đây không có máy quay, cô ta nhìn thẳng vào tôi.

Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khóe mắt hiện lên sự đắc ý.

“Chị Vãn, váy em dài, chị nhường qua bên kia một chút đi.”

10

Mặc kệ sự khiêu khích của cô ta.

Cô ta không đi, tôi đi.

Tôi trực tiếp giẫm qua tà váy phủ kín nửa lối đi của cô ta.

Một tiếng kêu khó chịu vang lên từ phía sau.

Trình Trình cảm thấy hết giận, không nhịn được cười ra tiếng.

Tôi cũng không phải dễ bị bắt nạt.

Tôi nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm vung nắm đấm nhỏ.

Bên môi tràn ra độ cong, khi trở lại phòng trang điểm, nhìn thấy Túc Dã thì dừng lại.

Hắn tay đút túi dựa vào trước bàn trang điểm, rũ mắt, trông phiền não nói không nên lời.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Túc Dã ngẩng đầu.

Môi mỏng căng thẳng, cứ như vậy không chớp mắt nhìn tôi.

Tôi không biết Túc Dã có ý gì.

Đi nhầm phòng sao?

Hoặc là hắn đã nhìn thấy tôi và Cố Phạm vừa xích mích, nên lại đây ra mặt thay cô ta?

“Túc tổng.” Tôi lễ phép gật đầu.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh gần như xa cách của tôi, phiền não trong đáy mắt Túc Dã càng ngày càng đậm.

Hắn nhíu mày: “Em không có gì muốn nói sao?”

Tôi im lặng.

Áp suất không khí thấp hơn.

“Lúc trước tại sao không nhận ra em lại như vậy.”

Túc Dã đen mặt, chân dài bước tới mấy bước, kéo cánh tay tôi.

Dừng một chút, lại thả lỏng ngữ khí.

“Nếu em hối hận, anh có thể coi như ngày đó chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Tôi ngẩn ra.

Nói không kinh ngạc là giả, tôi không nghĩ tới một người kiêu căng như hắn lại hạ thấp địa vị, lại cho tôi một cơ hội trở lại bên cạnh hắn.

“Không hối hận, mãi mãi cũng sẽ không.”

Tôi không muốn dính dáng gì đến hắn ta nữa.

“Tốt, rất tốt.”

Túc Dã giận quá hóa cười, đôi mắt đen kịt.

“Nhiều người biết nắm bắt cơ hội hơn em đó.”

“Anh có thể nâng em lên, cũng có thể đạp em xuống.”

Hắn buông tôi ra, bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.

11

Tôi nhanh chóng hiểu ý của hắn.

Công ty nhận cho tôi một kịch bản mới gọi là “Phượng Minh”.

Cố Phạm là nữ chính, đóng vai một cô con gái xinh đẹp giỏi giang trong một gia đình giàu có.

Tôi thì trăm phương ngàn kế muốn hại cô ta.

Bộ phim này là do Túc Dã điểm danh chọn người.

Hắn cố ý, tôi từ chối không được.

Trong phim trường, Túc Dã đích thân đưa Cố Phạm tới, trợ lý trang điểm dẫn theo một đống người, vênh váo tự đắc đi qua bên cạnh tôi.

Túc Dã còn sắp xếp cho cô ta một chiếc xe mui trần, làm riêng phòng trang điểm và phòng nghỉ ngơi.

Mà vị trí của tôi, lại là một góc nhỏ không bắt mắt trong phòng quay phim.

Trình Trình nổi giận đùng đùng:

“Chị Vãn, bọn họ quá ức hiếp người khác! Bảo chị làm nền cho Cố Phạm thì không nói, ngay cả người vào chăm sóc cũng không có.”

“Còn có khu nghỉ ngơi kia, đừng nói là chỗ để đồ đạc, chỗ đặt chân còn không có!”

“Trẻ con.”

Tôi lắc đầu ý bảo Trình Trình nhỏ giọng một chút.

“Là do công ty sắp xếp, chúng ta diễn hay là được. Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải đến đó nghỉ ngơi.”

Cảnh quay đầu tiên chính thức quay, là cảnh tôi hãm hại cô ta nhưng không được, ngược lại là tôi từ trên xe ngựa ngã xuống bùn đất.

Cảnh này tương đối phiền phức, cần diễn một lần là qua.

Khi tôi đứng dậy khỏi vũng bùn bẩn thỉu, đạo diễn hài lòng hô lên.

Cố Phạm lại không hài lòng, chạy đến trước mặt Túc Dã làm nũng.

“Anh xem cái ống kính này, mặt của em quay xấu chết đi được, em muốn quay lại một lần nữa, được không?”

Túc Dã nhướng mí mắt, liếc nhìn tôi đang chật vật.

“Được, quay lại lần nữa đi.”