Vãn Diễm

Chương 6: Ngoại Truyện



Túc Dã luôn cảm thấy mình sẽ không yêu ai.

Thân ở giới thượng lưu, từ nhỏ hắn đã quen với mối quan hệ chơi đùa giữa nam nữ.

Cha hắn bao nuôi tình nhân, mẹ cũng có tình nhân của mình, từ khi hắn bắt đầu biết chuyện, hai vợ chồng liền mạnh ai người nấy có niềm vui riêng, hiếm khi về nhà.

Túc Dã không tin vào tình yêu vĩnh cửu.

Trong mắt hắn, bản chất của tình yêu là lợi ích và tình dục, nó mục nát, yếu ớt, không chịu nổi một cú đả kích, hết lần này tới lần khác lại có một đống tín đồ tôn sùng.

Túc Dã khịt mũi coi thường.

Cho đến khi hắn gặp được Ôn Vãn.

Mùa đông kia, mái tóc thật dài của cô, tóc đen môi đỏ, ngược gió lạnh chạy tới châm thuốc cho hắn, có vẻ đẹp kinh động lòng người.

Tim Túc Dã hơi ngừng đập, đột nhiên trống không một nhịp.

Khi đó hắn không biết đây chỉ là háo sắc, hắn coi trọng cô.

Ôn Vãn cũng nguyện đi theo hắn.

Hết lần này tới lần khác ở trước mặt hắn, Ôn Vãn cho tới bây giờ đều rất ngoan, cười đến con ngươi cong cong.

Mỗi lần như vậy, Túc Dã không thể nhịn muốn hôn cô.

Hắn rất hưởng thụ trạng thái như vậy.

Qua vài năm, hắn sẽ cùng một người môn đăng hộ đối liên hôn, nếu như hắn không chán, không ngại tiếp tục nuôi cô.

Nhưng có một ngày, Ôn Vãn lại nổi giận với hắn.

Cô nói hắn không nên đến quán bar, không nên thân mật với người phụ nữ khác.

Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cô, Túc Dã đột nhiên có chút tâm phiền ý loạn.

Hắn sắp xếp từ ngữ một chút, nói cho cô biết quan hệ của hai người chỉ là theo nhu cầu, hắn sẽ cho cô tài nguyên, cô không thể xen vào cuộc sống của hắn.

Ôn Vãn chấp nhận.

Mọi thứ không khác gì lúc trước.

Chỉ là đôi mắt trong trẻo lúc nhìn hắn kia nhiễm lên một tầng thương tâm ảm đạm.

Túc Dã thường chơi đến hơn nửa đêm mới về nhà, Ôn Vãn im lặng không lên tiếng giận dỗi giằng co với hắn.

Hắn không dỗ cô, hắn tin chắc Ôn Vãn sẽ cúi đầu chịu thua trước.

Túc Dã chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Ôn Vãn cũng sẽ mệt mỏi.

Từ Tây Á trở về, cô biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, Túc Dã không tìm thấy cô, phá lệ luống cuống.

Gặp lại, Ôn Vãn đã thay đổi.

Cô ấy đang rời bỏ hắn.

Túc Dã tức đến choáng váng đầu, cố ý ở trước mặt Ôn Vãn, tán tỉnh người phụ nữ khác.

Nhìn xem, bao nhiêu người muốn trèo lên hắn.

Hối hận?

Hối hận thì ngoan ngoãn chịu thua.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, nghĩ như vậy.

Nhưng Ôn Vãn chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người.

Cô đứng trước cửa sổ, bóng lưng mỏng manh, thất thần nhìn pháo hoa trên trời.

Pháo hoa cháy hết, có thứ gì đó hoàn toàn biến mất.

Cô lặng lẽ rời đi.

Một cơn khủng hoảng cực kỳ xa lạ quét qua trái tim của Túc Dã.

Hắn đột nhiên phát hiện, Ôn Vãn giống như sẽ không bao giờ vì hắn mà đau khổ nữa.

Ở phim trường cô lăn xuống hết lần này đến lần khác, rơi vào vũng bùn.

Túc Dã cố gắng kiềm chế sự đau lòng, tự nói với mình, cô chịu chút đau khổ, sẽ biết hối hận.

Nhưng Ôn Vãn không thỏa hiệp, bị thương cũng không cho hắn một cái sắc mặt tốt.

Hắn tức giận lại làm sai.

Túc Dã là một tên ngốc.

Trong tất cả các lựa chọn, hắn luôn chọn sai, lần lượt đẩy Ôn Vãn càng xa.

Hắn muốn cô trở lại bên cạnh hắn, cho nên cố ý chèn ép cô.

Ôn Vãn vẫn không thỏa hiệp.

Ngược lại là hắn nhìn thấy tên Ôn Vãn và người đàn ông khác xuất hiện cùng nhau, hoàn toàn thiếu kiên nhẫn.

Cái loại đố kỵ này, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn, thiêu đốt đôi mắt hắn, hắn không quan tâm đi tìm cô, muốn hôn cô.

Cô ấy là của hắn.

Ôn Vãn khóc.

Cô khóc lóc xin lỗi, để cho hắn giơ cao đánh khẽ.

Khoảnh khắc đó, Túc Dã đột nhiên cảm thấy cả người rét run.

Ôn Vãn thật sự không yêu hắn nữa.

Buồn cười biết bao, khi hắn nhận ra mình yêu cô, hắn đã mất cô.

Không yêu thì thôi, tựa như Ôn Vãn nói, không có ai không rời bỏ ai.

Hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép mình hèn mọn cầu xin đối phương hồi tâm chuyển ý.

Túc Dã đã đến Anh.

Làm việc, làm việc, làm việc với cường độ cao mỗi ngày.

Đó là những gì hắn thường làm.

Nhưng vô ích.

Buổi tối lúc ngủ, hắn nằm ở trên giường, đầu trống rỗng, vô số ký ức như bông tuyết ở trong đầu bay tán loạn.

Cô đối với hắn thân mật, ỷ lại, đến lạnh lùng, phiền chán… làm phiền đến trái tim hắn đau đớn.

Hắn cũng không ngủ ngon.

Nửa mê nửa tỉnh, luôn cảm thấy Ôn Vãn vẫn còn, giống như vô số đêm ở trong lòng hắn ngủ say.

Chờ mở mắt ra, trong lòng trống rỗng.

Trái tim hắn cũng trống rỗng.

Túc Dã chưa từng có thời khắc mê mang bất lực như vậy, hắn không biết mình nên làm cái gì bây giờ, nên níu kéo cô như thế nào.

Hắn tham lam nhìn trộm tình hình gần đây của Ôn Vãn.

Cô ấy vẫn ổn, không có hắn, cô vẫn ổn.

Nhưng không có cô ấy, hắn đã không sống tốt.

Túc Dã không muốn buông tay, không muốn người đàn ông khác hôn cô, hắn đặt vé nhanh nhất, nhanh chóng chạy tới trường quay.

Hắn đã ngăn chặn thành công.

Túc Dã thẳng thắn nói sự hối hận của mình, cầu xin Ôn Vãn cho hắn một cơ hội nữa.

Hắn sẽ sửa, cái gì cô không thích, hắn đều sửa.

Ôn Vãn không chút do dự đuổi hắn đi.

Ôn Vãn thấy hắn rất phiền, không để ý tới hắn.

Túc Dã tự an ủi mình, không sao, cứ quấn quít lấy nhau là được.

Chiêu này hình như có chút tác dụng, Ôn Vãn đóng máy, không chỉ nói sẽ suy nghĩ lại, còn đau lòng vì hắn quá mệt mỏi, để hắn nghỉ ngơi.

Túc Dã cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Niềm vui và hạnh phúc lớn lao bao phủ hắn, và hắn chìm vào mùi vị của buổi tối ấm áp và ngủ thiếp đi trong sự hài lòng.

Khi tỉnh dậy thì trống vắng.

Túc Dã sững sờ vài giây, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, đứng dậy chạy về phía căn nhà lớn kia.

Giống như tình yêu đến muộn của hắn, đã quá muộn.

Túc Dã đứng ở nơi đó, đầu óc trống rỗng, mờ mịt nhìn đôi môi bị hôn của Ôn Vãn, nhìn khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng của Ôn Vãn.

Trái tim như bị dao cắt, máu tươi đầm đìa.

Đau đớn bén nhọn sắp làm cho hắn không thở nổi.

Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, nổi giận, bất lực gầm nhẹ, chỉ nhận được một câu tạm biệt của Ôn Vãn.

Ôn Vãn muốn hủy hợp đồng rồi rời đi.

Túc Dã không cho phép.

Hắn nghĩ kỹ rồi, cho dù Ôn Vãn hận hắn cũng tốt, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể giữ cô lại.

Túc Dã ngồi sau bàn làm việc, mở camera hành lang, nhìn bóng lưng Ôn Vãn dứt khoát.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trái tim hắn cũng rơi theo thang máy.

Rơi xuống, rơi xuống…… rơi xuống vực sâu, vỡ nát.

Hắn nên làm cái gì bây giờ.

……

Túc Dã vẫn không nhịn được đi tìm Ôn Vãn.

Lúc nhìn thấy cô, hắn muốn ôm cô, muốn nói nhớ cô, nói không thể không có cô.

Nhưng Túc Dã không dám.

Cả người Túc Dã ướt sũng để gió thổi thật lâu, cố ý làm cho mình sinh bệnh, không muốn đi.

Ôn Vãn không nói gì.

Cô giống như là đối xử với bạn cũ đã lâu không gặp, dịu dàng, chu đáo.

Túc Dã mừng thầm, tìm hết cớ để ở lại.

Cứ như vậy ở bên cạnh cô đi, hắn rất thỏa mãn.

Nhưng chuyện trên thế gian này đều không như hắn muốn.

Có một ngày, hắn vẫn tỉnh lại như thường lệ, nhưng tìm không thấy Ôn Vãn.

Ôn Vãn rời đi.

Hắn ta không thể tìm thấy cô.

Gió núi thổi bay áo sơ mi của hắn, Túc Dã đứng trên đỉnh núi, trước mắt một mảnh choáng váng.

“Anh, trái đất không phải hình tròn sao? Anh đi từ đầu kia, cuối cùng cũng sẽ tìm được chị thôi mà.”

Cô bé thắt bím tóc ngây thơ an ủi hắn.

“Đúng, sẽ tìm được.”

Túc Dã nghẹn ngào, thanh âm rất nhẹ, như là đang nói cho mình nghe.

Hắn dùng sức nắm chặt tay.

Da thịt bị đâm thủng, máu tươi theo khe ngón tay tí tách chảy xuống.

Túc Dã tình nguyện chịu sự đau đớn trên thân thể.

Như vậy có thể tạm thời che giấu lồng ngực trống rỗng, cơn đau không thể diễn tả bằng lời kia, chậm rãi khuếch tán ra.

Lâu dài, thâm nhập.

Giống như không ngừng lại được, thấm vào tủy xương.

Gió ngày xuân thật lạnh.

Hắn nghĩ như vậy.

Ngẩng đầu, nước mắt rơi mãnh liệt.

(Hết )