Vãn Diễm

Chương 5



22

“Ngày đó anh nói cho anh một cơ hội, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Nhưng phải chờ anh nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại cùng nhau nói chuyện.”

Trong xe tôi khẽ thở dài.

Chỉ vào giường ngủ trưa bình thường của tôi, để Túc Dã nghỉ ngơi.

Hắn ở khách sạn gần đó, từ hôm đó trở về liền nghỉ ngơi không tốt.

Ngủ muộn dậy sớm, mắt đầy mệt mỏi, trong mắt đều là tơ máu đáng sợ dọa người.

Túc Dã nghe lời nằm lên giường, trên người khoác chăn lông mà tôi thường đắp.

“Vãn Vãn, em đang đau lòng cho anh sao?”

Hắn vùi mặt vào trong chăn, hít sâu một hơi, thoạt nhìn cực kỳ thỏa mãn.

“Ngủ đi.” Tôi không trả lời, bảo hắn mau ngủ.

“Đúng rồi, không phải xong rồi sao? Sao không về khách sạn?”

“Buổi tối tất cả mọi người quay xong, còn phải chụp ảnh chung.”

“Vậy anh sẽ ngủ một lát, em nhớ gọi anh, anh quay cùng em xong sau đó đưa em về khách sạn, được không?”

“Được.”

“Em tin tưởng anh, anh cam đoan nếu em không thích anh sẽ sửa.”

“Ừm.”

……

Hơi thở của Túc Dã dần dần ổn định.

Tôi nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của hắn, lặng lẽ đứng dậy nói với Trình Trình.

“Đi, đi quay phim.”

Khua chiêng gõ trống một lần nữa trang điểm, thay quần áo, không có Túc Dã ở đây, tôi và Bùi Tư Tự thuận lợi hôn nhau.

Răng môi cọ xát, quấn quýt.

Hôn hai phút, đạo diễn Đường hài lòng hô cắt.

Lần này là đóng máy thật, tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô.

Bùi Tư Tự hai má phiếm hồng: “Ôn Vãn, có câu tôi để ở trong lòng 5 năm, tôi…”

Tôi cười khẽ cắt ngang lời hắn sắp nói: “Hợp tác vui vẻ, sau này thường xuyên liên lạc nha.”

“…… Được, thường xuyên liên lạc.” Bùi Tư Tự im lặng, cười khổ nói.

Mặc áo ấm vào, tôi bước ra ngoài.

Trước mặt một bóng đen hoảng sợ chạy tới.

Thấy tôi, Túc Dã dừng lại.

Đêm lạnh lẽo cả người hắn rất an tĩnh, đứng trong bóng tối.

Sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích.

Nhìn chằm chằm đôi môi sưng húp của tôi, hắn gần như thất thần: “Quay xong rồi sao?”

“Ừ, quay xong rồi.”

“Em để cho anh ngủ, không phải đau lòng vì anh, mà là cố ý rời khỏi anh à?”

“Đúng vậy.”

“Em nói…… Suy nghĩ lại, là đang gạt anh sao?”

“Đúng vậy.”

Bộ dáng thản nhiên của tôi khiến Túc Dã đau đớn.

“Em không thể đối xử với anh như vậy!”

“Ôn Vãn, em không thể…”

Hắn cắn răng gầm nhẹ, nước mắt ẩm ướt.

Giống như một con thú đang cùng đường, nổi giận, bất lực, tìm không thấy lối ra mà phát tiết.

“Tạm biệt.”

Tôi lướt qua vai hắn ta và rời đi.

Tình cảm của hắn, đã quá muộn rồi.

23

Suốt đêm thu dọn hành lý cùng Trình Trình trở về Hải Thành.

“Chị Vãn, chị thật sự muốn hủy hợp đồng sao?” Cô gái nhỏ sắp khóc, nức nở hỏi tôi.

“Ừ, chị muốn về quê trước, sau đó đi dạo một vòng.”

“Chị sẽ giới thiệu em cho một vị tiền bối, cô ấy là người rất tốt, em đi theo cô ấy, chị rất yên tâm.”

Tôi sờ sờ đầu Trình Trình.

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ tôi và bà nội nương tựa lẫn nhau.

Thật vất vả mới ra khỏi núi sâu thi vào đại học, gần tốt nghiệp, bà nội lại sinh bệnh nặng.

Làm phẫu thuật xong, còn có phí điều dưỡng đắt đỏ.

Để có thể trả nổi chi phí cao sau này, tôi mới ký hợp đồng với công ty, vào nghề này.

Nhưng tôi vừa mới nổi tiếng, bà nội đã rời đi, chỉ còn lại một mình tôi.

Những năm gần đây, phần lớn thù lao đóng phim của tôi đều quyên góp cho việc xây dựng trường học ở vùng núi, số còn lại cũng đủ để tôi sống.

Hợp đồng lập tức hết hạn, tôi nộp đơn xin không gia hạn hợp đồng, treo bán căn hộ, chuẩn bị về quê.

Nhưng đơn của tôi, rất nhanh bị bác bỏ.

Là Túc Dã bày mưu đặt kế.

Người đại diện vẻ mặt khó xử: “Trong hợp đồng có một điều quy định, tác phẩm phát sóng hàng năm phải đạt tiêu chuẩn số lượng, nếu không, còn phải tiếp tục gia hạn hợp đồng.”

“Năm nay tôi công chiếu hai bộ, còn có một bộ đã xác định, phù hợp điều kiện nha.”

Bộ kia…… bị cấp trên bày mưu đặt kế rút khỏi chương trình, năm nay đại loại là không phát sóng được.

Gia hạn hợp đồng, tôi không đi được.

Chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng giá trên trời.

Túc Dã muốn kéo tôi mãi.

Tòa nhà tập đoàn Túc thị, tôi mặt không chút thay đổi đi vào văn phòng tầng cao nhất.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trong phòng không bật đèn.

Bóng đêm âm u, ảm đạm không ánh sáng.

Túc Dã ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, rũ mắt xuống.

Xoa bật lửa, châm một điếu thuốc.

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt kia, hắn ngửa đầu cười khẽ, trong mắt là được ăn cả ngã về không, rất điên cuồng cùng tuyệt vọng.

“Giữa chúng ta, chưa kết thúc.”

“Vãn Vãn, em thích ngắm pháo hoa, anh dẫn em đi Hồng Kông ngắm pháo hoa được không?”

“Năm ngoái rõ ràng đã nói rồi, anh thất hứa rồi.”

“Cũng may còn kịp, còn có cơ hội.”

“Chúng ta……”

Túc Dã tự mình nói.

“Anh là muốn bức chết tôi sao?”

Tôi lên tiếng ngắt lời, lẳng lặng nhìn hắn.

“Túc Dã, anh luôn miệng nói yêu tôi, có người yêu như anh sao?”

“Anh xuất thân phú quý, không có người mà anh không bắt được, bá đạo quen rồi.”

“Cho nên anh cảm thấy nếu anh vẫy vẫy tay, tôi sẽ cảm động rơi nước mắt rồi trở lại bên cạnh anh sao?”

“Công bằng mà nói, 5 năm qua, chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ.”

“Anh là người tôi thật lòng yêu.”

“Đừng để tôi hối hận vì đã gặp anh, được không?”

Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt của tôi thoáng chốc đỏ lên.

Trong phòng yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

Lông mi Túc Dã khẽ run, tựa người ra sau như vô lực.

Hắn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, môi tái nhợt, cảm giác rất thê lương.

Cuối cùng nhắm mắt lại: “Em đi đi.”

24

Tôi về quê.

Mùa đông nhuộm lên ngọn núi nhấp nhô một tầng loang lổ.

Đây là trường tiểu học đầu tiên tôi quyên góp xây dựng, trẻ em trong thôn cuối cùng mỗi ngày cũng không cần phải ra khỏi giường sớm, đi bộ gần một giờ đường núi để đi học.

Trường học còn thiếu một vị giáo viên âm nhạc, nên tôi tạm thời thay thế.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tháng tư.

Vòi nước bồn rửa tay của trường bị hỏng, rỉ nước.

Tôi cầm tua vít, đứng trước bàn rửa nước nghịch ngợm.

Làm nửa ngày, cũng không sửa xong, tôi có chút nhụt chí.

Bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay: “Để anh đi.”

Túc Dã vén tay áo sơ mi lụa đen lên, nhận lấy tua vít trong tay tôi.

Dừng một chút, nói tiếp: “Có hạng mục khảo sát, đúng lúc đi ngang qua, buổi chiều anh sẽ đi.”

Tôi ừ một tiếng.

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, tôi chần chờ: “Anh biết sửa không?”

“Hẳn là biết.” Túc Dã nghiêm túc gật đầu, bắt đầu sửa.

Trông có vẻ là biết.

Tôi yên tâm, xoay người đến hộp dụng cụ lấy kìm, hỏi: “Cần dùng -”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe được tiếng nước chảy ào ào.

Tôi dự cảm không ổn, xoay người nhìn.

Vòi nước vốn chỉ là rỉ nước, bị áp lực của nước làm cho rơi xuống.

Dòng nước bắn tung tóe, bắn đến cả người Túc Dã ướt đẫm, ngón tay hắn còn không biết làm sao, cắt rách một đường.

Tôi vội vàng luống cuống tay chân đi đóng van nước.

“Đến ký túc xá của tôi, xử lý vết thương một chút.”

Tính sai rồi, hắn là một đại thiếu gia, làm sao có thể sửa vòi nước.

Cả người Túc Dã đều là nước, vào ký túc xá, không dám ngồi xuống.

Hắn cúi thấp đầu, tóc nhỏ giọt, giống như một con chó nhỏ đáng thương.

Che ngón tay bị thương cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không có gì.”

Tôi lấy khăn tắm, bảo hắn lau, lại xử lý vết thương cho hắn.

“Anh thay quần áo xong rồi đi.”

Tôi lục lọi trong tủ quần áo tìm một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, bảo hắn thay trước, vội vã đi dạy.

Tan học trở về, Túc Dã còn chưa rời đi.

Hắn bị sốt.

Mặc quần áo ngắn co rúm trên giường tôi mơ màng, cả người nóng bỏng.

“Làm phiền em rồi, có thể là bởi vì không lau khô tóc, không cẩn thận bị lạnh.”

“Hiện tại cả người anh không có sức lực, chờ hết bệnh anh sẽ đi.”

Túc Dã ốm yếu ngước mắt, giọng nói khàn khàn.

Tìm một vòng, không tìm được thuộc hạ của hắn, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, đút thuốc.

Có một cậu bé thò đầu ra nửa ngày, chạy tới vụng trộm nói cho tôi biết.

Cậu ấy thấy tôi đi dạy, Túc Dã một thân quần áo ướt, đứng ở đầu gió trên núi, ước chừng đứng hơn nửa tiết học.

……

Uống thuốc xong, Túc Dã nhanh chóng hạ sốt.

Trời đã tối, tôi chỉ có thể để hắn ở ký túc xá của tôi trước, tôi ở phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh đã dọn dẹp xong, giáo viên âm nhạc mới một thời gian nữa sẽ đến.

Sau khi Túc Dã khỏi bệnh, lại nói người dưới tay có việc tạm thời không tiếp được hắn, chân không thoải mái… đủ loại lý do chính đáng.

Tôi không vạch trần hắn.

Không khí hơi ẩm, tiếng chim uyển chuyển, chân trời hiện ra một màu trắng.

Tôi đeo ba lô, theo đường núi đi xuống.

“Chị, chị muốn đi đâu vậy?”

Cô bé buộc bím tóc chu miệng hỏi tôi, trong tay cầm một nắm quả mọng, ăn đến miệng đỏ bừng.

“Đi xem một chút.”

Tôi hít sâu một hơi, mặt mày hơi cong, nở ra một nụ cười tươi đẹp.

“Anh trai kia đâu? Không đi cùng chị sao? Sớm như vậy chắc là anh ấy còn đang ngủ, em giúp chị đánh thức anh ấy nha.”

Cô bé hào hứng hô, xoay người muốn chạy về trường gọi người.

Tôi giữ chặt cô bé, làm thế im lặng.

“Anh ấy không ở cùng chị, anh ấy rất lười, thích ngủ nướng.”

“Hư, đừng đánh thức anh ấy nha.”

“Được ạ, chị ơi, tạm biệt nha.”

“Tạm biệt.”

Trong núi còn lưu lại sương mù ướt sũng.

Tôi vào một ngày xuân ấm áp, yên lặng rời đi.

-Kết Thúc-