Vãn Diễm

Chương 4



17

Hôm nay quay cảnh hôn, sáng sớm, bầu trời tuyết rơi.

Cũng may, cả ngày đều là diễn nội cảnh.

Cảnh quay buổi sáng rất nhanh kết thúc, tôi ở trên xe nghỉ ngơi.

“Chị Vãn, em rất phấn khích luôn đó nha.”

Tôi ngồi trên ghế lặng lẽ học thuộc lời thoại, Trình Trình đắp chăn lên người tôi.

Tôi nghiêng mặt, cười với cô ấy: “Phấn khích cái gì?”

“Buổi chiều, cảnh thứ hai là quay cảnh hôn rồi, cảnh hôn nha chị Vãn! Nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của chị!”

“Hôm nay bên ngoài có rất nhiều tay săn ảnh.”

“Tổ đạo diễn phòng ngự nghiêm ngặt, bọn họ tám phần là không chụp được.”

“Thật tốt, em có thể nhìn thấy hiện trường.”

Trình Trình cười hì hì.

Rất nhanh đã đến buổi chiều, đoàn làm phim khởi công.

Trời lạnh, tôi mặc áo lông thật dày đến hiện trường, Bùi Tư Tự đã ở đây.

Thấy tôi tới, hắn đứng dậy đi tới, mặt mày giãn ra, chóp tai có chút đỏ.

“Cô thích vị dâu tây hay vị đào mật?”

“A?”

“Cô chọn một loại, lát nữa cảnh hôn tôi ăn một viên.”

Bùi Tư Tự từ trong túi lấy ra một nắm kẹo cao su, màu sắc rực rỡ, khẩu vị gì cũng có.

“Quả đào mật.”

Phản ứng lại, tôi trả lời.

“Anh thích mùi vị gì? Trợ lý của tôi cũng chuẩn bị kẹo.”

“Đều được.”

Tiêu chuẩn tuyển diễn viên của đạo diễn Đường rất nghiêm ngặt, quay phim cũng không có gì cản trở, cơ bản hai ba lần là qua.

Nhân viên sân khấu cầm bảng, cảnh thứ hai bắt đầu.

Trong căn nhà lớn, ánh đèn mờ nhạt kéo ra hai bóng dáng.

Tôi kiễng chân, vòng tay quanh cổ Bùi Tư Tự, sườn xám màu đen phác họa ra thân hình lung linh dán sát vào hắn.

Bùi Tư Tự cúi đầu, tôi nhắm mắt, cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào của quả đào mật kia càng ngày càng gần.

“Không thể!”

Nụ hôn vẫn chưa rơi.

Một thanh âm vội vàng có vẻ khàn khàn đột ngột vang lên.

Đồng thời tôi bị người từ sau lưng nắm chặt cổ tay, kéo về phía sau.

Bầu không khí ấp ủ đã lâu bị phá vỡ, tôi chợt bừng tỉnh, quay đầu lại.

Đó là Túc Dã.

18

Túc Dã với bộ đồ đen dính đầy tuyết.

Hai tháng không gặp, hắn luôn luôn ưu nhã lại giống như là biến thành người khác.

Hắn gầy đi, đường hàm dưới càng thêm sắc bén.

Ánh mắt âm u như không được nghỉ ngơi tốt, đáy mắt là mảng tơ máu.

“Không thể.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, gắt gao chế trụ cổ tay của tôi.

Bàn tay kia càng kéo càng chặt, lực độ siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Buổi quay phim bị cắt ngang, sắc mặt của đạo diễn Đường không tốt lắm, từ phía sau máy quay đứng lên.

Nhưng phải nể mặt một trong những nhà đầu tư là Túc thị, đè nén cơn tức.

“Túc tổng, chúng tôi còn đang quay, đang cần gấp tiến độ.”

“Có chuyện gì chờ quay xong anh nói sau được không?”

“Không được.”

Túc Dã mặt không chút thay đổi, kéo tôi đi ra ngoài.

“Buông cô ấy ra.”

Bùi Tư Tự trầm giọng, túm lấy cánh tay kia của tôi, muốn ngăn Túc Dã lại.

Tôi biết tính tình Túc Dã, không muốn nảy sinh xung đột, đưa qua một ánh mắt áy náy nhìn Bùi Tư Tự, tránh tay hắn ra.

“Không sao, tôi sẽ nói rõ ràng với anh ta.”

Túc Dã cầm áo lông trong tay Trình Trình, kéo tôi đến phòng trống bên cạnh.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhiều người như vậy còn đang chờ tôi quay phim!”

Nhiệt độ thấp, trên người chỉ có một bộ sườn xám, tôi đoạt lấy áo trên tay hắn mặc vào.

Tuyết rơi trên tóc Túc Dã đã hòa tan thành bọt nước nhỏ.

Hắn mím môi, tự đưa tay kéo khóa áo lông cho tôi, giọng nói khàn khàn.

“Ôn Vãn, anh không thể rời khỏi em.”

19

“Trước kia anh vẫn không coi tình yêu của em ra gì, luôn cảm thấy em mãi mãi sẽ không rời khỏi anh, cho nên anh không kiêng nể gì.”

“Anh đối với em không tốt, lợi dụng tình cảm của em, làm nhiều chuyện sai trái, khiến em tổn thương.”

“Rõ ràng có rất nhiều cơ hội, có thể níu kéo em nhưng anh cũng không nắm được.”

“Ôn Vãn, anh đã sớm yêu em, nhưng anh vẫn không ý thức được.”

“Em đi Tây Á quay phim, mỗi ngày anh tâm phiền ý loạn, chịu đựng ý nghĩ muốn bay qua mang em về, tự cho là thông minh muốn em chủ động chịu thua, cố ý lạnh nhạt với em.”

“Mỗi ngày anh đều chờ em cúi đầu, nhận được điện thoại của em, còn chưa nghe rõ, lại giống như một tên ngốc, giả vờ lạnh nhạt cúp máy.”

“Ngày hôm sau tỉnh rượu thấy tin tức bạo loạn, em về nước anh lại không tìm thấy em, anh thật sự rất hoảng rất sợ.”

“Em tức giận trốn tránh anh, muốn chia tay với anh, anh lại làm sai, chèn ép em, chặt đứt tất cả con đường của em, muốn cho em ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh.”

“Giữa anh và Cố Phạm chưa từng xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn em hối hận.”

“Anh luôn làm sai, luôn đẩy em càng lúc càng xa.”

“Nhìn thấy tên em và người đàn ông khác xuất hiện cùng nhau, cái loại ghen tị này, đốt cháy lý trí của anh hoàn toàn không còn gì hết.”

“Một khắc kia, anh mới hiểu được, anh không muốn buông em ra, là bởi vì anh yêu em.”

“Nhưng em không yêu anh nữa.”

“Không yêu thì không yêu, vậy thì như em mong muốn, chúng ta chia tay, cho nên anh rời đi.”

“Anh đánh giá cao bản thân, mỗi ngày anh đều không khống chế được mà nhớ em, nhớ quá khứ của chúng ta, rồi cứ hồi tưởng, mới phát hiện lúc trước anh rốt cuộc đã xấu xa bao nhiêu.”

“Khi anh đã mất em, anh mới ý thức được mình không thể sống thiếu em.”

“Anh không muốn em quay cảnh hôn, không muốn người đàn ông khác hôn em, anh không thể buông tay, cho nên anh không để ý gì cả, đặt vé bay trở về ngay trong đêm.”

“Anh đã thử quên em, nhưng anh làm không được.”

“Xin lỗi em.”

“Sau này anh sẽ về nhà đúng giờ, không bao giờ ra ngoài chơi nữa, em muốn quản anh thế nào thì quản anh thế đó.”

“Em không thích, anh cũng có thể sửa.”

“Chỉ cần em nguyện ý, bây giờ chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn.”

“Ôn Vãn, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

Túc Dã không chớp mắt, một hơi nói lan man rất nhiều.

Ngữ khí chưa bao giờ hèn mọn và nghiêm túc như vậy.

20

Kết thúc bài diễn văn dài của hắn.

Sau một lát chậm chạp, tôi nhíu mày.

“Không thể.”

“Không yêu chính là không yêu, miễn cưỡng cũng không được.”

“Túc Dã, từ rất lâu trước anh đã nói rõ quan hệ của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch.”

“Quá khứ là tôi nghĩ không thông, một bên tình nguyện.”

“Anh đối với tôi không có điều gì không tốt.”

“Anh không cần xin lỗi.”

“Tôi chỉ hy vọng sau này, chúng ta có thể không làm phiền nhau nữa.”

“Anh đi đi, đừng tới tìm tôi nữa.”

Tôi dứt khoát nói chuyện, xoay người muốn trở về.

Cổ họng Túc Dã cứng lại, sắc mặt còn trắng hơn cả tuyết.

Hắn nghiêng người chặn trước người tôi, không cho tôi đi.

Gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, khóe mắt đỏ bừng.

“Cầu xin em, đừng quay cảnh hôn với hắn.”

Giọng nói run rẩy, đè nén đau thương khó có thể kiềm chế.

“Không liên quan đến anh, anh không nên xen vào.”

Tôi thật sự thấy hắn phiền muốn chết, hất tay hắn ra mở cửa.

Trở lại phòng quay phim, thấy tôi trở về, sắc mặt Bùi Tư Tự hòa hoãn không ít.

Sau khi đạo diễn Đường trở lại máy theo dõi, tôi hít sâu một hơi, cởi áo lông ra, chuẩn bị quay lại lần nữa, Túc Dã lại đi theo.

Hắn bảo đạo diễn Đường xóa cảnh này hoặc là tìm người thay thế hôn.

“Tập đoàn các anh bỏ tiền ra, nhưng cũng không thể hoàn toàn chỉ đạo chúng tôi, cảnh này là cận cảnh chính diện, không thể hôn thay, chỉ có thể là người thật!”

“Chính xác là không được.”

Túc Dã ngồi trên ghế bên cạnh cô ấy, mặt không chút thay đổi.

Đạo diễn Đường thối mặt, cũng đuổi không được hắn ta, chỉ có thể ôm một bụng lửa giận, để cho chúng tôi quay cảnh khác trước.

Túc Dã theo sát đến tối khi đã xong việc.

21

Sáng hôm sau, khi vừa đến nơi, tôi đã thấy Túc Dã đã ở đó.

Trình Trình nghe nhân viên sân khấu nói, trời chưa sáng đã tới.

Lại không quay được.

Mấy ngày liền, hắn giống như cao dán da chó, ở lại trường quay không đi, như giám thị không cho tôi và Bùi Tư Tự quay cảnh hôn.

Đạo diễn Đường chỉ có thể để cho chúng tôi quay cảnh khác trước.

Mỗi khi tôi bắt đầu chụp ảnh với Bùi Tư Tự, ánh mắt sắc bén như chim ưng kia, liền trực tiếp khóa chặt trên người chúng tôi.

Yếu đuối, bất lực, lạnh lẽo.

Nhìn chằm chằm tôi khiến cả người không được tự nhiên, luôn tiến vào trạng thái không ổn.

Tôi nhịn không được giận dữ nhìn qua, Túc Dã lập tức lại cong môi cười yếu ớt, thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vô tội.

Hắn còn đóng vai khách mời, có hai câu thoại với tôi.

Gạch xanh ngõ hẹp, hắn dựa vào tường, một thân áo dài cũng không che được khí chất rụt rè.

Đâu có giống tiên sinh dạy học, rõ ràng giống một tên thiếu gia du học mới về nước hơn.

“Anh xin đạo diễn Đường một vai nhỏ.”

“Chúng ta đối diễn đi.”

Túc Dã sửa sang vạt áo dài, nhìn tôi.

“Anh làm loạn cái gì vậy?”

Sắc mặt của tôi hoàn toàn lạnh xuống.

“Anh có biết tâm huyết dâng trào của anh đã cướp đi cơ hội xuất cảnh mà người khác vất vả lắm mới giành được không?”

Ánh sáng trong mắt Túc Dã dần dần tắt.

“Anh không diễn nữa, em đừng nóng giận.” Hắn mím môi, vẻ mặt cô đơn.

Tiếp tục như vậy không phải là cách, đạo diễn sẽ lập tức đóng máy ngay thôi.

Đạo diễn Đường lặng lẽ tới tìm tôi, bảo tôi nghĩ cách đưa Túc Dã đi, phải quay xong cảnh đó.

Ngày quay phim cuối cùng, chạng vạng tối, tôi kết thúc cảnh quay cuối cùng.

“Túc Dã, bây giờ anh có thời gian không? Có thể lên xe không? Chúng ta nói chuyện.”

Tôi ôm bó hoa nghiêng đầu gọi hắn một tiếng.

“Có, anh có.”

Túc Dã có chút không thể tin được tôi sẽ chủ động nói chuyện với hắn.

Sau khi sững sờ một lát, cong mắt cười với tôi.