Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 282: Q.16 - Chương 18





Đào Đại Nhiên đưa họ về đến cửa, hẹn với Tôn Lập ngày mai cùng đi rồi mới về.
Vào trong, Tôn Lập hỏi: "Giảng tập, lẽ nào còn thâm ý?"
Sùng Dần sờ cằm: "Năm xưa các ngươi gây loạn với ta, giờ kệ các ngươi!" Đoạn chắp tay đi ngay.
Sùng Bá một lúc sau mới nghĩ ra, cười ha ha đuổi theo.
Tôn Lập nhăn nhó: "Trước kia không nhận ra rằng giảng tập cũng thù dai."
Chúng nhân cười đùa về phòng, không ai hùa theo.
...
Tôn Lập về phòng, hút chu thiên tinh lực, vận chuyển một đại chu thiên “Cửu tinh ngự bản đạo”.
Ô Hoàn tuy thiên địa linh khí mỏng hơn Đại Tùy nhưng không rõ vì sao, chu thiên tinh lực lại mạnh hơn, sau một đại chu thiên thì hiệu quả cao hơn ở Đại Tùy hai phần.
Y đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng điên phong, lúc nào cũng có thể đạt đệ thất trọng, nhưng chưa kịp chuẩn bị linh đơn và trận pháp nên thấp thỏm, định xử lý cho xong mặt này.
Tu luyện xong là nghỉ, Võ Diệu gầm lên: "Nghỉ? Một linh cấu sư vị xuất sắc thì nghỉ ngơi mà thành?"
"Bản tọa còn nhiều linh văn trận trang chưa truyền thụ!"
Tôn Lập nhăn nhó.
Võ Diệu biết Tôn Lập là về thiên tài linh văn trận trang, đời nào chịu bỏ qua? Tương lai gã còn bao nhiêu thứ phải học, không thể được nghỉ.

Linh văn trận trang liên can rất rộng, Võ Diệu chế định các kiểu tu luyện, La Hoàn cho thêm linh phù, linh đơn vào.
Sau một tối vất vả, hôm sau Tôn Lập có phần uể oải.
Đào Đại Nhiên cực kỳ nhiệt thành mời Tôn Lập đến giảng võ đường, sáng sớm đã tới, đích thân đưa gã để chửng tỏ tôn trọng.
Giảng võ đường cũng như thư viện của Tố Bão sơn, đệ tử đều được tới nghe.
Tinđến giảng lan đi, hôm nay giảng võ đường chật ních, ai đến muộn là không có chỗ vào.
Tình cảnh "chưa từng có" này khiến Ngưu Đức Vũ chuyên môn truyền thụ về linh thú không vui.
Ngưu Đức Vũ ở Kim Dương phái ba mươi năm, cùng lứa với Đào Đại Nhiên nhưng tư chất không cao, cảnh giới tới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng thì không tiến được nữa. Mấy chục năm nay y tọa trấn giảng võ đường, bồi dưỡng được không ít nhân tài, vì thế cũng kiêu ngạo hơn.
Đào Đại Nhiên tối qua phái người đến báo cho y biết hôm nay tới giảng võ đường nghênh tiếp, Ngưu Đức Vũ bực mình, suýt nữa không tới, sau đó cũng muốn đến xem "Tôn tiên sinh" có ba đầu sáu tay không!
Ấn sư đích xác giàu có nhưng tuyệt đối không có địa vị siêu nhiên như linh cấu sư tại Đại Tùy.
Ngưu Đức Vũ không hề phục: Ấn sư thì sao hả? Chẳng qua nhờ Thú thần ấn mà kiếm tiền chứ về ấp hay bồi dưỡng linh thú thì biết bao nhiêu? Đấy đều yêu cầu kinh nghiệm thực tế, y có ba mươi năm làm việc đó thì không tin Tôn Lập hơn được!
Ngưu Đức Vũ lạnh lùng đứng đợi, đệ tử hành lễ hỏi thăm mà y không đáp.
Các đệ tử đều hiểu, không ai gây chuyện với y.
Tôn Lập được Đào Đại Nhiên đưa tới cửa, Ngưu Đức Vũ vẫn thế, Đào Đại Nhiên nhíu mày, trách y không quan tâm đại cục: "Ngưu sư đệ, để đợi lâu quá."
Ngưu Đức Vũ bất âm bất dương ném lại một câu: "Lẽ nào không phải thế?"
"Tôn tiên sinh thì các ngươi biết rồi, không cần ta giới thiệu."
Tôn Lập vừa vòng tay, Ngưu Đức Vũ đã đi vào.
Tôn Lập ngẩn người, Đào Đại Nhiên giải thích: "Tính y là thế, không thì sao lại họ Ngưu."
Tôn Lập thoáng nghĩ, là gã chắc cũng thế nên cười cười bỏ qua.
Cả ba vào giáo thất, Đào Đại Nhiên sầm mặt ho, giáo thất đang nhốn nháo liền yên lặng.
"Các ngươi cũng biết bản lĩnh của Tôn tiên sinh rồi, tiên sinh chịu tới giảng là phúc phận cả đời, nhớ chăm chú lắng nghe cho ta! Ai dám gây loạn thì trục xuất khỏi sư môn!"
"Hiểu chưa!"
"Hiểu!"
Ngưu Đức Vũ bĩu môi.
Đào Đại Nhiên chỉ nói thế rồi mời Tôn Lập: "Tôn tiên sinh, mời bắt đầu, tại hạ có việc phải đi."
Chúng đệ tử đứng lên nói to: "Cung tống chưởng môn!"
Đào Đại Nhiên đi rồi, chúng đệ tử ngồi xuống, Tôn Lập khẽ mỉm cười, Ngưu Đức Vũ chợt nói: "Tôn tiên sinh, giảng giải suông thế này thì không ai hiểu, chi bằng tới linh thú viên, giảng trực tiếp?"

Tôn Lập ngoái lại, nụ cười của Ngưu Đức Vũ có gì đó, gã nhướng mày: "Được!"
...
Kim Dương phái tuy trông không nổi bật nhưng thực tế chiếm một phần ba Lô Hoàn thành!
Ngưu Đức Vũ chắp tay sau lưng đi trước dẫn đường, Tôn Lập theo sau, các đệ tử vây quanh, đi sau con đường đá rộng sau giảng võ đường đến linh thú viên của Kim Dương phái.
Linh thú viên này không nhỏ nhưng kém hơn của Tố Bão sơn.
Đệ tử trông coi thấy Ngưu Đức Vũ, thì mở cửa nghênh tiếp: "Tọa sư!"
Ngưu Đức Vũ hầm hừ đi qua khiến hai hàng đệ tử ngây người.
Linh thú viên vì xây dựng trong thành, để không ảnh hưởng tới dân thì có cách âm kết giới bao trùm. Tôn Lập ở ngoài không nghe thấy gì nhưng vào là rõ tiếng gầm.
Có thú binh linh hoàn, Tôn Lập hiểu sâu về tập tính của linh thú, đứng trong linh thú viên là có thể qua tiếng gầm mà đoán tâm trạng, dĩ nhiên chưa thể yêu nghiệt như La Hoàn lúc mới vào Tố Bão sơn.
Ngưu Đức Vũ đi trước khẽ thở dài, cảm khái: "Linh thú viên là tâm huyết cả đời của tại hạ, khi xưa Kim Dương phái chỉ có vài linh thú, đều thuộc về sư môn trưởng bối, lúc đó tại hạ chỉ là đệ tử bình thường, cầu xin thế nào cũng không được trưởng bối ban cho linh thú, nên thề rằng kiếp này sẽ tìm mọi cách để mỗi đệ tử Kim Dương phái đều có linh thú!"
"Mấy chục năm vất vả, linh thú viên mới có quy mô này - - nguyện vọng tuy chưa được hoàn toàn thực hiện, nhưng hơn xa năm xưa..."
Ngưu Đức Vũ buồn bã nhìn Tôn Lập, còn nửa câu chưa nói: chỉ là không biết môn phái còn để mỗ thực hiện nguyện vọng này không.
Đào Đại Nhiên mời Tôn Lập đến không phải để thay thế y sao?
Tôn Lập nghiêm túc, Ngưu Đức Vũ tính tình không tốt nhưng chuyên tâm thế thì đáng kính.
Tôn Lập từng là tân đệ tử bị bắt nạt, thậm chí trước khi Tố Bão sơn bị ma tu công phá thì y chưa thoát khỏi thân phận đó, nên rất đồng cảm với Ngưu Đức Vũ.
"Bên này là chỗ nuôi, bên này nuôi những linh thú cao cấp, phía sau là..."
Ngưu Đức Vũ giới thiệu, Tôn Lập đã trầm ngâm đi sang một khu vực.
Ngưu Đức Vũ hơi bực: "Đấy là chỗ linh thú bị bệnh, tiên sinh sang làm gì, các đệ tử có học được đâu!"

Ở đó có những linh thú bị bệnh, có những con bị thương trong lúc giao chiến, chủ nhân không trị được nên ở đây đợi chết.
Linh thú khí huyết thịnh vượng nên mọi khu vực khác đều như sinh long hoạt hổ còn khu vực này tử khí trầm trầm.
Tôn Lập đi vào, hai bên thông đạo là hai dãy chuồng thú.
Linh thú bị bệnh hoặc bị thương đều ở đó, liên tục có tiếng gầm vang vọng.
Ngưu Đức Vũ dẫn người đuổi theo, không vui: "Ngươi vào đây làm gì?"
Tôn Lập nhìn linh thú đầu tiên, thấy y vào thì viết ra một tờ giấy đưa cho: "Ba ngày một lần, một tháng là khỏi."
Ngưu Đức Vũ điên tiết: "Các hạ tưởng mình là ai mà dám cắt thuốc loạn xạ cho linh thú? Số linh thú này đẳng cấp không cao, không sánh được với con của các hạ nhưng là tâm huyết của tại hạ, các vị có thể phủi mông mà đi nhưng Kim Dương phái vẫn cần tới số linh thú này!"
Tôn Lập không nổi giận, xua xua tay bình tĩnh: "Chắc các hạ cũng biết cách trị liệu linh thú, mỗ có viết loạn xạ hay không thì nhìn là biết?"
Đoạn làm lơ Ngưu Đức Vũ, tiếp tục chẩn trị một linh thú.
Ngưu Đức Vũ hồ nghi, cúi đầu đọc.
Y có biết đôi chút nhưng đẳng cấp không xao, có điều những gì cơ bản thì rõ.
Linh thú này mắc bệnh gì thì y rõ, chỉ là không biết cách chữa.
Cách của Tôn Lập dễ dàng giải quyết những khúc mắc của y trong mấy tháng qua!