Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 283: Q.16 - Chương 19





Ngưu Đức Vũ biến sắc mấy lần, sau cùng niềm yêu thích linh thú lớn hơn nên đưa cho hai đệ tử: "Lấy thuốc theo cái này..."
Hai đệ tử ngây ra.
Hai người ra nghênh tiếp đều thường đi theo Ngưu Đức Vũ nên biết linh thú ở đây vốn không thể chữa nổi, thành thử được cho vào khu vực này.
Ngưu Đức Vũ không cứu được, Tôn Lập vào một chút đã tìm ra phương pháp?
"Mau lên! Chần chừ thì các ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?" Ngưu Đức Vũ gầm lên.
Những đệ tử khác nhìn Tôn Lập càng sùng bái. Ngưu Đức Vũ hổ thẹn vô cùng!
Tôn Lập cứ đi, phần lớn linh thú chỉ viết ra cách trị, không chỉ dùng dược vật trị liệu, mà còn thủ đoạn khác.
Có những linh thú bị bệnh quá nặng, gã động thủ chữa tạm.
Có La Hoàn thì mọi nghi nan tạp chứng, mọi thương thế, đều không thành vấn đề.
Ngưu Đức Vũ từ chỗ không phục thì sau khi khi Tôn Lập chữa được năm linh thú thì chuyển thành kính phục vô cùng.
Y ngoan ngoãn đi sau, Tôn Lập bảo cách nào là y sai các đệ tử làm ngay, khi gã động thủ trị liệu linh thú thì y chủ động giúp việc vặt, như tiểu học đồ.
Chúng đệ tử theo sau, tận mắt thấy kỳ tích.
Tôn Lập cả ngày đều trị liệu linh thú, không giảng bài nhưng không ai bỏ đi.
Tôn Lập đích thân trị liệu linh thú thì đều khá lên rất nhanh, những con được gã vạch cách chữa thì trưa uống là tối đã khác.
Hôm đó gã mệt nhoài, đến tối vẫn còn ba con vì quá lâu nên dù có La Hoàn cũng không cứu được.
Tôn Lập lau tay bảo Ngưu Đức Vũ: "Ba con này thật sự không còn cách nào..."

Ngưu Đức Vũ cảm kích quỳ xuống: "Đại sư, Ngưu mỗ có mắt không tròng, hổ thẹn..."
Tôn Lập đỡ y dậy: "Các hạ định làm gì..."
Các đệ tử cùng hạ bái: "Tạ ơn Tôn tiên sinh!"
Cả linh thú viên toàn người quỳ, chỉ Tôn Lập đứng.
Linh thú là một phần chiến lực của tu sĩ Ô Hoàn, Tôn Lập quả thực đã giúp nhiều cho Kim Dương phái.
...
Tôn Lập mệt mỏi quay về, trời sắp tối rồi.
Sùng Dần đi ra: "Mau lên, Đào Đại Nhiên mời dự tiệc."
Dạo này yến hội hơi nhiều.
Tôn Lập đang muốn thư giãn, định vui vẻ đồng ý thì Võ Diệu gào lên: "Ngươi còn thời gian dự tiệc? Mau về bế quan, bản tọa có thứ cần truyền thụ!"
Tôn Lập bó tay: "Giảng tập, các vị đi đi, đệ tử cần nghiên cứu mấy thứ."
Sùng Dần không để ý: "Được."
Tôn Lập về phòng, bọn Sùng Dần thương lượng xong thì Sùng Dần đưa Chung Lâm và Giang Sĩ Ngọc đi dự tiệc, còn lại ở nhà hộ pháp.
Thật ra cũng chỉ đề phòng Quan Tinh Hà.
Sùng Dần dẫn hai người tới, giải thích là Đào chưởng môn hiểu ngay, biết việc ở linh thú viên nên Tôn Lập không tới vì mệt chứ không vì thất lễ.
Quan Tinh Hà không đến giảng võ đường, ngồi một góc uống rượu, mỗi lần nhìn bọn Sùng Dần là mắt ánh lên lạnh lẽo.
Đào Đại Nhiên cười ha hả bảo Sùng Dần: "Sùng Dần lão đệ, hôm nay vô tình tìm được trong di vật của tiên sư có ngọc giản về linh thú. Vốn định giao tận tay cho Tôn Lập lão đệ, giờ nhờ các vị giúp."
Sùng Dần đa tạ, thầm nhủ Tôn Lập có khi đang nghiên cứu thứ này nên gọi Giang Sĩ Ngọc: "Về giao cho Tôn Lập."
Giang Sĩ Ngọc định về, Đào Đại Nhiên xua tay cười: "Việc này sao lại phiền khách nhân? Tinh Hà, con đi đi."
Quan Tinh Hà đứng dậy: "Đệ tử tuân mệnh."
Y lấy ngọc giản từ tay Giang Sĩ Ngọc, ném vào tay áo, không chào bọn Sùng Dần mà đi ngay, rời khỏi cửa là sầm mặt, đường đường Kim Dương đệ nhất thiên tài mà thành sai vặt!
...
Tôn Lập bị Võ Diệu và La Hoàn liên thủ đày đọa, chút tinh lực sau cùng đều cạn, lúc đó họ mới tha cho, lúc mở ra thì thấy một toán người ngồi quanh bàn đá dưới ánh trăng, thong thả uống rượu.
Trừ Sùng Bá và Tô Tiểu Mai thì còn một người: Đào Bạch Ngưng.
Thấy Tôn Lập, Đào Bạch Ngưng mỉm cười: "Tôn sư huynh đến rồi."
Tôn Lập gật đầu. Đào Bạch Ngưng nói: "Cha nói các vị không đến, muội thấy thế không được nên bảo nhà bếp làm thức ăn, lấy trộm Lưu tuyền nhưỡng, mang tới."
Gã cười, nữ hài này xinh đẹp, cười lên là có hai má lúm đồng tiền, mười phần khả ái.
Tô Tiểu Mai hơi say, lắc lắc bình rượu với Tôn Lập: "Rượu ngon, ngươi ra mượn hơn chút là bọn ta uống hết."
Dạo này nàng ta không vui lắm, đều phải làm đầu bếp cho tất cả, lúc đến lượt thì còn toàn đồ thừa.
Cả toán càng lúc càng khó tính, không ngon chút là Giang Sĩ Ngọc thế nào cũng ca thán!

Giờ rượu ngon thịt béo đưa tới, có Đào Bạch Ngưng uống cùng, không say mới là lạ.
Tôn Lập ngồi xuống. Sùng Bá ném tới một cái bát, gã bắt lấy, Đào Bạch Ngưng giơ bình: "Tôn sư huynh, đến muộn phạt ba chén!"
"Tôn sư huynh, kính sư huynh một chén, nhất định nể mặt đất."
"Tôn sư huynh, còn chưa đa tạ ơn cứu mạng, thêm chén nã!"
"Tôn sư huynh..."
Hết chén này chén khác, Tôn Lập thấy hơi lạ, nhìn quanh thì Tô Tiểu Mai nheo mắt cười, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cũng thế. Sùng Bá một mình một bình Lưu tuyền nhưỡng, lúc Tôn Lập nhìn thì y giơ chén lên che.
Tôn Lập nổi giận: Hay thật, Sùng Bá nhĩ cũng nhúng vào âm mưu này!
"Tôn sư huynh!" Đào Bạch Ngưng cười cười nâng chén...
Tôn Lập định cự tuyệt, Quan Tinh Hà đẩy cửa đi vào.
"Sư muội, xem lại mình đi!"
Đào Bạch Ngưng quật cường: "Muội sao hả? Họ đều là ân nhân cứu mệnh!"
Quan Tinh Hà nổi giận: "Thế thì muội sẵn sàng phóng lãng hả?"
Đào Bạch Ngưng rướm lệ: "Huynh, huynh nói nhăng gì hả!" Đoạn giậm chân chạy ra.
"Hừ!" Quan Tinh Hà hầm hừ, lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi ném ngọc giản lên bàn: "Chưởng môn đưa cái này cho ngươi."
Y đưa đồ xong, sầm mặt quay đi, đến cửa còn quay lại: "Đừng cậy tu vi à muốn làm gì thì làm, có người tuy hiện tại không như các ngươi nhưng tương lai thì chưa chắc?"
"Giờ các ngươi đùa cợ sư muội, tương lai sẽ có ngày bị báo ứng!"
Đoạn hung hãn nhìn bọn Tô Tiểu Mai.
Mắt y hoa lên, Tô Tiểu Mai đã đứng trước mặt.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tô Tiểu Mai vung tay vả liên tục lên mặt y.
Bắt đầu là mấy bạt tai, càng về sau tay nàng ta càng sáng linh quang khiến Quan Tinh Hà rụng răng.

Quan Tinh Hà mắt tóe hoa cà, quay lại thì thấy một chiếc hài đẹp đẽ đang to dần.
"Cốp!"
Đạp chân lên mặt, chân Tô Tiểu Mai thành thép cứng, ấn thụt mũi Quan Tinh Hà.
Quan Tinh Hà văng ra.
"Cạch!" Tô Tiểu Mai đóng cửa vỗ tay: "Kỳ thực ta không vừa mắt y lâu rồi."
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gật gù.
Tôn Lập đích thân rót rượu: "Anh hùng, uống cạn chén này!"
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cười mãi, Quan Tinh Hà ra vẻ, họ đều thấy nhưng không chấp.
Tô Tiểu Mai liếc Tôn Lập rồi uống cạn.
Nàng ta đặt chén xuống: "Ta không hiểu được, tư chất của y hơn ta, tuổi cũng hơn nhưng cảnh giới thấp hơn, lấy đâu ra tự tin rằng tương lai sẽ thành tựu hơn ta?"
Tôn Lập cầm ngọc giản, tay kia bưng rượu: "Thiên tài từ bé được chiều nên thế, niềm tự tin đó kim cương bất hoại!"
"Gần đâu ngươi nóng tính quá, như thế không được, ai dám lấy nữa?"
Câu sau cùng chạm vào nỗi đàu của Tô Tiểu Mai nên nàng ta uống thêm.
Tôn Lập đứng lên: "Được rồi, ta tiếp tục nghiên cứu linh thú. Các vị đoán xem Kim Dương phái có trở mặt không?"
Sùng Bá đặt bát rượu xuống: "Chúng dám sao!"