Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Chương 14: Chap



Chỉ còn một ngày nữa Tiểu Mãn và Nhan Chiếc phải thi tốt nghiệp. Cậu không muốn cô áp lực quá về việc thi, từ sáng cậu đã đến nhà cô. Tiếng chuông cửa reo lên, làm cô giật mình thức giấc, đêm qua cô đã ngủ quên trên bàn học, giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô bước ra mở cửa.

Nhan Chiếc: đêm qua cậu thức khuya lắm sau.

Tiểu Mãn: ừ, đêm qua tôi ngủ quên trên bàn học.

Nhan Chiếc: Ngày mai chúng ta phải thi rồi, nên hôm nay cậu phải thư giãn.

Tiểu Mãn: được, nhưng thư giãn bằng cách nào.

Nhan Chiếc: cậu vào thay đồ đi, tôi dẫn cậu đi chơi.

Tiểu Mãn: được, cậu đợi tôi tí.

Nhan Chiếc đứng đợi cô trước nhà. Cô bận một bộ đồ đơn giản, buột tóc cao.

Nhan Chiếc: mau lên xe.

Tiểu Mãn: được rồi cậu cứ từ từ.

Cậu đã dẫn cô đến khu vui chơi. Hai người cùng chơi gắp thú.

Tiểu Mãn: cậu chơi dỡ quá, đưa đây tôi chơi cho cậu xem.

Thế là cô gắp được một chú gấu màu nâu.

Tiểu Mãn: nhìn nó giống cậu quá, mặt cứ cao có, hhheeh...

Nhan Chiếc: tôi có thấy giống đâu, cậu gắp được một con rồi giờ đến lượt tôi.

Sau bao nhiêu lần gắp hụt thế là cậu đã gấp được một chú heo hồng.

Nhan Chiếc: ể chú heo này giống cậu nè.

Tiểu Mãn: cậu bảo tôi là heo sau.

Nhan Chiếc: đâu làm gì có, đây cho cậu nè.( Nhan Chiếc đưa chú heo cho Tiểu Mãn)

Tiểu Mãn: này cái này cho cậu.( cô đưa lại cậu chú gấu)

Hai người đã chơi rất nhiều trò chơi, khi đã chơi mệt, Nhan Chiếc và Tiểu Mãn đã đến quán nước.

Nhân viên: nước của hai bạn ( đặc xuống bàn một ly trà đào và một ly trà Thái xanh)

Tiểu Mãn: nước đây ngon thế.

Nhan Chiếc: này cậu uống thử trà Thái xanh của tôi không.

Tiểu Mãn: ừ, cho tôi thử. Cô vừa uống ly của cậu thì cô chợt nhớ một điều gì đó, mặt của hai người có chút ngượng đỏ.

Nhan Chiếc: à gần đây có chỗ làm vòng tay thủ công cậu đi không

Tiểu Mãn: ừ, uống xong chúng ta đi

...---------------...

Đến tiệm thủ công.

Nhan Chiếc: chào dì Chu.

Dì Chu: hôm nay đến ủng hộ dì à, còn đem người yêu đến giới thiệu với dì sau.

Tiểu Mãn: dạ không phải bọn cháu chỉ là bạn thôi ạ

Dì Chu: cháu tên gì

Nhan Chiếc: cậu ấy tên Tiểu Mãn.

Dì Chu: Tiểu Mãn xinh xắn quá, hai đứa vào ngồi đi để dì đem đồ ra.

Dì Chu bước vào một lúc thì đem ra cho Nhan Chiếc và Tiểu Mãn một ít dụng cụ.

Dì Chu: hai đứa chọn vòng đi.

Tiểu Mãn: không phải làm vòng sau ạ

Dì Chu: à là làm mặt cho vòng đấy cháu.

Ngồi được gần nửa tiếng hai người cũng khắc được mặt vòng tay.

Nhan Chiếc: dì ơi bọn cháu làm xong rồi ạ.

Dì Chu: để dì vào gia công, khoản 5 phút là có.

Tiểu Mãn: vâng.

Dì Chu đi vào, được gần 5 phút dì bước ra.

Dì Chu: này của hai cháu.( Trên tay dì cầm hai chiếc vòng), cái vòng khắc chữ TM là của Tiểu Mãn phải không.

Tiểu Mãn: dạ không

Nhan Chiếc: ờ... là của cháu ạ

Dì Chu: vậy cái có chữ NC là của cháu sau Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn: vâng là của cháu

Cuối buổi hai người cùng ngồi ăn kem, đã vào mùa hạ, không khí của ngày có chút ôi bức

Nhan Chiếc: hôm nay cậu có vui không.

Tiểu Mãn: tôi rất vui, đã lâu rồi tôi không đi chơi.

Nhan Chiếc: sắp tối rồi, chúng ta về thôi.

Tiểu Mãn: hay đi dạo đi rồi hãy về.

Nhan Chiếc: được.

Hai con người cùng nhau đi dưới tán cây xanh, những cơn gió cứ thổi qua làm những chiếc lá xào xạc, hoàng hôn buôn xuống. Tiểu Mãn vươn ta về phía mặt trời, những tia nắng chiều tà nhẹ xuyên qua tay cô.

Nhan Chiếc: sau này chúng ta có gặp lại không.

Tiểu Mãn: có thể hoặc không.

Nhan Chiếc: nếu gặp lại tôi sẽ nói cho cậu một bí mật.

Tiểu Mãn: được.

...----------------...

Sau ngày thi tốt nghiệp, đã rất lâu cô không liên lạc với cậu.

Bà Vân: hôm nay cháu không đi tạm biệt Tiểu Mãn sau, bà nghe nói Tiểu Mãn hôm nay đi du học rồi đó.

Lúc nghe bà nói lòng cậu như thắt lại, cậu ngồi rất lâu. Cậu không chạy đến vì cậu không đủ dũng cảm để nói ra lời tạm biệt. Cậu đi đến công viên gần nhà Tiểu Mãn. Bỗng hôm

nay trời mưa to đến lạ thường, mới vừa rồi trời vẫn nắng to đến nỗi khiến người ta phải tìm chỗ để tránh nắng thế mà giờ đây lại mưa to đến thế, có lẽ ông trời cũng cảm thương cho số phận của hai người.

Nay Tiểu Mãn phải rời xa thành phố đã nuôi lớn cô, và cô phải tạm biệt mối tình đơn phương 3 năm.Tuy cô rất muốn gặp cậu ta để nói lời tạm biệt nhưng cô không đủ dũng cảm để thốt ra " tạm biệt Nhan Chiết"trước mặt hắn. Và ở một nơi nào đó trong thành phố một con người cũng đang dần xé bản thân, lòng hắn giống như cơn mưa bất chợt, khó đón, lại càng bất ngờ,bỏng hắn nhìn đồng hồ đã 8 giờ đúng, có lẽ nếu giờ hắn chạy đến nhà của cô vẫn còn kịp vẫn có thể nhìn người con gái mà cậu đã yêu suốt ngần ấy năm lần cuối cùng. Những kí ức bổng ùa về, bao nhiêu là kỉ niệm giữa cậu và Tiểu Mãn. Có một đều gì đó đã thúc đẩy cậu. Cậu chạy thật nhanh, dù bản thân đã ướt, cậu vẫn mặc kệ. Khi đến nhà Tiểu Mãn thì cô đã lên xe, cậu gọi tên cô thật lớn " Tiểu Mãn" nhưng tiếng gọi của cậu đã bị mưa lấn át. Cậu cứ đứng mãi, dầm mình trong cơn mưa, cậu nhìn theo chiếc xe chở Tiểu Mãn, chiếc xe dần khuất bóng, thế nhưng cậu vẫn đứng đấy, không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua. Cậu quay lưng bước đi trong mưa, những giọt nước mắt hòa lẫn vào mưa, cứ thế cậu lủi bước về.