Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Chương 15: Bắt đầu mới



Sau bao năm đi du học xa nhà, cô đã về nước cũng đã được 2 năm, khoản thời gian rồi xa chiếc ghế học sinh cũng được 7 năm, giờ tại thành phố xxx cô đã thực hiện được lời hứa năm xưa với một người, không biết người đó có làm được điều đã hứa không.

Cô đứng nhìn khung cảnh từ phòng làm việc. Bao kí ức về thời đi học chợt ùa về, giờ đây cô đã trở thành người đứng đầu của một công ty xuất bản sách và là một nhà tiểu thuyết nổi tiếng. Cô nhớ cái ngày cô rời đi, trời hôm đó mưa rất to, lòng cô buồn không tả xiết, thứ cô tiết nuối nhất chính là không thể nói lời tạm biệt với mối tình đơn phương 3 năm. Cô đang nhớ về những kỉ niệm năm xưa thì tiếng gõ cửa " cóc cóc"vang lên.

Tiểu Mãn: vào đi.

- Sếp Mãn gọi tôi có chuyện gì.

Tiểu Mãn: tôi muốn thông báo từ mai giám đốc Sở, anh sẽ đảm nhận việc quản lý công ty.

- sếp Mãn cô muốn đi đâu sau.

Tiểu Mãn: tôi muốn về thăm quê một thời gian.

- Khoảng bao lâu?

Tiểu Mãn: Không biết, có thể rất lâu. Nên anh cứ quản lý công ty, có những việc quan trọng cứ gọi cho tôi.

- được vậy tôi ra ngoài đây.

Tiểu Mãn: ừ.

Cô ngồi trầm lặng đã rất lâu cô không về nhà giờ không biết thành phố nơi cô từng sống đã thay đổi gì. Tiếng điện thoại reo lên.

Tiểu Mãn: alo, cậu điện tớ có chuyện gì.

Tiểu Vy: mai tớ về nước cậu ra sân bay đoán tớ được không.

Tiểu Mãn: được, nhưng mai tớ sẽ về thăm nhà.

Tiểu Vy: cậu đến đoán tớ, hai đứa mình cùng về.

Tiểu Mãn: được, Quách Tuấn có về cùng cậu không.

Tiểu Vy: không, cậu đừng gọi cậu ta là Quách Tuấn nữa, tên cậu ta đã là Hưng Thịnh rồi.

Tiểu Mãn: hai cậu đã sảy ra chuyện gì.

Tiểu Vy: sau này tớ sẽ giải thích mọi việc cho cậu nghe.

...----------------...

Trên đường đi đoán Tiểu Vy, cô không khỏi suy nghĩ về mọi việc, không biết người đó giờ đã ra sau. Cô bước ra khỏi xe, đứng đợi Tiểu Vy.

Tiểu Mãn: này tớ ở đây ( cô vẫy tay gọi)

Tiểu Vy chạy lại: cậu đợi tớ có lâu không.

Tiểu Mãn: không lâu, chúng ta vào xe.

Hai người bước vào xe.

- sếp Mãn chúng ta về công ty hay đi về nhà.

Tiểu Mãn: về nhà tôi, mai tôi mới về quê.

Tiểu Vy: chúng ta không về liền sau.

Tiểu Mãn: mai chúng ta hãy về, tớ sợ cậu mệt.

Tiểu Vy: được, à Mãn Mãn cậu về nước được hai năm rồi vậy cậu có về quê chưa.

Tiểu Mãn: chưa, à cậu biết tung tích của Nhan Chiếc không.

Tiểu Vy: tôi nghe nói cậu ta cũng đi du học, nhưng không biết cậu ta có về nước chưa.

Tiểu Mãn: ừ, vậy Vy Vy cậu có thể nói cho tôi việc của cậu và Quách Tuấn, à không là Hưng Thịnh không.

Tiểu Vy: lúc đi du học ở Anh tớ và cậu ấy cải nhau sau đó cậu ta chuyển đến Pháp sinh sống.

Tiểu Mãn: sau cậu ấy lại chuyển đến Pháp.

Tiểu Vy: thật ra cậu ta không phải là con ruột của bác Dương, nghe nói là cậu ta đi lạc xong được bác Dương nuôi nấng, khi đến Anh thì người nhà đã tìm được tung tích của cậu ấy, tên thật của cậu ấy là Ngô Hưng Thịnh.

Tiểu Mãn: cậu ta không nói gì với cậu mà đi sau.

Tiểu Vy: ừ, những chuyện về sau thì tớ không biết.

Tiểu Mãn: nếu tớ không nhầm thì gia đình ruột của cậu ta có phải là tập đoàn Ngô Hưng không.

Tiểu Vy: ừ sau cậu biết, tớ nghe bác Dương nói công ty của họ đứng top hai trong nước.

Tiểu Mãn: vì tôi có nghe việc tập đoàn đó tìm được con trai thất lạc, theo những gì cậu nói thì tớ đã lờ mờ đoán được.

- sếp Mãn chiều nay chúng ta có hẹn với đối tác, nhưng đối tác bên kia chỉ muốn cô đến để bàn bạc về hợp đồng.

Tiểu Mãn: Vy Vy cậu ở tạm nhà tôi đi, giờ tôi phải đi gặp đối tác rồi.

Tiểu Vy: ok bạn yêu.

- đã đến nhà rồi thưa sếp.

Tiểu Vy bước xuống xe.

Tiểu Mãn: tối tớ về, ở nhà cậu đừng có đốt nhà tớ đó.

Tiểu Vy: cậu yên tâm.

...----------------...

Đến nhà hàng.

- sếp đã đến nơi hẹn của đối tác, tôi có cần vô cùng không ạ

Tiểu Mãn: không, trợ lý Ngọc cô ở đây đợi tôi, 30p tôi sẽ ra

Nói xong cô bước vào. Đến bàn đã đặc trước cô ngồi xuống.

Tiểu Mãn: chào chủ tịch Thịnh lâu rồi không gặp.

Hưng Thịnh ( Quách Tuấn): chào chủ tịch Mãn đã lâu không gặp.

Tiểu Mãn: hợp đồng có vấn đề gì sau?

Hưng Thịnh: không, chỉ là tôi muốn gặp bạn cũ ấy mà.

Tiểu Mãn: chủ tịch Thịnh muốn hỏi gì về cô bạn Tiểu Vy nhà tôi thì cứ hỏi.

Hưng Thịnh: bị cậu nắm thóp được rồi.

Tiểu Mãn: không phải cậu bỏ rơi bạn tôi sau.

Hưng Thịnh: thật ra mọi việc không phải như cậu nghĩ

Tiểu Mãn chóng tay lên bàn nói tiếp" không lẽ cậu nói Tiểu Vy nhà tôi đang nói dối"

Hưng Thịnh: làm gì có, cậu nghe tôi giải thích.

Tiểu Mãn: tôi cho cậu 5p để bào chữa cho chính bản thân mình.

Hưng Thịnh: lúc tôi qua Pháp, mọi liên lạc của tôi và Tiểu Vy đều bị mất, tôi khó khăn lắm mới nghe ngóng được một ít thông tin của cậu ấy, nghe cậu ấy sắp về nước tôi cũng bay về, nhưng ba mẹ tôi nói nếu muốn về nước thì phải đảm nhiệm chức vụ chủ tịch này

Tiểu Mãn: được rồi không cần nói nữa, tôi biết cậu một lòng với Tiểu Vy nhà tôi nên tôi sẽ giúp cậu.

Hưng Thịnh: cậu nói cho tôi nghe cách cậu giúp tôi làm lành với Tiểu Vy đi.

Tiểu Mãn: mai hai chúng tôi sẽ về quê, còn có làm lành được với cậu ấy còn tùy vào chủ tịch Thịnh đây.

Hưng Thịnh: à mà tôi còn có việc muốn nói.

Tiểu Mãn: có việc gì nữa cậu mau nói, tôi còn phải về ăn tối với Tiểu Vy.

Hưng Thịnh: Vài hôm trước tôi mới gặp Nhan Chiếc, cậu ta giờ là chủ tịch của tập đoàn Trương Thị.

Tiểu Mãn: ừ, tôi về trước đây, à hợp đồng cậu nhớ kí đó, mai gặp.

Cô bước ra xe.

Trợ lý Ngọc: đối tác có làm khó gì không ạ.

Tiểu Mãn: không, chúng ta về.

Ngồi trên xe cô suy nghĩ lời của Hưng Thịnh nói. Lúc trước cô biết thân thế của Nhan Chiếc khá lớn nhưng không nghĩ cậu ta lại là người đứng đầu của tập đoàn lớn nhất cả nước.

Trợ lý Ngọc: sếp Mãn đến nhà rồi ạ.

Tiểu Mãn chợt hồi thần: ừ, mai 7 giờ cô đến đoán tôi ra sân bay.

Trợ lý Ngọc: vâng.

Cô đi vào nhà, thấy Tiểu Vy đang ngồi ăn dưa.

Tiểu Mãn:tớ mệt quá, à cậu về nước đã tính làm gì chưa.

Tiểu Vy: tớ tính mở một tiệm bánh.

Tiểu Mãn: não cậu bị úng nước à, tự nhiên học nghành tâm lý học cái đi làm bánh.

Tiểu Vy: tớ tính mở tiệm bánh song song với đó là nơi tư vấn tâm lý.

Tiểu Mãn: haizz... tùy cậu, có phá sản tớ nuôi, dù sau bạn của cậu cũng là chủ tịch, còn là một nhà tiểu thuyết nổi tiếng nữa. Cậu không cần phải sợ đói, cứ báo hết mình tớ dọn, không sau.

Tiểu Vy: cậu là tuyệt nhất ( cô chạy đến ôm Tiểu Mãn)

Tiểu Mãn: thôi chúng ta đi ngủ sớm, mai bay chuyến bay sáng đó.

Thành phố đi vào im lặng, Tiểu Mãn và Tiểu Vy cũng đã chìm trong giấc ngủ. Có lẽ ngày mai là một ngày bất ngờ đối với hai ngươi.