Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 26



Gió rừng lạnh thấu xương, những tán cây lung lay tựa như những mũi đao có thể cắt xước mặt bất kỳ lúc nào. Trần Kiều ở phương Bắc nên chưa bao giờ thấy được sự thay đổi đột ngột của thời tiết giống như hiện tại, buổi sáng bầu trời quang đãng, buổi tối mây đen phủ kín, cả một vùng đều đắm mình trong buốt giá.

Sâu trong cánh rừng có một thảm thực vật rất trù phú, không có ai động vào, hoàn toàn được thiên nhiên ban tặng. Ngọn núi cao ngất, thung lũng trải dài, vùng cỏ tươi xanh. Mỗi buổi sáng Lý Tồn Căn đều rời giường rất sớm, dẫn bò đi ăn cỏ, dạo quanh rừng để đặt bẫy thú, vừa trông bò vừa quan sát tình hình.

Đến giữa trưa mặt trời đã lên thiên đỉnh, sương sớm đã tan, đường núi cũng lầy lội hơn, anh vội vàng lùa bò và đem thú săn về, lúc này Trần Kiều vừa dậy. Mấy ngày gần đây anh như nghẹn chết ấy, lăn lộn đến mức tối nào cô cũng ngủ trễ, phải chăng dục vọng được tích góp lâu ngày đã được đánh thức? Trần Kiều không vui, anh sẽ thuận theo. Vô cùng quy tắc, nếu không làm tình, thì sẽ ôm cô ngủ, thân mật gần gũi giam cô vào lòng, rồi áp mặt vào người cô.

Trần Kiều không thích anh bám dính lấy cô như vậy, hiện tại Lý Tồn Căn rất cao, khoảng một mét tám mươi mấy, còn cô chỉ hơn một mét sáu một chút. Tay chân dài ườn ôm lấy cô thế này làm sao cô thở nổi chứ, dù sao cũng là kết quả của việc trốn tránh làm tình với anh, nếu bảo anh buông ra nữa chắc chắn anh sẽ không nhượng bộ đâu.

Hai người ở trong núi quên mất ngày tháng, nếu buổi tối cô ngủ sớm, sáng thức dậy tinh thần sảng khoái thì cô sẽ đi chăn bò với anh. Rừng cỏ gần sông suối đều rất tươi xanh, hai chú bò đều to khỏe mập mạp, chúng phe phẩy đuôi vui vẻ gặm cỏ, Lý Tồn Căn làm một con bù nhìn rơm để cạnh chúng, sau đó vác cái sọt trên lưng kéo Trần Kiều đi vào rừng.

Cách đó khoảng nửa dặm có vài cây hạt dẻ chín muộn, vỏ hạt dẻ to tròn căng mọng mở một khe hở nhỏ, lộ ra màu nâu óng ánh thơm ngon của hạt dẻ bên trong. Trần Kiều học theo anh, cô co bả vai lại đạp vào thân cây, hạt dẻ trên cây lung lay rớt ra khỏi vỏ, rất nhanh đã lấp đầy cả túi nhỏ.

Cô vô cùng vui vẻ lấy mấy hạt to to ra, những hạt khác thì cho vào túi riêng, quá nhỏ thì quăng đi. Lý Tồn Căn thì bất chấp, thấy là ném vào sọt, sau đó tách một hạt ra đưa cô ăn, “Nhỏ vậy thôi chứ thật ra ngọt lắm ấy, em nhìn bên trong đi, màu vàng ăn sẽ ngon hơn màu trắng.”

Trần Kiều lấy một hạt trong tay anh bỏ vào miệng, nheo mắt lại, “Nhặt nhiều một chút, đem về cho Hoa nhi nữa.” Trên cây đã gần như sạch sẽ, chỉ còn lại vài nơi do quá cao nên không tác động bằng lực chân được, thấy Trần Kiều nhìn những hạt còn lại bằng đôi mắt tràn đầy khát vọng. Lý Tồn Căn hơi nghiêng người, vỗ nhẹ đầu cô, đưa những hạt dẻ trong tay cho cô. Giống như lần hái quải tử nhân trước kia, chớp mắt anh đã leo rất cao, linh hoạt như khỉ con, tựa như làm chủ núi rừng, không có cây nào là không leo được.

Lý Tồn Căn ở trên cây nhìn cô cười, thật hạnh phúc và tự hào, giống như được chia sẻ bí mật nhỏ với người mình thích vậy, “A Kiều, em đứng xa ra một chút.”

Trần Kiều chạy ra sau một cái cây, nhìn anh bám vào thân cây dùng sức đung đưa, thân cây trải qua phong ba bão táp, vỏ xanh gai góc nứt ra, hạt dẻ bên trong bịch bịch rớt xuống đất, lăn vào bụi cỏ.

Thắng lợi trở về, Trần Kiều vừa có một trải nghiệm cực kỳ mới lạ, hai cái túi đầy ấp, nặng trĩu, như thể đang ôm đá trên tay ấy. Anh muốn phụ cô, nhưng cô lại né tránh, đường núi vừa trơn vừa dốc, có nơi dốc tới 90 độ, bắt buộc phải ngồi xổm rồi từ từ trượt xuống mới qua được.

Trần Kiều dùng tay nắm lấy dây leo, từng bước từng bước nhích tới, Lý Tồn Căn mang theo một cái sọt to nhưng vẫn đáp đất rất nhẹ nhàng, chỉ hai bước đã xuống được. Cô thì không dám đi quá nhanh, vì sợ té nên cô phải nắm lấy dây leo chắc chắn an toàn rồi mới đi tiếp.

Anh ở dưới cũng rất căng thẳng, thấy cô khẩn trương như vậy, anh lập tức kể chuyện, “Thứ mà em đang nắm chính là cây thường xuân, thấy nó quấn vào thân cây giống như con rắn không, ông bà ta thường nói những dây leo này sẽ tu luyện thành rắn lục, tu tầm mấy trăm năm khi biến thành rắn rồi thì chúng sẽ bò rất nhanh, đó cũng là lý do con nít không được chặt chém chúng.”

“Gạt con nít thôi, tôi không tin.” Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn một chút, kết quả lại thấy một con đĩa dài bằng đầu ngón trỏ đang bám vào bao tay mình. Trần Kiều giật mình ớn lạnh, không chút suy nghĩ phủi phủi, một tay buông lỏng, tay còn lại không chịu nổi, cô lập tức mất thăng bằng, lăn thẳng xuống sườn núi.

Đầu óc choáng váng hoa mắt chóng mặt, anh nâng cô dậy, ánh mắt hốt hoảng lo sợ, gương mặt tái xanh, giọng nói gấp rút, “A Kiều, em sao rồi? Em đau ở đâu, ở đâu, nói cho tôi biết được không?” Sao đó sờ sờ kiểm tra người cô.

Trần Kiều giật mình, ném bao tay đi, chỉ vào nói trên đó có con đỉa. Thấy anh giũ giũ cho nó rớt ra, thì cô lại nói cô sẽ không mang cái đó đâu vì cô không thể nào vượt qua cảm giác ghê rợn đó, cuối cùng anh đành đưa bao tay của mình cho cô.

Vốn tưởng rằng cô không bị sao cả, dọc đường cũng rất bình thường, nhưng khi trời tối Trần Kiều lại che bụng than đau, chắc là kinh nguyệt sắp đến. Lý Tồn Căn lập tức vội vàng đi nấu nước, sau đó lại bận rộn nấu thuốc, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, qua được một cửa rồi.

Nhưng thật sự không ngờ sau đó cô lại bệnh thật, ban ngày ra mồ hôi lạnh, chắc do bị dọa sợ, tối đó bắt đầu sốt nhẹ. Lý Tồn Căn đang ngon giấc, thì cảm nhận được người con gái trong lòng bỗng nóng hầm như lò lửa, hơn nữa còn càng ngày càng nóng, mặt Trần Kiều đỏ ửng. Anh gấp rút chạy ra ngoài đập một khối băng rồi đổ nước vào, hối hả đi tới mép giường tự ngâm tay vào dòng nước lạnh lẽo, sau đó vuốt vuốt mặt cô giúp cô hạ nhiệt.

Trần Kiều trốn ở trong chăn khóc, phát ra những tiếng vụn vặt, ồn ào khó chịu. Anh áp mặt vào gương mặt nóng hổi của cô, trong lòng rối loạn, dịu dàng nói, “Không đau, không đau, A Kiều ngoan, rồi sẽ ổn thôi em.”

Nấu xong bát canh gừng nồng đậm, nhưng Trần Kiều lại né tránh không chịu uống. Anh giữ lấy mặt cô, thấy cô vẫn ngậm chặt miệng, Lý Tồn Căn vội túm lấy hai tay cô, uống một ngụm rồi dùng miệng đút canh cho Trần Kiều, môi cô vẫn mím nên anh dùng lưỡi tách khoang miệng cô ra, đưa canh vào trong thật nhanh để cô nhổ ra ngoài. Bận rộn cả buổi tối, cuối cùng cũng uống xong, Trần Kiều nhắm mắt ủy khuất than khóc, “Anh khi dễ em, Mạnh Dự, anh lại ăn hiếp em…” Càng lúc càng nghẹn ngào, “Em nhớ anh Mạnh Dự, sao anh vẫn chưa tới cứu em chứ, em không còn nữa, anh có cần em không? Xin đừng bỏ em, em rất thích anh…”

Rõ ràng cô nghĩ anh là người đó nên mới làm nũng như vậy, Lý Tồn Căn cúi đầu, ánh lửa rực rỡ chiếu thẳng vào bóng dáng lạnh lùng của anh, không thể nhìn rõ biểu cảm. Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu, đáy mắt ửng đỏ, đôi môi run rẩy hôn lên khóe mắt cô, một luồng ác ý đã được hình thành từ rất lâu bỗng nhiên trỗi dậy, ánh mắt cố chấp không cam lòng.