Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 27



Trận cảm mạo này vô cùng mất sức, Trần Kiều nằm trên giường hai ngày, mẹ Lý bèn mang chút thuốc Đông y nổi danh đến cho cô. Lý Tồn Căn không yên tâm để Trần Kiều ở nhà một mình, nên cũng không lùa bò đi xa nữa, chỉ thả ở bên hồ gần đó.

May mắn thay, mỗi ngày vào rừng đều thu hoạch được một ít, mặc kệ món ăn hoang dã hay là nấm dại chung quy đều vào bụng Trần Kiều. Đồ ăn ngon nên cô đã hồng hào hơn nhiều, buổi tối ngồi ở bếp lửa nướng trứng, anh vùi thẳng trứng gà và hạt dẻ vào tro, rồi mồi lửa, chờ trứng gà với hạt dẻ chín là có thể ăn.

Trần Kiều ngồi trên giường ôm chăn, nhìn anh loay hoay bận rộn, sáng thì dậy sớm tối lại ngủ muộn, phải lo cho hai con bò, giờ còn bị trói buộc bởi cô, Trần Kiều rất ngại. Ngẫu nhiên tìm anh nói chuyện phiếm, có lẽ do cô đang suy nghĩ gì đó, nên rất khó mở lời, hơn nửa ngày nói ra được.

“Anh đang làm gì đó?”

“Khi còn nhỏ trong nhà không có gì ngon, bà nội tôi thường nướng trứng gà để xem trứng gà sẽ nổ ra hình gì.”

“Có gì đặc biệt sao?”

Lý Tồn Căn đun nước sôi, rồi đổ vào chậu gỗ chứa sẵn nước lạnh cho Trần Kiều rửa mặt, sau đó đổi chậu ngâm chân cho cô. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều làm hết cho cô, Trần Kiều sợ nước quá nóng, anh ấn chân cô xuống không cho cử động, còn nói ngâm chân thế này mới hết bệnh được.

“Cũng không có gì đặc biệt, người xưa thường hay tin vào ‘cái đó’. Việc trứng gà nổ thành hình gì có nhiều cách giải thích lắm, giống như xem tướng sờ cốt vậy, cùng lắm chỉ là vài lời cầu may, cho lòng thanh thản thôi.”

Anh rất tỉnh táo, đoán mệnh xem tướng gì đó anh cũng không tin lắm. Trước kia, trong thôn có một gia đình đưa tang, ai cũng nói bộ dáng người kia lúc chết không được tử tế, nên không ai dám nâng đầu quan tài cả, chỉ có anh không quan tâm, mà mẹ anh cũng chẳng ngăn cản.

Trần Kiều cảm thấy hứng thú nói: “Vậy nó có linh nghiệm không?”

“Sinh nhật mà ăn trứng gà nướng sẽ rất linh nghiệm, trẻ con rất thích điều này.” Lửa cháy phừng phực, trứng gà nổ tung làm tro bụi cũng văng theo, Lý Tồn Căn nhặt trứng gà lên, ngồi ở mép giường. Trần Kiều nghiêng đầu nhìn, quả trứng nguyên vẹn chỉ còn lại một nửa, dính đầy tro tàn, trông rất dơ.

Anh lột xong, thổi hết bụi bẩn rồi đưa tới miệng cô, Trần Kiều chớp chớp mắt, “Lý tiên sư, ngài không có gì muốn nói sao? Không giải thích hay giảng giải gì à.”

Lý Tồn Căn cười một chút, biểu cảm nghiêm túc, “Em xem nửa quả trứng này có giống một cái vách đá không, điều này thể hiện, khi bắt đầu việc gì cũng sẽ vất vả, khúc này lại giống như mặt đất bằng phẳng, tức là khi vượt qua khó khăn này rồi mọi chuyện sẽ ổn. Chính xác  là cuộc sống sau này sẽ tốt hơn, trước khổ sau sướng, ở nơi em không nhìn thấy, luôn có một vị thần luôn phù hộ em.”

Nói tới đây, không biết anh nghĩ tới điều gì, cả hai người đều trầm mặc, không khí trong lúc nhất thời có hơi khó xử. Trần Kiều bèn ăn quả trứng, cô có chút buồn cười với chủ đề này, “Quả nhiên người xưa ai cũng mê tín, bà nội tôi cứ gần đến Tết, là vào chùa tranh thắp nén hương đầu tiên (*), bất chấp cả tuổi lớn. Mỗi ngày đều nói những chuyện kiêng kị, không nên đắc tội Bồ Tát.”

(*) Đây là một phong tục của người Trung Quốc: Phổ biến từ thời Tống đến nay, họ cho rằng thắp nến hương đầu tiên là người có công lớn, nên sẽ gặp nhiều may mắn và nhận được sự phù hộ tốt đẹp nhất trong năm mới (baidu)

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ vuốt ve lòng bàn tay, biểu cảm bình thản, ánh mắt nhìn cô chăm chú, “Tôi không tin. Từ khi còn nhỏ tôi đã không tin rồi, Tết đến tôi rất muốn ăn thịt, nên tôi đã cầu Bồ Tát, nếu cho tôi ăn chút thịt, tôi chấp nhận mất đi con ngựa gỗ mà mình thích nhất, mỗi buổi tối đều ước, nhưng cũng chẳng thành sự thật. Khi cha tôi qua đời tôi cũng cầu Bồ Tát, tôi nguyện chỉ sống đến năm 50 tuổi, 40 tuổi cũng được, miễn đừng để cha tôi chết, kết quả tôi lại tự tay chôn cha mình.Tôi còn cầu Bồ Tát cho tôi một ít tiền, tôi sẽ học tập thật tốt, về sau nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần nhưng… Từ nhỏ đến lớn tôi đều cầu nguyện, mà Bồ Tát chưa bao giờ nghe thấy cả, có lẽ do họ sống trong thế giới của họ đã đủ bận rộn rồi, nên không rảnh để giải quyết. Sau đó tôi đã hiểu, muốn có được thứ gì thì chính mình phải liều mình đoạt lấy, ai cũng không giúp được, và tôi đã không tin số mệnh nữa.”

Giọng anh ôn tồn trầm thấp, giống như đang kể chuyện của người khác chứ không phải bản thân mình. Trần Kiều có thể hiểu một thiếu niên mười mấy tuổi sẽ mê mang đến mức nào khi đứng trước tình huống bắt buộc phải trưởng thành, gánh nặng đè lên vai, trở thành trụ cột trong gia đình, trong đêm tối chỉ có một mình bơ vơ.

Trong lòng hơi phiền muộn, nhưng cô vẫn không muốn tự tay dâng vận mệnh nhấp nhô của mình cho anh, lời hứa hẹn kia cô càng không thể cho anh. Trần Kiều trầm mặc, không biết nên đáp lời thế nào, trốn tránh ánh mắt anh.

Thấy được sự khó xử của cô, anh sao có thể bắt ép cô làm gì, nói đến cùng, yêu cầu của anh đều rất hèn mọn và dơ bẩn. Cả người anh chẳng có gì đáng giá, thứ có khả năng trả giá nhất chính là trái tim nóng bỏng, đánh đổi cả đời chỉ có thể lấy được chút bố thí thương hại. Nhưng trong một khắc kia nhìn thấy cô, vận mệnh anh rối loạn, ngoại trừ được ăn cả ngã về không, thì anh xác định không còn cách nào nữa, anh cũng chẳng sợ hất đổ cả bàn cờ.

Trên núi về đêm vẫn rất lạnh, Trần Kiều đã khỏe hơn một chút, hôm nay trời đứng gió nên khá thích hợp để đi dạo quanh núi. Hoàng hôn buông xuống, cả một vùng như chìm trong chiếc hộp đen tuyền, những ngôi sao nhỏ hội tụ thành một dòng sông đầy sao lửng lơ trên bầu trời, vật đổi sao dời, bao trùm toàn bộ, bức màn sao long lanh phủ kín bầu trời bao la rộng lớn, đẹp đẽ lóa mắt, thần bí cực điểm, rút sạch mọi phiền não. Giờ phút này chính là lúc cô vui sướng nhất, giống như cô bé nhảy nhót trên tảng đá, hướng trên bầu trời không biết đang tò mò thứ gì.

Lý Tồn Căn thấy cô thích ngắm sao, nên sáng sớm cũng không vội lùa bò đi ăn cỏ, thức dậy là mặc quần áo vào trước. Trần Kiều ngủ rất say, anh xoa xoa gương mặt ngáy ngủ của cô, “A Kiều, dậy đi, chúng ta đi lên núi nào.”

Trần Kiều mở mắt, tuy rằng vẫn muốn ngủ, nhưng hai tuần rồi cô đã ngủ rất nhiều nên cũng không thấy buồn ngủ lắm. Chỉ là lạnh quá nên thật khó rời giường, cũng may anh đã nhóm lửa, nên trong phòng đã ấm áp như xuân. Anh lấy khăn quàng cổ của mình choàng thật kĩ vào cổ cô, xác định toàn thân cô từ trên xuống dưới đã ấm hơn mới kéo tay cô lên núi.

Tới được nơi cao nhất, mặt trời vẫn chưa mọc, gió núi rít gào, sóng biển xào xạc, hai người ngồi trên một tảng đá bằng phẳng. Sau vài phút, từ chân trời xa xa xuất hiện ánh dương màu vàng cam, phác họa hình bóng nhợt nhạt của ngọn núi to lớn, nguồn sáng tựa như chui lên từ lòng đất, tràn trề hy vọng, thề sẽ hết mình xua tan đi bóng tối nặng nề, càng ngày càng rõ, càng ngày càng sáng.

Số phận của những con cua xanh giống như cơn sóng vậy, khi bóng tối được đẩy lùi, thủy triều dần dần hạ xuống, đưa bọn chúng ra khơi. Phía Đông, mặt trời rực đỏ đang từ từ xuất hiện, vàng như quả trứng, hào quang khắp bốn phương, toàn thế giới được mạ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt. Phút chốc kim quang vạn trượng, ánh sáng xuyên qua sương mù mỏng manh chiếu thẳng vào gương mặt của hai người, hình dáng của quả cầu lửa đã vô cùng rõ ràng.

Trần Kiều khiếp sợ nhìn cảnh đẹp trước mắt, mũi hồng hồng, mắt cũng quên chớp. Nét đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, đã được tô vẽ một cách sống động không thể cưỡng lại, cô kích động ôm tay Lý Tồn Căn, chỉ vào mặt trời muốn anh xem cùng, thời tiết lạnh lẽo, đầu lưỡi như thắt lại.

Anh không thấy thái dương, giờ phút này anh chỉ thấy em, em so với mặt trời còn đẹp hơn, Lý Tồn Căn hoảng hốt, phát ra thanh âm ngay cả anh cũng thấy xa lạ, “Nếu em thích, mỗi năm tôi đều dẫn em đến”

Trần Kiều nhìn lên bầu trời, quang cảnh này thật dễ mềm lòng. Có lẽ là do cảnh đẹp quá động lòng người, cũng có thể là do lời âu yếm quá êm tai dễ nghe, rung động đúng lúc, còn chưa kịp chuẩn bị nước mắt đã lưng tròng.