Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 46



Mạnh Dự là một người rất dịu dàng, đây là cảm nhận của Trần Kiều sau mấy năm quen anh ấy, Mạnh Dự rất biết chăm sóc người khác, nếu có xảy ra cãi cọ anh ấy luôn là người nhường bước. Hai người ở bên nhau mấy năm, thỉnh thoảng Trần Kiều hay cố tình gây sự, hầu như lúc nào Mạnh Dự cũng hiểu được đây chính là niềm vui nho nhỏ của cô nên chẳng có gì quá đáng cả.

Trần Kiều hoàn toàn mờ mịt trong mối quan hệ của hai người, cô do dự, không biết nên giải quyết thế nào. Mạnh Dự thì rất khổ sở vì sự lạnh lùng hời hợt của cô, nhưng lúc này anh không thể mong cầu một lời giải thích nào cả, hiện tại Mạnh Dự chỉ có thể đứng gác trong tầm mắt cô, chờ một ngày cô thông suốt, đồng ý ngẩng đầu, thì người đầu tiên cô thấy chính là anh.

Người yêu sao, đã rất lâu rồi hai người chưa hẹn hò, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, hoặc khi có việc cần Mạnh Dự sẽ đảm nhiệm vai trò tài xế miễn phí cho cô. Nếu nói không phải người yêu thì càng không khái quát được mối quan hệ của cả hai, suy cho cùng thì Mạnh Dự vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của Trần Kiều.

Chu Ngọc Phân rất quan tâm đến việc hai người đã phát triển đến đâu, nhưng khi bà hỏi Trần Kiều, bà chỉ nhận được những câu trả lời né tránh, úp úp mở mở, vòng vo về Mạnh Dự, bà cũng không còn cách nào khác. Chu Ngọc Phân ngồi trên ghế đôn trước cửa, nhìn Trần Kiều ra ra vào vào thu dọn đồ đạc, rồi chuyển đồ của bà ra ngoài cùng Mạnh Dự.

Chu Ngọc Phân hết cách: “Ở đây tốt thế này, sao lại bắt mẹ quay về chứ. Mẹ nói này, đừng lấy mấy bộ quần áo kia, qua một thời gian nữa mẹ sẽ ghé tiếp, phiền Mạnh Dự làm gì?”

Mạnh Dự đưa tay lên lau trán, ấm áp cười, anh nói rằng: “Cô đừng khách sáo, có việc thì cứ tìm cháu, chạy vài chuyến cũng chẳng sao cả. A Kiều, nhớ kỹ đấy.”

Chu Ngọc Phân liếc nhìn Trần Kiều, thấy cô đang cúi đầu nhìn túi hành lý dưới đất, giống như đang đếm nên không nghe thấy lời Mạnh Dự nói: “Cảm ơn cháu, có rảnh thì đến nhé, cô nấu cơm đãi cháu. Sức khoẻ của mẹ cháu có khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi ạ, đã xuất viện từ hai ngày trước, bà ấy về đi làm, cháu có khuyên thế nào cũng không được.”

“Mẹ cháu tham công tiếc việc thật, gần năm mươi tuổi rồi mà vẫn không nghỉ hưu, cơ thể cũng khoẻ mạnh nữa. Sau này sẽ rất có phúc khí đấy.” Lúc đầu, Chu Ngọc Phân định nói là nên nghỉ hưu để bế cháu, nhưng nhìn tình trạng của Mạnh Dự với Trần Kiều bây giờ bà đành nuốt lời đó xuống.

Sau khi về đến nhà, Mạnh Dự phụ chuyển hành lý vào biệt thự, Chu Ngọc Phân mời anh vào ăn cơm rồi hãy đi. Mạnh Dự từ chối nói rằng có việc, anh nhìn Trần Kiều, thấy cô không có phản ứng đành mỉm cười tạm biệt rồi quay về nhà.

Chu Ngọc Phân nhấp một ngụm trà, ở trên núi lâu rồi, về nhà bà vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái lắm. Quen ngồi trên ghế đá lạnh băng rồi, giờ lại ngồi trên sô pha, giống như phiêu trên mây ấy, bà xoa xoa cái eo nhức mỏi, oán trách: “Người ta đến đón mẹ thì đã nợ ân tình rồi, cũng nên mời cậu ấy một bữa cơm, sao con lại để cậu ấy đi như thế.” Rõ ràng Mạnh Dự rất hy vọng Trần Kiều sẽ mở lời giữ mình lại.

Trần Kiều cũng cảm thấy có lỗi với Mạnh Dự, quả thật anh ấy không phải người nóng vội, khi anh ấy muốn làm chuyện gì đó thì rất kiên nhẫn, im ắng trau chuốt từng thứ nhỏ, chỉ yên lặng thôi cũng đủ khiến cho người ta đắm chìm. Bây giờ, Trần Kiều không muốn quá thân cận với anh ấy, nhưng cô lại tham luyến sự dịu dàng của Mạnh Dự, dẫn đến tiến hay lùi đều rất khó khăn.

Cô khẽ cúi đầu, trên tay cầm cái tách ngây ngẩn một hồi mới bất lực nói: “Con sẽ mời anh ấy ăn cơm. Lúc đầu, cũng không muốn phiền đến anh ấy, vô tình mấy ngày trước anh ấy biết được nên sáng nay mới đến tìm con…”

“Cũng coi như có lòng, bé ngoan, có một số việc đã qua thì để qua đi. Theo mẹ thấy, Mạnh Dự sẽ không để ý đâu con, con muốn thử thách nó thì cứ thử thách đi, chừng mực một chút là được.” Bà thật sự sợ rằng con gái bà cứ cự nự như vậy sẽ đánh mất một chàng trai tốt, rồi sau này lại hối hận.

“Con không có thử thách anh ấy.” Trần Kiều nói thầm trong lòng một câu. Cô cũng không biết bản thân mình đang để tâm đến điều gì, đáng lẽ nên quên những sự việc đó, thoải mái ở bên cạnh Mạnh Dự mới phải, nhưng ngay cả cô cũng không vượt qua được rào cản kia thì làm sao có thể đảm bảo những thứ khác đây, nếu tương lai không tránh được, đành phải đối mặt vậy. Cô đã thử nói chia tay với Mạnh Dự, nhưng anh ấy không đồng ý, nếu cứ thế mà buông tay mối tình đầu, Trần Kiều càng không đành lòng.

Trong lòng cô hiểu rõ hơn ai khác, rằng hiện giờ chẳng có cách nào giải quyết cả, đợi đến lúc nào đó cô thật sự nghĩ thoáng rồi sẽ có đáp án ngay thôi, nhưng đáng tiếc lại không phải bây giờ.

Chu Ngọc Phân cho rằng con gái luôn giục bà về nhà là vì nhớ bà, đêm đến hai mẹ con cùng nhau đi siêu thị, mua thêm rất nhiều đồ. Trần Kiều tính toán thời gian rồi lái xe đi đón Trần Học Binh, Chu Ngọc Phân thấy dáng vẻ hứng thú bừng bừng dừng xe trước cổng công ty muốn đi tìm ba của cô, bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trần Học Binh nhận được điện thoại gọi đến từ quầy lễ tân thì hơi kinh ngạc, trực tiếp bảo Trần Kiều đi lên. Vừa lúc, Vương Bình cũng đang ở văn phòng cùa Trần Học Binh đề bàn giao một vài văn kiện hợp đồng, ánh mắt của Trần Kiều sáng rực, nhìn qua bên này, cô khoanh tay ngồi trên ghế sofa, thể hiện mình đang ở đây.

Vương Bình dịu dàng cười một tiếng, pha cà phê cho cô, Trần Kiều lễ phép nói một tiếng cảm ơn rồi không tiếp tục để ý đến cô ta nữa. Cô chạy chậm đến trước mặt Trần Học Binh, xoay người ôm lấy cánh tay của ông: “Ba à, đến giờ tan làm rồi, về nhà ăn cơm thôi, con với mẹ cố ý đến đón ba đấy.”

Ánh mắt của Trần Học Binh nhìn vào tập văn kiện trên bàn, buồn cười nói: “Hiếm thấy đấy, phiền con hôm nay đã nhớ đến ba.”

“Vậy ba có vui không.”

“Vui, vui lắm.”

Trần Kiều thừa cơ nói: “Vậy sau này, mỗi ngày con đều đến đón ba tan làm nhé, để ba được trải nghiệm sự ấm áp của chiếc áo bông này.”

Trần Học Binh nhịn cười: “Thôi đi, đôi khi ba sẽ ra ngoài bàn chuyện hợp đồng, dù ít việc ba cũng khó tan làm sớm, con vừa đến là đã chấm công cho ba tan làm, khổ thật đấy.”

Trần Kiều kéo Trần Học Binh xuống lầu, lúc đi ra không nhìn thấy bóng dáng của Vương Bình đâu, cô cũng không đề cập đến. Đương nhiên, Trần Học Binh sẽ không quan tâm đến Vương Bình khi ở trước mặt Trần Kiều, hai người gặp Chu Ngọc Phân ở sảnh chính rồi một nhà ba người cùng nhau quay về.

Hàng năm Chu Ngọc Phân đều ở trên núi, nên khó có được một bữa cơm cùng nhau, Trần Kiều cố gắng khiến cho bầu không khí sinh động hơn, Trần Học Binh và Chu Ngọc Phân lại nuông chiều cô, cho nên cũng rất thuận theo. Họ chung sống hoà hợp giống như bình thường vậy.

Dáng vẻ kia, thật sự nhìn không giống đôi vợ chồng đã tan vỡ, không có bất kỳ oán hận gì, sống chung như một đôi bạn già. Trần Kiều không hiểu, có thua thiệt mới có dây dưa, vì tâm lặng như nước nên không có mưu cầu. Không có mưu cầu sẽ không có thất vọng.

Cô cố gắng tạo thêm chút thời gian cho hai người họ, để hai người họ có thể trải nghiệm cảm giác đoàn tựu vui vẻ của gia đình, hi vọng ba sẽ thức tỉnh quay đầu là bờ. Hi vọng mẹ có thể quan tâm ba nhiều thêm một chút, cố gắng giữ ba lại.

Nhưng mà càng cố gắng thì càng bất lực, hai người thật sự như đang diễn một vở kịch với cô, cô sắp xếp thế nào thì họ làm thế nấy. Trước giờ, ba chưa từng nhắc đến Vương Bình ở nhà, cho dù ngày mười tháng tám đúng hạn đều được Trần Kiều đón về nhà, nhưng ông cũng chưa bao giờ thể hiện rằng muốn đi tìm Vương Bình, giống như hoàn toàn không hề tồn tại một người như vậy.

Còn trong mắt của mẹ thì con gái quan trọng, học sinh quan trọng, lễ Phật cũng quan trọng. Rất bận rộn nhưng không hề quên Trần Học Binh, lúc trở về vẫn người một nhà hoà thuận vui vẻ, không trở về thì luôn luôn bận rộn, Trần Kiều hoàn toàn hỗn loạn.

Mạnh Dự nghe Trần Kiều buồn rầu khóc lóc kể lể, thật ra, ở thời của ba mẹ bọn họ, quan niệm gia đình rất quan trọng. Cách nghĩ của ba mẹ Trần Kiều khá hiếm thấy, minh mẫn và lãnh đạm, lý trí và ưu nhã, trong nhân sinh quan của họ, dường như hôn nhân không phải điều quan trọng nhất, sao cũng được, cách nghĩ này, làm cho những tháng ngày họ sống bên nhau đều tương kính như tân, nếu có một ngày chia tay cũng sẽ không cuồng loạn.

Lúc hai người ngả bài muốn ly hôn, lại bị trở ngại bởi một nhân tố nào đó, Trần Kiều chính là nguyên nhân chủ yếu.

“Em nói muốn vào công ty để làm việc, làm thư kí cho ba, ba cũng nói tuỳ em. Em không muốn Vương Bình thân cận với ông như thế, ấy vậy mà ông lại dời Vương Bình đến chức vị bí thư trưởng, giống như em muốn gì cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác, vừa gặp chuyện liên quan đến mẹ thì không đồng ý. Mẹ cũng thật là, lúc ở cùng em cứ luôn đi theo em, em muốn để bà một mình đón ba về nhà, bà lại nói em rảnh rỗi, quấy rầy công việc của ba. Mạnh Dự, anh nói xem, rốt cuộc hai người họ sao vậy, kết hôn để làm gì, sinh em ra để làm gì.”

Mạnh Dự nhìn gương mặt đầy ưu sầu của Trần Kiều, gương mặt xinh đẹp tinh xảo phờ phạc, ánh mắt cũng dần mất đi ánh sáng, anh rất đau lòng. Anh cũng biết lí do mà Chu Ngọc Phân và Trần Học Binh thành ra thế này cũng là vì Trần Kiều, nói ra càng làm cô buồn, giờ phút này, ngoại trừ ở bên cô thì anh chẳng còn cách nào khác cả.

Cô nhẹ nhàng thở dài: “Em mệt mỏi quá, Mạnh Dự, ước gì em chưa từng tồn tại trên cõi đời này, đúng là sống không có ý nghĩa gì cả.”

Lòng Mạnh Dự khẽ run, nhìn ánh mắt ngấn nước của cô, không kiềm chế được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “A Kiều, em đừng như vậy, cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Cho dù chú với cô có chia tay, họ vẫn sẽ yêu em mà.”

“Thật sự, có vài thứ đã mất đi thì không tìm lại được nữa. Hai người chia tay, thì họ có còn là họ sao?” Sẽ luôn có người can thiệp vào, luôn có người bị thay thế.

“A Kiều, chỉ cần em không buông tay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Em tin anh đi, anh thích em.” Mạnh Dự trầm thấp thì thầm bên tai cô, Trần Kiều như bị mê hoặc, cô nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm nhận lồng ngực mạnh mẽ đang nảy lên từng nhịp của Mạnh Dự rồi nói nhỏ: “Em cũng thích anh.”