Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 47



Thủ đô to như vậy, nhưng không phải góc nào cũng choáng ngợp trong vàng son, phía Đông Nam có rất nhiều xưởng sản xuất. Xưởng điện tử, xưởng gia dụng, từng xưởng sản xuất đều tọa lạc kế tiếp nhau, hầu như ban ngày đều không thấy bóng người, vì họ đang cặm cụi làm việc bên trong, nhưng đến 8 giờ sáng và 8 giờ tối thì biển người rất đông đúc, liếc sơ qua cũng thấy toàn là đầu người nhấp nhô.

Từ đây đi qua cầu, xong đi thẳng về phía trước 10km nữa, sẽ thấy được bùn lầy nông thôn. Nhà máy Phenol được xây dựng trên đồng bằng, nhà máy này chủ yếu sản xuất phenol và keo xương, nguyên liệu là xương cốt của các loài động vật, cho nên vừa đến hè là mùi xác thối và xương nát sẽ bao trùm toàn bộ khu vực này. Dù cho có rời khỏi nơi này nhiều ngày thì trên người vẫn còn ám mùi phenol là lạ kia.

Benzen là chất gây ung thư, vì thế mà các nhà máy sản xuất chất độc thường trả lương rất cao, bằng không sẽ chẳng có ai đâm đầu vào đây để đùa giỡn với sức khỏe và tính mạng của mình cả. Lý Tồn Căn đến thủ đô vào một năm trước, vốn dĩ anh muốn xin vào nhà máy sản xuất linh kiện ô tô, nhưng lúc đó nhà máy Phenol kia trả công quá hậu hĩnh, nên anh mới bước vào mà chẳng hề do dự.

Trình độ văn hoá của anh không cao, may thay cũng biết chút chữ, cộng thêm tuổi trẻ sức bền, vào đó xong anh cũng bắt đầu học tập từ những điều cơ bản nhất, đi theo một chú để học thao tác máy. Thầy anh năm nay đã 50 rồi, còn 5 năm nữa là về hưu, tiếc thay sức khoẻ ông không tốt, thời gian trước bị bệnh gan nên ông đã xin nghỉ dài hạn.

Đấy cũng là điều tất nhiên, đa số công nhân của nhà máy phenol sau khi về hưu vài năm đều mất vì ung thư gan, một số phân xưởng chế độc trong đây đều rơi vào tình trạng thiếu người trầm trọng. Lý Tồn Căn được thầy mình bảo đảm, đồng thời cấp trên cũng thấy anh có năng lực và cần mẫn nên đã đề bạt anh lên chức, tạm thay vào vị trí của thầy.

Nhưng đó là chuyện của hai tháng trước, hiện tại tiền lương của anh không tồi, gửi hơn phân nửa về nhà, rất nhanh đã trả hết nợ nần. Anh giữ lại một ít, cũng chẳng có gì sai miễn sao anh không túng thiếu gò bó là được.

Sau khi tan làm, anh chỉ dám ăn những món rẻ tiền ở nhà ăn, tuy rằng có thể tuỳ ý lấy cơm nhưng đồ ăn lại rất ít, món rẻ nhất chính là mớ cải trắng vô vị kia. Vậy nên anh mang theo dưa muối mẹ đã làm ra ăn với cơm.

Lý Tồn Căn là một người ít nói, lại rất thích một mình, anh bưng một bát cơm to rồi ngồi xổm dưới mái hiên ăn. Những người có quan hệ tốt hay trêu anh rằng ngồi một mình dưới mái hiên rất dễ hứng nước tiểu nhện đấy, Lý Tồn Căn nghe xong chỉ cười một cái, rồi cúi đầu ăn cơm.

Sau khi tan làm chờ mọi người về hết, anh đi kiểm tra máy móc một lần nữa, ổn hết rồi mới về nhà. Lúc mới đến, anh sống ở ký túc xá bên cạnh nhà máy, phải học cách hòa nhập với tập thể một thời gian, bây giờ trong tay đã có tiền rồi, anh cũng không muốn ngửi mùi hôi và nghe tiếng ngáy nữa nên tìm người quen để thuê một căn phòng khác.

Bởi vì muốn tiết kiệm tiền nên chỉ thuê một căn phòng nhỏ nằm cạnh cầu thang thuộc tầng 1 của khu dân cư, nơi đó mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, chính xác là một nơi để người ta quăng những đồ linh tinh, nhưng anh lại sống rất thoải mái. Căn phòng vỏn vẹn ba bốn mét vuông, chỉ có thể đặt được một cái giường, càng không thể nấu cơm, đối diện giường là một cái bàn được làm từ ván gỗ, từ trên xuống dưới chất đầy sách, có lẽ tất cả đều được mua ở chợ đồ cũ, không có một quyển nào mới cả.

Trên bàn có một quyển sách đang mở, là sách liên quan đến sửa chữa và bảo hành ô tô, trang sách đã bị ố vàng và mất góc, còn có những vòng tròn xanh đỏ được vẽ lung tung. Bây giờ đang là mùa hạ, cửa phòng vừa mở khí nóng đã lập tức tràn vào. Lý Tồn Căn dựa vào tường châm một điếu thuốc, nhấc chân phải lên, hơi ngửa đầu híp mắt nhả khói.

Phòng này cũng khá thông gió, gió nóng dần lùa vào, anh thuận tay mắc cái áo khoác lên ghế gỗ, ngã người xuống giường, không động đậy nữa. Thật sự làm việc cả ngày quá mệt, từ đầu ngón tay đến đầu óc đều bị mệt mỏi bủa vây, rút cạn sức lực, không có tinh thần làm gì cả.

Vốn dĩ định chợp mắt chút thôi, nhưng lại vô tình rơi vào mộng đẹp. Kì nghỉ lần trước, có vài người thường hay chơi chung đến rủ anh cùng nhau đi thư giãn tắm rửa, Lý Tồn Căn cũng không nghĩ nhiều, anh tưởng rằng ‘tắm rửa’ trong miệng bọn họ chỉ thật sự là tắm rửa. Mặc dù anh đã từ chối dịch vụ mát xa kỳ lưng gì đó, nhưng họ vẫn cố chấp, đang ngâm mình vô cùng thoải mái, đột nhiên lại thấy có người đi vào. Một người phụ nữ ăn mặc rất hở hang, không nói hai lời đã sờ lên vai anh.

Nếu là Lý Tồn Căn của lúc trước, chắc chắn anh sẽ trở mặt, nhưng đã ra ngoài rèn luyện một năm, thông suốt lễ nghĩa rồi. Anh chỉ mặc quần áo của mình vào rồi chạy về như một cơn gió, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, tự nhiên hôm nay anh lại mơ về cảnh tượng ngày hôm ấy.

Thanh niên tinh lực dồi dào, năm 20 tuổi chính là thời điểm tràn đầy dục vọng nhất, mà hầu như trong đầu anh chưa bao giờ nghĩ về chuyện kia. Cấm dục gần hai năm, nghẹn đến mức kinh khủng nhưng anh vẫn xem như không có gì, dục vọng càng bốc cháy hừng hực thì lý trí càng thanh tỉnh.

Anh đen mặt, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang đến gần, chớp mắt lại biến thành gương mặt mà anh nhung nhớ đến mức xương cốt đau đớn âm ỷ. Lực đẩy không biết từ bao giờ đã biến thành run rẩy vuốt ve, ánh mắt anh đầy si mê, biểu cảm hốt hoảng nhìn cô đến gần, cưỡi lên đùi anh.

Đôi tay mềm yếu không xương kia cứ mãi mê đốt lửa, nhẹ nhàng nâng lấy hạ thân  đang cương lên của anh, tựa như nắm lấy sinh mệnh anh, hô hấp anh dồn dập. Lý Tồn Căn muốn ôm chặt lấy cô rồi dung nhập cô vào trong cơ thể mình, hôn vào xương quai xanh của cô, giọng điệu van nài tràn ngập sắc dục, khẽ gọi: “A Kiều…”

Đối phương chỉ mỉm cười không đáp lời, vòng eo của cô cứ như rắn nước lắc lư đung đưa, cô đặt cự long lại gần mật động rồi ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của anh. Cảm giác ấm áp khi tiến vào hoa huy*t từng chút từng chút như bóp nát lấy anh, Lý Tồn Căn ngửa ra sau ngâm nga một tiếng thật dài. Phảng phất như núi lửa bùng nổ, trong nháy mắt cả người anh tràn đầy năng lượng, bèn đổi chủ động thành bị động đặt cô dưới thân.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Lý Tồn Căn lập tức mở mắt, trước mắt anh là trần nhà đầy bụi, một góc trần nhà vẫn chưa được cố định nên để lộ ra những vết tích loang lổ. Anh thở gấp hai cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xoay người bước xuống giường mở cửa.

Trình Lộ Lộ xách theo một giỏ hoa quả, dẩu môi hơi mất hứng: “Anh đang làm gì thế? Tiếng đập cửa to vậy mà vẫn không nghe thấy, mạnh lắm đó, tay em cũng đau luôn rồi này.”

Lý Tồn Căn hơi nghiêng người mời cô ta vào nhà, Trình Lộ Lộ định than phiền thật nhiều để anh áy náy. Cô ta không cẩn thận liếc mắt nhìn xuống một cái, mặt lập tức đỏ như quả cà chua. Nhìn từ bên cạnh, vật giữa hai chân kia của anh thật lớn, giống như một giây sau nó sẽ chọc thủng quần rồi bắn xuyên qua đây ấy, lều vải căng trướng kia thật sự bắt mắt.

Dường như cô ta đã cảm nhận được hơi nóng đang phả vào mặt mình, nương theo đó là một mùi vị kì lạ, Trình Lộ Lộ thoáng cái im bặt. Trong phòng của anh rất nóng, cổ áo của Lý Tồn Căn đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng, vài sợi tóc dán vào mặt, đuôi mắt đỏ lên, đôi mắt lim dim, cả người tản ra một sự suy sụp nặng nề.

Chẳng để tâm đến thứ gì, cũng không hứng thú với bất cứ điều gì, chẳng biết yêu, chẳng biết ghét, anh như thế nào cũng được, sống như thế nào cũng không sao. Đây là lần đầu tiên cô ta trông thấy anh như vậy, có một lần cô ta không cẩn thận nhìn thấy anh thay quần áo, lúc đó mới biết ẩn giấu bên dưới lớp vải vóc mỏng tanh kia là đường cong cơ bắp xinh đẹp nam tính đến thế nào. Bây giờ, lại tiếp tục nhìn thấy thứ to lớn giữa hai chân anh. Toàn thân Trình Lộ Lộ bắt đầu căng chặt.

Anh ung dung chậm rãi tìm một cái ly sạch để rót nước cho cô ta, nhường cái ghế duy nhất ở cạnh bàn cho cô ta, còn mình thì tựa vào cửa, cố gắng đưa lưng về phía cô ta. Trên mặt Trình Lộ Lộ đỏ bừng một mảng, cô ta khép hai chân theo khuôn phép rồi ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh đang làm gì thế?”

“Không cẩn thận ngủ quên mất, chuẩn bị đi tắm đây.” Lòng anh không ở đây, hiện giờ cũng chưa lấy lại tinh thần, dáng vẻ như đang nghĩ về điều gì đó.

“Căn phòng này của anh nóng quá đi, em đã bảo thuê một nơi tốt hơn rồi mà, vậy mới có thể nghỉ ngơi thật tốt mà không phiền đến giấc ngủ của anh chứ.” Cô ta ghét bỏ nhìn quanh một vòng, vô cùng bất mãn.

Lý Tồn Căn mở mắt nhìn, nhưng không có vẻ muốn trả lời lắm: “Sao hôm nay lại đến đây?”

“Đến thăm anh một chút. Em không vội, anh đi tắm trước đi, em chờ được, lát nữa sẽ nói với anh chuyện này.”

“Cô nói đi, tôi tắm sau cũng được.” Bây giờ, anh đang muốn một người đến phát điên, nếu như ngủ thêm một giấc không chừng có thể mơ tiếp. Vì vậy, anh không có tâm trạng tiếp khách. Trình Lộ Lộ không nói gì, cũng không rời đi, chỉ giục anh nhanh chóng thu dọn. Lúc này, Lý Tồn Căn mới cầm lấy quần áo, đi đến nhà vệ sinh nhỏ nằm ở phía đông để tắm. Anh cởi sạch quần áo rồi cúi xuống nhìn lướt qua, không còn ràng buộc, côn th*t tạo thành một góc vuông chín mươi độ với đùi, quy đầu co giật.

Anh vuốt tóc ra sau, đưa bàn tay qua cầm lấy thân cự long, mạch đập trên thân lập tức rạo rực. Lý Tồn Căn nhắm mắt lại, suy nghĩ toàn thân đều đắm chìm trong dục vọng, ma sát dương v*t lên xuống, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, từng tiếng từng tiếng đều ẩn chứa tâm tình phức tạp nơi anh: “A Kiều, A Kiều, A Kiều,..”

Sau vài chuyển động, anh cắn chặt răng, lên xuống vài lần, quy đầu căng phồng bắn ra một lượng lớn tinh dịch trắng xóa về phía vách tường. Anh thở hổn hển, cả người giống như một quả bóng xì hơi, dựa vào tường rồi trượt dần xuống, đầu óc trống rỗng, oán hận, tuyệt vọng, nhớ nhung, yêu say đắm một người mà không thể nói, cảm giác đắng cay chua sót căng tràn trong lòng ngực anh. Đầu anh phủ khăn lông, lọn tóc vẫn còn đang tích nước, lơ đãng quay trở về. Từ cửa sổ Trình Lộ Lộ trông thấy anh đi về phía mình. Anh hơi cúi người, chiếc cổ thon dài,  vóc dáng cao ráo, lúc nhìn người khác chỉ có thể cúi xuống, bình thường lại ít nói, toàn thân đều toát lên vẻ khó gần, bi oan, chán đời.

Nhưng ở chung lâu rồi sẽ biết, anh là một người rất tốt, ấm áp mềm lòng, hiếu học chăm chỉ. Người như anh hoàn toàn không cần phải mua vợ, không biết gia đình anh nghĩ thế nào, rõ ràng có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh mà.

Trình Lộ Lộ phát ngốc, nghĩ về hành trình một năm trước sau khi vừa tốt nghiệp xong của mình, thật sự nguy hiểm, cô ta sơ sẩy bị bắt cóc và lừa bán. Lúc ấy, cô ta hận đến mức tự sát cho rồi, may mắn thay nhà họ Lý đã mua lại cô ta. Tưởng đâu, tiếp tục gặp phải những người bạc đãi mình, ai ngờ gia đình họ lại có chút vấn đề, trưởng bối trong nhà quyết định mua lại cô chứ không phải người nọ, nghe đâu người nọ đã có vợ, nên chẳng thèm để ý đến cô ta, một tháng cô ta cũng chẳng gặp được người nọ mấy lần.

Có một ngày cô ta đang ngẩn người thì cửa phòng đột ngột mở ra, bóng dáng cao lớn của người kia ngược sáng đi đến, lúc ánh mắt khôi phục rõ ràng cô ta mới phát hiện, dáng vẻ của anh sao lại đẹp mắt đến thế. Đối phương hoàn toàn không để ý rằng cô ta có sợ mình hay không, mở miệng câu đầu tiên chính là: “Hoa nhi nói rằng cô đến từ Bắc Kinh?” Tiếng phổ thông không chuẩn lắm, nhưng dáng vẻ anh rất nóng lòng, vào lúc cô ta chưa kịp phản ứng, anh lại nhịn không được hỏi thêm lần nữa.

Trình Lộ Lộ không rõ anh muốn gì, kiên trì gật gật đầu, người kia liền nhẹ nhàng hỏi một câu đến nằm mơ cô ta cũng không ngờ “Có muốn trở về không?”