Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 59



Trời mưa ở phương Bắc cũng có nét riêng. Buổi sáng vừa nắng chói chang, đường xá khô ráo, trời đột nhiên lại đổ mưa, đến nhanh đi cũng rất nhanh.

Cứ như thế trút xuống từng trận, như một trò chơi vậy. Do thời tiết nên người đến sửa xe thì ít, người rửa xe thì nhiều. Không khí mang theo hơi nước lành lạnh, kéo đến chiều tối mới bắt đầu mưa to tầm tã.

Từ chối lời mời ăn cơm của Vương Tự xong, Lý Tồn Căn vừa lái xe lên đường lớn đã gặp khách. Chạy liên tiếp mấy chuyến, ghế chưa trống được một lần. Đưa người cuối cùng đến bệnh viện khám bệnh xong anh ấn cửa kính xe xuống, nhìn vào màn mưa mù mịt không rõ người đi đường. Cơn mưa buổi tối xua tan đi oi bức ban ngày, không khí se se lạnh.

Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tùy tiện gác tay lên cửa sổ xe, đốm lửa lúc đỏ lúc tắt kia là điểm sáng duy nhất trong đêm tối. Anh thở ra một hơi, khói thuốc màu trắng lững lờ bay bay, Lý Tồn Căn ném tàn thuốc đi quay đầu xe, nhanh chóng lái vào đường lớn.

Dừng xe dưới tầng, nhìn tòa nhà cao tầng lộng lẫy ánh sáng trước mắt, anh không nhịn được lại châm một điếu thuốc hút hai hơi. Lý Tồn Căn quay đầu nhìn hộp bánh kem màu trắng trên ghế phụ, hạ ghế ra phía sau rồi ngả người không muốn động đậy.

Hôm nay Trần Kiều về muộn. Bởi vì không để ý tin nhắn của ban quản lý tòa nhà, đến cửa nhà mới phát hiện di động có thông báo. Hôm nay vì trời mưa có sấm sét nên nguồn điện không ổn định, một số hộ sẽ mất điện. Cô đã bỏ lỡ thời gian báo ban quản lý sửa chữa rồi, dù đã gửi tin nhắn nhưng bên kia không trả lời.

Mở cửa ra quả nhiên tối đen, từng luồng sấm chớp chui khỏi những tầng mây lao xuống mái nhà, tiếng sấm như nổ bên tai. Cô sợ run lên, vội vàng đóng cửa lại gọi cho bảo vệ tòa nhà. Bên đó nói người trực ca ngày đã về, ban đêm thì xin nghỉ nên hiện giờ ai là bảo vệ trực ban họ cũng không biết.

Nếu muốn tìm người đến sửa thì phải tự đi tìm, còn phải đăng ký gì đó. Trần Kiều xuống tầng, đi đến phòng trực ban trước nhưng không thấy ai.

Mưa càng lúc càng lớn, rơi trên những tán lá lộp bộp. Đèn huỳnh quang ở hành lang sáng như đèn thợ mỏ, lại không một bóng người, trông rất đáng sợ. Cô nhìn thoáng ra bên ngoài, không biết phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này có một người đội mưa chạy vào, đi đến trước mặt cô. Quần áo mỏng manh ướt nhẹp, dán lên người, ánh mắt người thanh niên nghiêm túc nhìn cô hỏi:

“Tôi thấy em ra vào vài lần, em có sao không?”

Trần Kiều hoàn hồn, hơi dựa vào tường, nhìn ra xa:

“Căn hộ mất điện.”

Một tay cầm đèn pin một tay mở hộp điều khiển ra, Lý Tồn Căn lọ mọ hồi lâu, đèn trong phòng nhấp nháy mấy lần cuối cùng cũng sáng. Trần Kiều bỏ công cụ ra kéo rèm ban công lên. Anh leo xuống khỏi thang chữ A, thu dọn dụng cụ vào kho, đứng ở cửa. Trên tóc vẫn còn dính nước mưa, cả người tựa lên tường, nhìn cô bận trước bận sau. Trần Kiều quay đầu lại thấy anh, đành bước lên gọi anh vào.

Rót cốc nước để trên bàn, ý bảo anh uống, cô ôm gối đầu

“Tối nay còn có thể mất điện nữa không?”

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi hơi cong lưng, nhẹ giọng nói

“Không chắc nữa, mưa lớn thế cũng có khả năng lắm. Hơn nữa nhiều người sử dụng, phụ tải lớn cũng dễ mất điện.”

Cô nhụt chí, vỗ vỗ gối, muốn bảo anh về đi nhưng không nói ra được. Vẻ mặt Lý Tồn Căn chừng mực, nhìn chằm chằm cốc nước không nhìn đi đâu khác, trong lòng như được sợi tơ ngọt ngào bao quanh, càng bao càng ngứa. Âm thầm cầu nguyện, cơn mưa này mãi mãi đừng tạnh.

Nhìn nhau không nói gì, cô xoa xoa bụng hỏi

“Anh ăn cơm chưa?”

Lý Tồn Căn nhìn cô gật gật đầu. Trần Kiều đứng dậy mở tủ lạnh ra, cô không biết nấu cơm, tất nhiên sẽ không mua đồ dự trữ, tủ lạnh chỉ có chút rau xanh đã úa vàng và ba quả trứng.

Bếp đã lâu không sử dụng, bồn rửa rau cũng không chuyển sang nước ấm được nữa, một đống lộn xộn. Lý Tồn Căn yên lặng bước đến sau lưng cô, cách một khoảng vừa đủ, không quá thân mật, cũng không quá xa lạ, là một khoảng cách giữa những người bạn bình thường. Anh lấy rau cô đang cầm trong tay, tuy rằng giọng điệu thương lượng, nhưng anh lại dùng câu khẳng định:

“Để tôi làm cho.”

Cô tránh ra đứng sang bên cạnh. Trần Kiều thấy những đồ dùng vừa rồi không nghe mình, lúc này được Lý Tồn Căn làm rất thành thạo. Anh nhanh chóng nấu xong hai bát mì thơm ngào ngạt.

Tay nghề cũng rất tốt, không biết anh cho gì vào nhưng rất thơm. Trần Kiều ăn xong cả người đổ mồ hôi, ngay cả canh cũng uống hết một nửa, ngẩng đầu thấy anh đang chăm chú nhìn mình, mặt nóng lên, buông bát đũa bình tĩnh nói:

“Anh không ăn à?”

Hai tay anh đặt trên bàn, hơi mỉm cười, nhưng cũng không phải cười thật sự “Ăn no chưa?”

“Ừ.”

“Vậy đi tắm đi, để tôi dọn cho.”

Trần Kiều choáng váng, sau đó cô đi tắm thật, nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống giảm bớt cảm giác mệt mỏi trong người. Cô bực bội gội đầu, ở trong nhà vệ sinh rất lâu, không biết nên dùng cảm xúc như thế nào để đối mặt với anh.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn một bóng đèn ngủ ấm áp bên cạnh bàn uống nước, tiếng ti vi rất nhỏ. Lý Tồn Căn đã ngủ say trên sô pha, hình như đã thấm mệt rồi, hơi thở anh đều đều, đầu nghiêng sang một bên.

Trần Kiều lấy chăn trong ngăn tủ ra đắp cho anh, buồn bã ngồi một mình rối rắm nghĩ linh tinh.

Như thường ngày, khi cô về nhà đã thấy chiếc xe cũ cũ kia đỗ ở đó, cô chỉ cần vừa bước đến, cửa xe liền mở ra, Lý Tồn Căn xuống xe đi đến trước mặt cô, giống như hiến vật quý, vẫy vẫy tay với cô.

Từ hôm nấu ăn cho cô xong, anh không mua bánh ngọt tặng cô nữa, mỗi ngày đều làm rất nhiều món ngon mang đến cho cô. Có hôm cô không về nhà, ngày hôm sau cũng có thể thấy một bọc to trước cửa để trong hộp giữ ấm.

Cô hờ hững coi như anh không tồn tại. Lý Tồn Căn cũng không giận, vẫn đưa cơm đều đặn. Vốn cô không muốn ăn, nhưng vì đồ ăn bên ngoài nhiều khi ăn mãi cũng chán, hơn nữa tay nghề của anh quả thật rất tốt, khi quá đói cô cũng không nhịn được. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, phòng tuyến tâm lý lần nữa bị đánh vỡ.

Có một lần anh đến tay không, cô nhìn tay anh một hồi lâu, anh mới ngượng ngùng nói tan làm quá muộn, chưa kịp về nhà nấu cơm. Trần Kiều cố gắng che dấu tâm trạng mất mát của mình, cũng không có ý định mời anh vào nhà ngồi. Lý Tồn Căn đi sau cô, tỏ vẻ có thể mượn bếp của cô nấu cơm không.

Cô bận việc nên thường xuyên quên ăn cơm, giờ có xuất cơm miễn phí đương nhiên không quan tâm đến bữa tối nữa. Hôm đó công việc nhiều, trưa cô cũng không ăn cơm, định về nhà ăn, kết quả anh lại không nấu.

Cô không để ý đến anh, mở cửa vào phòng, nhưng cũng không đóng cửa. Tắm xong ra sấy tóc, trên bàn đã đặt sẵn hai xuất ăn vừa nấu xong.

Từ lúc đó trở đi anh thường xuyên lấy lý do tăng ca quá muộn trực tiếp mua nguyên liệu đến nhà cô nấu. Hai người cũng chỉ nói mấy câu rồi bắt đầu ăn cơm. Thi thoảng anh cũng hỏi cô hôm sau muốn ăn gì.

Có một thời gian anh nấu ăn quá thanh đạm, Trần Kiều thích ăn cay nên chủ động nói với anh. Lý Tồn Căn bảo cô ăn cay không tốt, kinh nguyệt của cô hai tháng mới có một lần, cấm cô ăn cay.

Trần Kiều tức giận đóng sầm cửa lại. Anh lại càng dành thời gian nấu nhiều món thanh đạm hơn.

Mối quan hệ hoang đường được vô tình xây nên như thế đấy. Mỗi tối sau khi tan làm anh đều chờ cô về nhà, nấu cơm cho cô, không cần cô nhắc, nấu xong là ngoan ngoãn đi về. Khi cô nghỉ ngơi thì anh lau dọn nhà cửa, giặt quần áo sạch sẽ, mang rác đi đổ.