Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 60



Anh không hề có ý định xâm phạm lãnh thổ của cô, rất ngoan ngoãn tự giác. Dần dần Trần Kiều đã quen với việc ở chung như vậy. Định nói rõ ràng với anh, muốn cắt đứt mọi quan hệ không gặp nhau nữa, nhưng ý niệm này lại càng ngày càng yếu, càng lúc càng mờ nhạt.

Hôm nay sau khi tan làm, Trần Kiều nghĩ chắc chắn về nhà phải nói rõ ràng với Lý Tồn Căn, cô không muốn chờ đến khi cô quen với việc có anh không thể tách rời mới lên tiếng. Kết quả cô nhận được điện thoại ở nhà. Trần Học Bình sống cùng Vương Bình đã gần một năm, trong thời gian đó Trần Kiều nhiều lần nghĩ cách muốn vun đấp mối quan hệ giữa ba và mẹ, nhưng hai người họ đều không có suy nghĩ đó.

Chu Ngọc Phân gọi cô về nhà là muốn cô ký xác nhận thừa kế. Vương Bình mang thai, Trần Học Binh và Chu Ngọc Phân đã bàn bạc xong việc ly hôn. Tài sản Trần Kiều đang được Chu Ngọc Phân tranh thủ giành lấy không ít. Hai người nói dối cô, đợi đến khi làm xong thủ tục, mời luật sư công chứng mới gọi Trần Kiều về ký tên.

Cô nghe như sét đánh ngang tai. Cô nghĩ chắc hẳn ba mẹ cô vẫn luôn bằng mặc không bằng lòng như vậy, đã yên bình bên nhau mấy chục năm, sao không thể tiếp tục ở cạnh nhau chứ, lại còn gắng gượng đến mức lừa cô rồi mới ly hôn. Trần Kiều khóc lóc ầm ĩ ở nhà không chịu ký tên, không cho họ ly hôn.

Hai người đều đã quyết tâm, ai khuyên cũng không có tác dụng, bọn họ tương kính như tân, hợp nhau như vậy nhưng lại không đi đến cuối cùng. Một người đứng bên ngoài hút thuốc, một người xem ti vi trong phòng, không ai có ý định bước lại gần nhau cả, Trần Kiều không hiểu nổi tại sao.

Cả đêm trong nhà gà bay chó sủa, đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, không một ai đi ngủ. Buổi sáng Trần Kiều cúi đầu trước hai người, mong họ có thể nghĩ đến cô đừng ly hôn nữa. Cô không muốn mất đi một gia đình đầy đủ. Trần Học Binh và Chu Ngọc Phân đều im lặng, không ai nói lời nào.

Trần Kiều quá thất vọng, lái xe rời khỏi nhà, sắp đến cửa công ty đột nhiên nhớ ra, hôm qua cô không về căn hộ.  Vì thế quay đầu xe chạy về căn hộ của mình. Ra khỏi thang máy thấy người đàn ông đang ngồi xổm trước cửa, cô đột nhiên nghẹn họng, không thể nói nên lời.

Suốt đường đi, cô luôn coi nhẹ sự bướng bỉnh của Lý Tồn Căn, tự an ủi mình, hẳn là anh sẽ không ngốc như vậy, không thấy cô về chắc anh sẽ tự về nhà nhỉ. Một mặt cô cũng lo lắng anh thật sự cứ đợi ở cửa cả đêm, mặt khác lại thầm lo lắng anh không ở cửa, trong lòng có chút hi vọng khó hiểu.

Cô đã quyết định cắt đứt mọi quan hệ với anh, còn mong chờ anh làm gì chứ. Gia đình cô sắp vỡ tan rồi, chẳng đến mức phải tìm niềm an ủi từ Lý Tồn Căn đâu. Nhưng khi về cô thật sự thấy anh ngồi đợi trắng đêm ở cửa, mắt cũng đỏ ngầu, cúi đầu giống như một chú chó bị bỏ rơi.

Anh nghe tiếng động ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô, hơi dừng một giây, đột nhiên anh lao đến bên cô cầm tay cô kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện không có thương tích, lại thấy quần áo cô vẫn gọn gàng lúc này mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng sau đó anh đột nhiên nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn:

“Hôm qua em không về nhà, em đi đâu vậy, tôi rất lo lắng.”

Có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, muốn giải thích lại không nói nên lời, cô lên tiếng, “Anh về đi.”

Anh đang nhìn cô chằm chằm, hết sức chuyên chú giống như lâu lắm rồi anh mới gặp cô vậy. Chỉ cần cô ở trước mặt anh, dù trời sập đất nứt, dù tận thế ập đến, anh cũng an ổn. Anh cúi đầu, cả người như trầm xuống, vai lưng thẳng tấp khó khăn lắm mới đứng thẳng, lại giống như không chịu nổi đau đớn chậm rãi cong xuống.

“Sau đó có phải là không được đến đây nữa không?”

Sự im lặng ngượng ngùng len lỏi giữa hai người họ, anh nhẹ nhàng hỏi “Em lại bỏ rơi tôi? Không muốn gặp tôi nữa? Nếu được lựa chọn, ước gì ngay từ đầu em không xuất hiện trước mặt tôi thì tốt rồi.”. Anh nói xong câu cuối cùng giọng cũng phát run.

Trần Kiều cảm giác như ngực bị vật gì đó đâm vào, đau âm ỉ, không mãnh liệt nhưng không thể nào hết đau. Anh đứng không vững, không cẩn thận va vào người cô, da anh nóng bỏng, anh sốt rồi.

Cô hơi ngây người, Lý Tồn Căn đứng vững xong im lặng đi lướt qua mặt cô, xuống tầng. Trần Kiều ngồi xổm trên mặt đất, lòng bứt rứt, mãi không bình tĩnh lại được. Cửa sau lưng cô mở ra, một bác gái nhà đối diện ra vứt rác thấy Trần Kiều:

“Ôi, cô đã về rồi, tối hôm qua có một cậu trai đến tìm cô, gõ cửa hỏi chúng tôi vài lần, hỏi có biết cách liên lạc với cô không. Nhìn rất lo lắng. Là bạn trai phải không, cãi nhau cũng phải nghe điện thoại chứ, cậu ta lo đến toát mồ hôi đó, cô gặp cậu ấy chưa?”

Trần Kiều gật gật đầu, đối phương thấy cô có vẻ mệt mỏi, nên nhất thời không hỏi nữa. Trần Kiều cầm túi lên, đến công ty. Cả đêm cô không ngủ, rất mệt, nghĩ đến chuyện Lý Tồn Căn lại càng đau đầu.

Cố gắng mãi mới đến giờ tan tầm. Ngẫm nghĩ vẫn quyết định đến chỗ anh. Tìm được xưởng sửa xe lần trước, đồng nghiệp nói hôm nay anh không đi làm, cho cô địa chỉ nơi anh sống. Nơi đó gần như là một nơi cũ nát, sắp di dời.

Trần Kiều tìm vài vòng cũng không tìm được đành ra ngoài hỏi ông chủ. Cửa gỗ cũ kỹ loang lổ, bậc thang đầy nước giặt quần áo, trên sào phơi là quần áo Lý Tồn Căn đã từng mặc, chắc là ở đây.

Cạnh cửa gỗ có chiếc cửa sổ nhỏ, trong đó tối om. Trần Kiều nhẹ nhàng đẩy vào, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt. Bên tay trái là bếp, tường và sàn vô cùng ẩm ướt, cũng may đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên phải là nhà vệ sinh đang đóng chặt cửa.

Đối diện có treo một tấm khăn, cô vén lên hóa ra là tấm rèm, trong phòng vẫn rất tối. Góc nhà có một chiếc giường, chắc nó đã được cải tạo từ sô pha cũ, trên sô pha cô có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đang chùm chăn ngủ.

Trần Kiều nhẹ nhàng bước đến đó, đẩy đẩy anh, gọi tên anh, Lý Tồn Căn hình như có cảm giác, xoay người ừ một tiếng, kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của cô áp lên mặt. Trần Kiều không kéo tay lại được, đành cúi xuống đẩy đẩy đầu anh, lại bị anh thuận thế kéo về phía giường. Trần Kiều muốn xoay người ngồi dậy nhưng Lý Tồn Căn đã bắt kịp, lật người đè phía trên cô.

Hơi thở nóng hổi phả lên người cô

“A Kiều anh rất nhớ em… rất nhớ em, đau quá…”

Trần Kiều cố gắng lùi ra xa, lại bị anh ôm vào ngực, cả người cô như được bao trong lò lửa.

“Lý Tồn Căn, anh đứng lên đi, sáng nay anh bị sốt về nhà không uống thuốc sao?”

Cô càng kháng cự, anh càng ôm chặt, cánh tay dài ôm lấy thân cô, tựa như con rắn quấn lấy khiến cô hít thở không thông. Chăn của anh có mùi thơm nhẹ nhàng, không phải mùi mồ hôi, mà là một mùi hương đàn ông quyến rũ, cô hơi đỏ mặt, thở dốc.

Anh không an phận, hôn lên môi cô, mới nói được một câu sau đó đã không thể nói tiếp. Quần áo trên người cô cũng bị anh vén lên hết, anh đặt sức nặng toàn cơ thể lên người cô, ép cô chặt đến mức không thể cử động. Bàn tay nóng rực của anh vuốt ve khắp toàn thân, từ từ cởi quần cô ra.

Hai người lún sâu dưới đệm, Trần Kiều cảm giác như mình đang bị chôn vào đống bông vậy, trên người thì bị áp chế. Tay anh sờ soạng rất mạnh khiến cô hơi đau, kêu lên thành tiếng. Thấy bàn tay thô ráp ấy dần mò xuống dưới, cô vội vàng khép hai chân lại. Dù phát sốt đến hôn mê, nhưng Lý Tồn Căn vẫn rất mạnh mẽ, anh đưa tay về giữa hai đùi cô, thoải mái tách hai chân cô ra, đặt đùi mình ở giữa, hại cô muốn di chuyển cũng không được.

Anh vân vê nơi riêng tư của cô, cảm giác kích thích kỳ lạ dâng trào ở nơi đó. Trần Kiều không chịu được kích thích như vậy, cố gắng lùi về phía sau. Nhưng cô đang nằm trên đệm không có điểm tựa, nên vẫn bị anh nắm chân dễ dàng kéo về.

Tiếng rên khó nhịn tràn ra khỏi cổ họng. Hai bầu ngực được anh xoa nắn, liếm mút. Bầu ngực mềm mại trắng tuyết dù nắm trong tay hay ngậm trong miệng đều mang lại cho anh cảm giác thích thú không gì sánh được.

Anh bắt đầu thở dốc, không nhịn nổi nữa vội vàng cởi sạch đồ cô. Trần Kiều hoàn toàn mất khả năng chống cự. Cô bị anh đè xuống, đòi hỏi trong tuyệt vọng. Hai chân bắt đầu mở rộng ra, nửa người trên vùi vào lòng ngực ấm áp của anh, quên mất phản ứng.