“Nàng tới Tiêu Dao Thị mua đồ. Ta vốn không để ý tới nàng, nhưng bốn năm trước, đệ tử của Lăng Cung quấy rầy tiền chưởng môn đã đến chỗ ta. Ta biết nàng, cho nên đặc biệt ra tiếp đón. Ngay sau đó, Thẩm Thù Chi cũng tới, ta nghe đệ tử Lăng Cung gọi nàng nên mới biết tên.” Sư cô nói.
“Lăng Cung tiền bối và Thẩm cô nương tới mua cái gì?”
“Ở chỗ ta thì có thể có cái gì? Người của Lăng Cung mua chút mê tình hương, rượu thúc tình, mấy thứ linh tinh đó, còn cô nương kia, ta không nhớ nữa. Ta
nghe người của Lăng Cung nói, nàng là đệ tử của Tuần Kiếm Tông, ta ngạc nhiên khi đệ tử của họ dám tới chỗ chúng ta” Nói xong, sư cô khẽ cười, “Mấy năm nay, người đầu tiên tới là nàng, người thứ hai là tiểu trưởng lão.”
Tần Xước sặc không ngừng.
Mọi người đều im lặng, tuy nhiên Tần Xước nhớ những lời Tạ Tinh Diêu đã nói với hắn. Lúc trước Lý Vân nói cho nàng biết, đệ tử Lăng Cung đã chết nói rằng Tuần Kiếm Tông có chuyện bẩn thỉu. Hai việc này có liên quan gì với nhau không…
“Vậy vị Lăng Cung tiền bối có quan hệ tốt với Thẩm tiền bối không?” Hoắc Vân Sơn hỏi.
Sư cô lắc đầu: “Khi đó, có đệ tử nào của Tuần Kiếm Tông thích người Lăng Cung đâu, không hề ưa nhau.”
Tần Xước dặn dò Hoắc Vân Thủy một số việc, nhìn thấy hai huynh muội đi ra ngoài, mới nghĩ tới một chuyện: “Tiền bối, theo lý thuyết, vị Lăng Cung tiền bối kia mua đồ, ngài cũng biết là để làm gì. Ngài không sợ tiền chưởng môn gây rắc rối cho ngài à?”
Sư cô liếc nhìn hắn, khuôn mặt vẫn bình tĩnh: “Nếu mấy thứ này có ích, ngươi quá coi thường tiền chưởng môn. Năm đó Hợp Hoan Tông muốn chọn chính đạo, nhưng các giáo phái khinh thường. Tiền chưởng môn không màng ý kiến chung, đã chấp nhận chúng ta. Ngay cả nơi ta buôn bán cũng được ông chấp thuận. Nếu không, ta điên rồi hay sao mà ở đây khiêu khích Tuần Kiếm Tông? Ông từng nói, tuy ông không hiểu tình cảm và ham muốn, nhưng không cảm thấy đó là điều xấu xa. Nếu ông thật sự có tâm địa này, ta đã kéo ông tới đây từ lâu.”
Tần Xước thấy bộ dạng tiếc nuối của nàng, mỉm cười. Tuần Kiếm Tông.
Đường Phóng nghe nói sư phụ của cậu trở về nên nóng lòng đi gặp, kết quả người được đưa về chỗ ở, nhưng xung quanh toàn là người canh giữ, nhìn Tạ Tinh Diêu bất tỉnh nhân sự, cậu ngồi ở mép giường bật khóc.
“Thôi đừng khóc, múc nước tới đây, đi lấy thuốc theo toa này” Đào Tước an ủi cậu, “Nếu khóc nữa, bệnh của sư phụ ngươi sẽ không chữa được.”
Nghe vậy, Đường Phóng lau nước mắt, cầm toa thuốc đi bốc thuốc trước. Nhưng hiện nay không có bao nhiêu người ở Tuần Kiếm Tông thật lòng hy vọng Tạ Tinh Diêu tỉnh lại, phần lớn những người đi theo chưởng môn ước gì xử lý nàng sớm một chút. Đường Phóng mới vừa ra khỏi cửa đã bị ngăn lại, bọn họ cầm toa thuốc nhìn tới nhìn lui, sợ bên trong có bí mật gì đó.
Mấy ngày nay, cậu thường bị người trong môn phái coi thường, nhờ sự chăm sóc của một số dân làng mà Tạ Tinh Diêu nhận trên núi lúc trước, cậu học được
tính cách mạnh mẽ, đẩy những người đó rồi chạy ra ngoài.
Người phụ trách thuốc trên núi tất nhiên sẽ không để ý tới cậu, cậu lén đi tìm nhị trưởng lão, vốn cũng không hy vọng có thể được, nhị trưởng lão xua tay không nói gì, quay lưng đóng cửa lại.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, cậu nghe thấy tiếng côn trùng kêu bên cạnh, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc nên cậu bí mật đi theo.
“Ngươi muốn thuốc nào, ta sẽ tới phòng thuốc lấy cho ngươi. Sư phụ của ta đã dặn ta, ngươi cứ yên tâm.” Tiểu đệ tử đó đúng là đồ đệ của nhị trưởng lão.
Đường Phóng vội vàng chép toa thuốc cho đệ tử kia, ở chỗ tối đợi một lúc mới thấy hắn mang tới.
Cậu nói “Đa tạ”, đang chuẩn bị chạy về, giữa chừng bị ném cục đá. Tưởng rằng lại có người muốn bắt nạt mình, cậu chuẩn bị rút kiếm, nhìn thấy một góc áo màu đỏ mới bình tĩnh lại.
“Vân Thủy tỷ tỷ.” Cậu hít mũi nhìn Hoắc Vân Thủy.
Hoắc Vân Thủy sờ đầu cậu hỏi: “Sư phụ ngươi thế nào rồi?”
“Đào Tước tiền bối nói sư phụ phải uống thuốc. À, đây là toa thuốc, tỷ tỷ có thể mang lên một chút từ dưới chân núi cho ta không? Ở trên núi khó lấy thuốc lắm.” Cậu nhanh chóng lấy toa thuốc ra.
Hoắc Vân Thủy đương nhiên nhận lấy, đồng ý. Lúc cậu chuẩn bị đi, nàng cản lại, mở thuốc trên tay cậu ra coi, lấy đồ thử độc trong ngực ra, thấy không có phản ứng gì mới giao cho cậu: “Phải đề phòng lòng dạ người khác, ngươi cầm thứ này, cần kiểm tra những gì sư phụ ngươi ăn và dùng, biết không? Còn nữa…”
Nàng bảo Đường Phóng đưa tai tới gần, nói cho cậu biết kế hoạch của Tần Xước, cuối cùng dặn dò: “Nếu sư phụ ngươi khỏe hơn thì báo tin cho ta biết.”
Đường Phóng gật đầu rồi bỏ chạy.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì nhìn thấy một bóng người, nàng sợ tới mức tim đập loạn nhịp.
“Ngươi… Ngươi đang làm gì đó?” Nàng nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện đột ngột của Dương Vi Tử.
“Ngươi lén lút lên núi.” Dương Vi Tử nói rất chắc chắn.
“Thì sao, ngươi muốn tố cáo ta à?” Nàng nghĩ mình đánh không lại người trước mặt, lắc tay áo, nghĩ xem ở đây còn có thuốc độc gì mà nàng có thể sử dụng.
“Không phải” Dương Vi Tử cuống quít phủ nhận, “Ngươi biết Tần môn chủ ở đâu không?”
“Không biết.” Nàng phủ nhận mà không cần suy nghĩ.
Thấy nàng có ý phản kháng, Dương Vi Tử nói: “Ta không có ý gì khác, chưởng môn của ta thật lòng muốn hỏi, trên đường đi, tiểu trưởng lão có nói chuyện năm đó với hắn không.” Lúc trước quá vội vàng, lại ngại sự độc tài của Triệu chưởng môn, chưởng môn của Nhai Lĩnh không thể hỏi Tần Xước ở trước mặt mọi người.
Hoắc Vân Thủy nhìn hắn hồi lâu, đảo mắt nói: “Ta xuống núi xem thử, nếu tìm được Tần môn chủ sẽ hỏi hắn.”
Nghe nàng nói định xuống núi, Dương Vi Tử không ngăn cản, đi được hai bước, thấy nàng làm rơi chai thuốc, hắn nhặt lên và gọi nàng. Hoắc Vân Thủy tưởng hắn đổi ý muốn bắt nàng, vội quăng một nắm thuốc bột.
“Ngươi… Ngươi làm rơi đồ.” Dương Vi Tử bị thuốc làm mờ mắt, nói có chút khó khăn.
Lúc này nàng mới nhận ra mình đã làm sai, nhìn thuốc bột trong tay, cầm đồ mình đánh rơi: “À, xin lỗi ngươi, thuốc bột này chỉ làm người ta hắt xì, một lát nữa sẽ hết, ta đi trước đây.”
“Hắt xì” Dương Vi Tử vừa hắt hơi vừa hỏi, “Hắt xì bao lâu vậy, hắt xì.” “Một canh giờ!” Hoắc Vân Thủy chạy nhanh như chớp.
Ở Tuần Kiếm Tông hai ngày, Tiêu Minh tiền bối luôn vướng Triệu chưởng môn, làm cho Đào Tước có thời gian yên tâm chữa bệnh.
Lúc bắt mạch, phát hiện nàng bị tẩu hỏa nhập ma có lẽ do dùng thuốc bên ngoài gây ra tinh thần hỗn loạn, hắn bảo Đường Phóng niệm tĩnh tâm quyết ở bên tai Tạ Tinh Diêu mỗi khi cậu rảnh, châm cứu và xông thuốc hàng ngày, nhưng Tạ Tinh Diêu chưa tỉnh lại lần nào.
“Sư phụ của ngươi…” Đào Tước bắt mạch xong, cảm thấy tình trạng đã ổn định rất nhiều, sau khi nàng tỉnh lại, phải mất gần cả tháng mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng…
“Sư phụ bị sao vậy?” Đường Phóng lo lắng.
Đào Tước lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy ở tuổi của nàng, thật sự hiếm thấy nội lực như vậy.”
Hơn nữa trạng thái của nàng càng ổn định, hắn có thể cảm nhận được nội lực đang chậm rãi dâng trào. Năng lực hiện nay của nàng rõ ràng đủ để ngăn chặn nội lực hỗn loạn trước đó, hình như nàng không ý thức được điều đó nên không sử dụng nó.
Đường Phóng hỏi nhỏ: “Chúng ta có thể hành động phải không?” Đào Tước gật đầu.
Đại điện.
“Bẩm báo chưởng môn, mấy ngày nay nghịch đồ kia chưa tỉnh lại, trông dáng vẻ của Tước y, không nhìn ra tình trạng.” Đệ tử canh giữ Tạ Tinh Diêu tới báo.
Triệu chưởng môn gật đầu. Sau khi để người đi xuống, bà siết chặt chai thuốc nhỏ đang cầm, bên trong là thuốc khiến người ta không thể điều tiết nội lực. Bà nắm chặt cái chai, cho rằng ngay lúc này Tạ Tinh Diêu chưa khôi phục tâm trí, nội lực lại không thông suốt, khó tránh khỏi sẽ bị mất khống chế, ra tay làm tổn thương người khác, bà nhân cơ hội này xử lý nàng, sẽ không có ai dị nghị.
Đôi mắt bà hơi cụp xuống, trong lòng hiện lên nửa phần do dự, nhưng bị xóa đi rất nhanh.
Sau bữa trưa, vốn là thời điểm mọi người lười biếng nhất, một số đệ tử canh gác mơ màng buồn ngủ, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Triệu chưởng môn vốn đang chờ tin tức bên phía Tạ Tinh Diêu, nghe vậy đột nhiên sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài xem xét.
“Chưởng môn không ổn rồi, vài đệ tử ăn xong đều có dấu hiệu không khoẻ.”
Bà thấp thỏm trong lòng, nghĩ thầm vừa rồi bỏ thuốc hẳn là không có vấn đề gì mới đúng, nói “Đi”, nhanh chóng chạy đi kiểm tra tình hình.
Lúc này, bên ngoài phòng đang giữ Thẩm Thù Chi, vài đệ tử vội vàng đi ngang qua đã nói với người trông coi rằng, đồ ăn hôm nay có gì đó kỳ lạ. Hoắc Vân Sơn sờ huyệt thái dương, há miệng, cảm thấy gương mặt khó chịu. Không ngờ Ôn Lương Thu rất am hiểu thuật dịch dung. Hắn đi tìm trang phục của đệ tử Tuần Kiếm Tông mặc vào, vẽ một bộ dáng quen thuộc của đệ tử Tuần Kiếm Tông, bảo Ôn Lương Thu biến hắn thành như vậy.
Đợi một lúc, hắn mới giả vờ hoảng loạn chạy ra ngoài.
“Hôm nay có đưa cơm trưa cho Thẩm sư cô không?” Hắn hỏi. Người trông coi nói: “Có đưa vô, chắc đã ăn rồi.”
Nghe xong, Hoắc Vân Sơn vội giả bộ lo lắng, muốn xông vào nhưng lập tức bị ngăn lại.
“Các ngươi đừng cản, có kẻ xấu bỏ thuốc vào đồ ăn của chúng ta, nếu không kịp thời uống thuốc giải, nội lực sẽ bị tiêu tán! Không tin thì các ngươi vận khí thử xem.”
Nghe vậy, vài người trông coi vận khí, cảm thấy hơi suy yếu vô lực, mới hoảng loạn lên.
“Đừng vận khí nữa, sẽ lãng phí nhiều hơn, sẽ tiêu tán hết trong chốc lát. Mau đến đại điện đi, ta đã uống thuốc giải, các ngươi cũng lo đi nhanh, để ta trông sư cô” Thấy bọn họ còn nghi ngờ, Hoắc Vân Sơn lại nói, “Đã nhiều ngày trôi qua
mà sư cô không thể đào tẩu, hiện nay đã ăn cơm, nội lực nhất định bị tổn hại, không trốn thoát được, ta sẽ mang nàng qua đó.”
Thấy thế, mấy người mới nói được, mở cửa cho hắn vào. Hoắc Vân Sơn bước vô trong, lớn tiếng kêu: “Sư cô không sao chứ? Mau, ta đỡ ngài đến đại điện.”
Mọi người nhìn hắn đỡ Thẩm Thù Chi đi ra, đang chuẩn bị cùng nhau đến đại điện, Hoắc Vân Sơn và Thẩm Thù Chi trao đổi ánh mắt, Thẩm Thù Chi nhìn tay hắn, gật đầu.
Bọn họ đột nhiên xoay người, đánh một chưởng vào đệ tử còn lại, sau đó hai người giẫm lên mái ngói rời đi, mấy đệ tử còn muốn đi theo, Hoắc Vân Sơn hét lên: “Cẩn thận nội lực của các ngươi!”
Mọi người nhất thời không dám cử động, khi bọn họ đi xa một chút mới có một người nói: “Nếu lừa chúng ta, loại thuốc này cũng sẽ không lừa chúng ta chứ…”
Mọi người vận khí mới phát hiện mọi thứ vẫn như lúc ban đầu, vừa rồi bị lời nói của Hoắc Vân Sơn đánh lừa, cho nên cảm thấy nội lực suy yếu.