Lúc này Triệu chưởng môn mới đi gặp Tiêu Minh, phát hiện không biết ông ăn cái gì, đột nhiên bị thương. Nội lực vốn tiêu tán hầu như không còn gì, sự khó chịu còn lại chỉ là triệu chứng rất nhẹ.
Bà nóng lòng muốn xem tình trạng của Tạ Tinh Diêu nên dẫn người qua đó.
Đào Tước định châm cứu cho Tạ Tinh Diêu vào buổi trưa, Đường Phóng đã kiểm tra đồ ăn được đưa tới, không có độc, cậu đút cho Tạ Tinh Diêu chút cháo.
Nhưng Đào Tước mới châm cây kim đầu tiên đã cảm thấy không ổn, hắn vội vàng kêu Đường Phóng lấy dây thừng tới trói Tạ Tinh Diêu. Hắn mới quấn cổ tay nàng, người đang ngủ say mấy ngày nay đột nhiên mở bừng mắt.
Lúc đầu nàng im lặng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, nhìn chằm chằm hắn. “Tiểu trưởng lão?” Hắn kêu, nàng không phản ứng.
Hắn chuẩn bị có hành động tiếp theo, đột nhiên bị Tạ Tinh Diêu cầm cổ tay, lực đủ mạnh để bóp nát cổ tay hắn.
“Ngươi đang làm gì?”
Nàng mở miệng, âm thanh vẫn như trước, tuy nhiên giọng điệu trầm hơn nhiều, đôi mắt dần dần có hồn nhưng cũng khác trước, không đến mức như bị nhập ma nhưng rất kỳ lạ.
Đường Phóng vui vẻ bước tới gọi “Sư phụ”, Tạ Tinh Diêu lại giơ tay đánh một chưởng, đập cậu vào tường.
Thấy nàng lập tức xuống giường, cầm kiếm đi ra ngoài. Đào Tước hét lên “Cẩn thận” để nhắc nhở các đệ tử bên ngoài. Những người đó không phản ứng kịp, trực tiếp đụng vào mũi kiếm của Tạ Tinh Diêu.
Tạ Tinh Diêu ra tay chém người trước mặt, tốc độ cực nhanh so với trước đây, nhìn đệ tử bị thương còn muốn chặn trước mặt mình, hai mắt ửng đỏ, khóe miệng trễ xuống nói: “Đừng chặn đường.”
Trước kia bọn họ thấy Tạ Tinh Diêu luôn hiền lành và hoạt bát, dáng vẻ này làm cho các đệ tử giật mình. Người cầm kiếm không có ý định lùi lại, muốn tiến lên thì nhìn thấy Tạ Tinh Diêu cầm kiếm chạy tới.
Hắn không ngăn được, tưởng rằng mũi kiếm sẽ cắt đứt yết hầu của hắn vào giây tiếp theo, trước mặt lại có một âm thanh vũ khí va chạm khác.
Mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy Triệu chưởng môn đứng trước mặt mình.
“Nghịch đồ, ngươi muốn làm gì?” Triệu chưởng môn nhìn bộ dạng của Tạ Tinh Diêu, nắm chặt kiếm, nghĩ rằng thời cơ đã đến.
Tạ Tinh Diêu nhìn xung quanh bằng ánh mắt u ám, rất nhiều đệ tử đã tới, cầm kiếm hướng về phía nàng. Nàng nhếch khóe miệng, đang định giơ kiếm lên, trong đầu đột nhiên đau nhức. Nàng nhíu mày, nhắm mắt muốn tỉnh táo, khi mở mắt ra lần nữa, sát khí trong mắt càng nhiều hơn.
“Nghịch đồ đã nhập ma, các thủ hạ không cần thương xót!” Triệu chưởng môn nói xong, đi về phía Tạ Tinh Diêu.
Tạ Tinh Diêu đối phó một hồi, Dương Vi Tử vốn muốn ra tay, chưởng môn của Nhai Lĩnh lại ngăn cản hắn.
“Tiểu trưởng lão có vấn đề gì đó.” Chưởng môn Nhai Lĩnh nói.
Thấy trên kiếm của Tạ Tinh Diêu đã dính nhiều máu, chém bị thương không ít người, nhưng nàng dường như phát điên, sau đó kiềm chế tay chân mình, đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, lại lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người, Tạ Tinh Diêu cảm thấy mình sắp điên rồi. Nàng thấy dường như trong thân thể mình có một người khác, lúc nàng giật lại thân thể, vẫn có thể khống chế được bản thân, lúc không giật được thì nhìn
người kia làm tổn thương người ta. Nàng cuối cùng lại khống chế được tay chân mình, khẽ cắn môi, xoay người bỏ chạy.
“Đuổi theo.”
Người phía sau đuổi theo, nàng không thể hoàn toàn khống chế bản thân, không hiểu sao lại hướng về phía sau núi.
Nàng không rõ vì sao mình đến một nơi đầy cỏ hoang, sau đó thấy một cái cửa hang, nàng vẫn đang tranh giành thân xác với một người khác, không tự chủ được, quỳ xuống cỏ.
Lúc này, người đuổi theo đã gần trong gang tấc, nàng không thể không cầm kiếm quay người lại.
Gió núi sắc bén, giữa đám cỏ khô vàng, những tảng đá đen bị mưa gió bào mòn, hai chữ “Kiếm trận” vẫn còn mơ hồ trên đó.
“Lên.” Triệu chưởng môn ra lệnh, các đệ tử thấy Tạ Tinh Diêu đang giãy giụa, lập tức xông tới.
Tạ Tinh Diêu chỉ muốn rút lui, nhưng không có đường thoát, giằng co một trận, một chưởng sắc bén ập đến, đánh thẳng vô cửa hang, lưng nàng va vào tường đá, trực tiếp ngã xuống cửa hang.
Lần này không ai tiến lên, các đệ tử nhìn Triệu chưởng môn.
Kiếm trận của Tuần Kiếm Tông dùng để trừng phạt đệ tử bị phạm lỗi, ít nhất ba bốn mươi năm chưa có ai bước vô, nghe đồn người vào đó sẽ chết, đệ tử trong tông môn đi vào đã bị xoá tên, không còn dấu vết.
Triệu chưởng môn thấy mọi người không dám, tự mình tiến lên, chuẩn bị xử lý Tạ Tinh Diêu.
Bị đập đến nỗi hoa mắt ù tai, Tạ Tinh Diêu ngẩng đầu lên khỏi đống cỏ khô một cách khó khăn, khóe môi dính máu, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng lại có tiếng ầm ầm truyền đến từ cửa hang.
Hình như lòng bàn tay nàng ấn vào một cơ quan lỏng lẻo nào đó, vô số mảnh vụn đột nhiên rơi xuống từ bức tường đá. Khi núi sụp và mặt đất nứt ra, mọi người bên ngoài hang đều hoảng sợ, sau đó thấy cửa đá của hang từ phía trên chầm chậm rơi xuống, Tạ Tinh Diêu vội vàng lăn hai vòng vào trong.
Triệu chưởng môn muốn mở cửa đá ra, nhưng khi đuổi kịp, chỉ nghe thấy tiếng cửa đá rơi xuống đất thật mạnh.
“Chưởng môn, kiếm trận vốn dĩ có đi mà không có về, nàng là một đệ tử phạm lỗi, đi vào đó coi như là về chỗ.” Một đệ tử nói.
Nhưng nàng từng đi ra.
Triệu chưởng môn nén cơn tức giận, nhìn cửa hang không nói lời nào.
Hang đá tối tăm, sau khi đóng lại, không thể nhìn thấy gì. Tạ Tinh Diêu đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, nghe tiếng chuột kêu, nội lực trong cơ thể nàng hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.
Nàng đột nhiên đứng dậy, cầm kiếm bắt đầu chém ngẫu nhiên ở trong hang, muốn trút hết sức lực dư thừa. Mồ hôi trên người càng ngày càng nhiều, nước chảy từ trên đỉnh hang xuống, tiếng nhỏ giọt không ngừng vang lên.
Lưỡi kiếm chém liên tục vào bức tường đá khiến tay nàng đau nhức, lòng bàn tay nứt ra, máu thấm dọc theo đường khắc trên chuôi kiếm.
Sau khi dùng phần lớn sức lực, tóc nàng đẫm mồ hôi. Nàng ngã xuống đất, mồ hôi chảy vào mắt, xung quanh vẫn còn tiếng nước rỉ tích tắc.
Nàng thở hổn hển, quay đầu lại, dường như nhìn thấy một bóng dáng khác.
Rõ ràng là tối đen như mực, nàng lại nhìn thấy một bóng người quỳ một gối cầm kiếm, người đầy máu, trên má có vết máu khô, ánh mắt lạnh lùng.
Nàng kia có vẻ rất mệt, nhìn nàng, môi Tạ Tinh Diêu khẽ nhúc nhích, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là ngươi.” Người thở hổn hển đáp lại tương tự. “Ta không biết ngươi.”
“Ngươi chỉ muốn quên ta.”
Bóng dáng đang quỳ một gối kia đứng dậy, tiếp tục tới gần nàng. Nàng rất sợ, nhưng phát hiện mình không thể cử động.
Đó là giọng của nàng, nhưng lại có vẻ rất âm u lạnh lùng, mùi máu trên người của người nọ tràn vào chóp mũi nàng, cùng với mùi xác động vật ẩm ướt thối rữa. Nàng đột nhiên sợ hãi, mùi này khiến nàng muốn giãy giụa, nhưng không thể tránh khỏi sự tiếp cận của bóng dáng kia.
“Đừng trốn, ngươi nên chấp nhận ta.”
Người kia tới gần nàng, như thể xuyên qua nàng, nàng sợ hãi cảm nhận được hơi thở của người khác, cho đến khi hơi thở hổn hển của họ trở thành nhịp điệu.
Họ đã trở thành một người.
Đám chuột trong hang đột nhiên im lặng, tiếng nước tí tách càng rõ ràng hơn trong sự yên tĩnh.
Triệu chưởng môn đợi ở cửa một lúc, vài đệ tử khuyên bà đi về trước, nhưng bà không cam lòng.
Có chờ thêm cũng vô dụng, lần trước Tạ Tinh Diêu vào kiếm trận, mất gần nửa năm mới có thể đi ra, đành phải phái người canh giữ.
Bà nghĩ vậy, bất đắc dĩ nói “Về”.
Ngay lúc này, có tiếng chém truyền đến từ cửa đá, mọi người quay đầu lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa đá.
Trong chớp mắt, cửa đá bị phá vỡ, đá văng ra ngoài, mọi người đều cúi xuống để tránh.
Lúc bụi bặm tan hết, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm làm lóa mắt mọi người. Khi họ nhìn kỹ, một người có vẻ mặt tươi tắn xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Sư tỷ” Tạ Tinh Diêu cầm kiếm ngước mắt nhìn, khuôn mặt đầy mồ hôi không có vẻ mỏi mệt, nàng nói tiếp, “Ngài lại khiến ta vào kiếm trận lần nữa.”