Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 46: Hối hận



Nàng đã nhớ lại rồi.

Nghe thấy những lời của Tạ Tinh Diêu, Triệu chưởng môn hiểu, giật mình, không quan tâm đến điều gì khác, lập tức nói: “Bắt lấy!” Bà tiến lên, mỗi chiêu kiếm đầy ý hận.

Tạ Tinh Diêu kéo một bông hoa kiếm, đẩy trận kiếm khí của cả đám người đi ra ngoài, trực tiếp đánh với Triệu chưởng môn.

Các chiêu của nàng sắc bén và mượt mà, nhưng bà không biết đã xảy ra chuyện gì trong kiếm trận.

Nếu không giết Tạ Tinh Diêu ở đây, bà nhất định sẽ chết.

Triệu chưởng môn nghĩ vậy, không quan tâm đến điều gì khác, hướng tới cổ họng nàng.

“Sư tỷ” Đẩy thanh kiếm đang lao tới, Tạ Tinh Diêu nói: “Ta có nên đa tạ sư tỷ đã tha mạng ta năm đó hay không?”

“Hừ” Triệu chưởng môn cười lạnh: “Đây là sai lầm của ta.”

Trong lúc hai người giằng co, Triệu chưởng môn cảm thấy lực bất tòng tâm. Bà có thể cảm nhận được lực của kiếm còn mạnh hơn Tạ Tinh Diêu, thầm nghĩ không ổn rồi.

Đột nhiên, trong rừng lại xuất hiện thêm vài bóng người, Triệu chưởng môn chưa kịp nhìn kỹ, hai vật giống như trứng chim rơi xuống đất.

Khói sấm sét.

Bà mở to mắt, thấy một làn khói bốc lên bốn phía cản tầm nhìn, bóng dáng Tạ Tinh Diêu biến mất trước mặt, không cách nào chụp được. Bà tức giận run rẩy cả người.

Tiêu Dao Thị.

Tần Xước vốn tưởng rằng Hoắc Vân Sơn chỉ cứu Thẩm Thù Chi, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu, hắn giật mình, thấy nàng không sao, vội vàng bước tới nắm tay nàng.

Nàng đột nhiên rút tay lại, vẻ mặt u ám trở nên rụt rè, trốn sau lưng Thẩm Thù Chi.

“Ta không biết ngươi.”

Tần Xước sửng sốt, Hoắc Vân Sơn bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi mang nàng về, phát hiện khi thì nàng nói mình 14 tuổi, khi thì nói 16 tuổi, hở chút là rút kiếm với hai chúng ta, tựa như đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.”

“Nàng không phải chưa tỉnh táo.” Lúc này bên ngoài lại truyền đến một giọng nói, Đào Tước ôm hòm thuốc kéo Đường Phóng đi tới, “Nhất thời khôi phục thần trí, hơi rối loạn một chút, để nàng chậm lại vài ngày.” Hắn và Đường Phóng phát hiện động tĩnh bên ngoài, vội vàng nghĩ đến việc xuống núi, cũng may không ai chú ý tới bọn họ nên thuận lợi trốn thoát.

Sau đó Đào Tước thấy Thẩm Thù Chi, vội vàng hỏi “Có sao không”, Thẩm Thù Chi lắc đầu, lo lắng nhìn Tạ Tinh Diêu.

Thẩm Thù Chi đưa Tạ Tinh Diêu vô phòng nghỉ ngơi, dặn nàng đừng lộn xộn. Tạ Tinh Diêu cho rằng mình mười bốn tuổi cũng nghe lời, ngồi ở mép giường không hề làm ầm ĩ.

Tần Xước đứng bên ngoài nhíu mày, thấy Thẩm Thù Chi bước ra, hắn nói: “Thẩm cô nương, ta muốn hỏi ngươi một số việc trước.”

Thẩm Thù Chi nhìn thoáng qua Tạ Tinh Diêu, nàng vừa nghe những lời của Tạ Tinh Diêu và Triệu chưởng môn, biết không bao lâu nữa Tạ Tinh Diêu sẽ nhớ ra và tỉnh táo lại, nàng gật đầu với Tần Xước.

Hai người tới một phòng khác, chỉ gọi một chén trà, Tần Xước đi thẳng vào vấn đề: “ Chuyện của đệ tử Lăng Cung bốn năm trước, có liên quan đến cô nương không?”

Tay Thẩm Thù Chi cứng đờ, lạnh mặt hỏi: “Các ngươi điều tra được gì ở bên ngoài?”

“Ta đến Lăng Cung, biết vị tiền bối kia dường như đã phát hiện điều gì đó không nên phát hiện, đột ngột chết thảm. Năm đó, Thẩm cô nương đã tới Tiêu Dao Thị, e rằng cũng có chút bí mật phải không?” Tần Xước cụp mắt, nghĩ tới Tạ Tinh Diêu, nói tiếp: “Tạ Tinh Diêu nói, lúc tiền bối đó chết, nàng mơ hồ nhớ rõ, nàng ở tại hiện trường. Ta suy nghĩ hồi lâu, năm đó nếu nàng thật sự nhìn thấy, lại chưa bao giờ nói với ai, hoặc là đã quên, hoặc là muốn bao che. Nhưng nàng quên sau khi tiền chưởng môn qua đời hơn một tháng, như vậy chỉ có suy đoán sau. Có thể làm nàng muốn bao che, ta không thể không đoán là cô nương.”

Biết hắn đã nghi ngờ, Thẩm Thù Chi không vội trả lời, Tần Xước thấy thế nên hỏi tiếp: “Hoặc là Thẩm cô nương nói cho ta biết, Triệu chưởng môn nhốt ngươi ở Tuần Kiếm Tông, có liên quan đến cái chết của tiền chưởng môn năm đó, có liên quan đến bí mật của ngươi không?”

Nàng vẫn không đáp, uống chén trà xong mới hỏi: “Tần môn chủ định sẽ làm gì tiếp theo?”

Thăm dò hắn đến tận cùng.

“Không khéo, lần này ra ngoài, có người nói với ta chuyện Triệu chưởng môn và các môn phái nhận hối lộ năm đó” Hắn nhìn thấy Thẩm Thù Chi sửng sốt, tiếp tục nói: “Ta cảm thấy, có lẽ chuyện giấu giếm tiền chưởng môn này chính là khúc mắc của Triệu chưởng môn, không phải không có khả năng bà ta giết tiền chưởng môn vì khúc mắc này. Nhưng ta không thể nói ra chuyện này.”

“Vì sao?”

“Đây chỉ là suy đoán của riêng ta. Hơn nữa, bốn năm trước ở Quan Trung xảy ra một trận hạn hán nghiêm trọng, xác chết cả ngàn dặm, ta cũng chứng kiến bọn họ đổi con cho nhau để ăn. Ta vẫn nhớ Lược Ảnh Môn khó khăn như thế nào vào lúc đó. Cho nên các môn phái nhận tiền để tồn tại, ta không cảm thấy đó là một sai lầm lớn. Nếu các môn phái vì mặt mũi, hoặc là tự làm hại mình, hoặc nói rằng ta và Tạ Tinh Diêu đã vu oan cho họ. Ta không muốn thấy các vị tiền bối tự hại mình, cũng không muốn A Tinh đi vào ngõ cụt.”

Thẩm Thù Chi nhìn hắn, cười nhạt: “Ngươi kêu nàng là A Tinh… Nếu không thể chứng minh nàng vô tội thì sao?”

Tần Xước cười, thở dài: “Mang nàng đi thôi, mai danh ẩn tích cả đời. Chỉ tiếc sự thật về cái chết của tiền chưởng môn không bao giờ được đưa ra ánh sáng.”

Hắn thấy Thẩm Thù Chi nắm chặt tay, thật lâu sau, nàng mới đứng dậy nói: “Ta đi xem nàng.”

Tạ Tinh Diêu đang ngồi trên giường, hai chân đung đưa, tò mò nhìn phòng hang đá, còn cẩn thận mở các ngăn kéo ra xem.

“A Tinh.”

Nàng quay lại, thấy Thẩm Thù Chi, ngọt ngào mỉm cười, kéo tay Thẩm Thù Chi ngồi ở mép giường, làm động tác “Suỵt”, nói nhỏ: “Sư tỷ, ta nhờ người mua rượu dưới chân núi cho ta, đêm nay tỷ uống với ta.”

“Muội mới bao lớn mà dám uống rượu.” Thẩm Thù Chi nhéo mặt nàng.

“Ta đã mười sáu, tỷ hứa với ta rồi, sẽ cho ta uống rượu thử khi ta mười sáu tuổi.” Nàng chớp mắt.

Cuộc trò chuyện có chút quen thuộc, Thẩm Thù Chi nhìn vẻ mặt hoạt bát thoải mái của nàng, ánh mắt đột nhiên buồn bã, khẽ cười đáp lại “Được”.

Nhìn thấy trong mắt Thẩm Thù Chi có chút nước mắt, Tạ Tinh Diêu thấy lạ, kéo tay áo nàng hỏi: “Sao sư tỷ khóc?”

Thẩm Thù Chi cười, nuốt nước mắt trở vào: “Không có gì, ban ngày luyện kiếm bị sư phụ mắng.”

Tạ Tinh Diêu không hề nghi ngờ, lặng lẽ nói: “Ta còn nhờ bọn họ mua giùm kẹo sơn chi mà sư tỷ thích ăn. Sư tỷ ăn kẹo xong đừng buồn nữa. Không phải sư phụ thích mắng chúng ta đâu, sư tỷ quá khắt khe với bản thân rồi.”

Nói xong, nàng sờ cái túi bên hông, không tìm thấy gì nên nhíu mày: “Ủa, kẹo đâu?”

Thấy nàng lo lắng, Thẩm Thù Chi kêu “A Tinh” hai lần, sờ mặt nàng, đột nhiên ôm nàng.

“Muội không làm gì sai” Thẩm Thù Chi ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, cười khổ, “Người nên trốn đông trốn tây cả đời không nên là muội.”

Những lời vừa rồi đưa Thẩm Thù Chi quay về ngày đó của bốn năm trước, ngày Tạ Tinh Diêu say rượu, ngày nàng giết người.

Tạ Tinh Diêu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vỗ lưng an ủi nàng.

Tần Xước thấy khi Thẩm Thù Chi bước ra, khóe mắt có nước mắt, hắn không định hỏi gì cả, nàng lại lên tiếng trước: “Ngày mai, làm phiền Tần môn chủ đi lên núi cùng ta.”

“Để làm gì?”

“Giải quyết chuyện này” Nàng nghiêng người nhìn Tạ Tinh Diêu, ánh mắt hơi cụp xuống, “Năm đó, không phải nàng bao che cho ta.”

Nàng chỉ không thấy rõ mà thôi.

Hắn nhìn Thẩm Thù Chi đi xa, lại nhìn dáng vẻ vô tư của Tạ Tinh Diêu, không biết hắn làm đúng hay sai.

Đào Tước thấy Thẩm Thù Chi tới, nắm tay nàng bắt mạch.

“Bọn họ không làm gì với nàng đó chứ? Trước đây, ta cảm thấy tập võ cũng vô dụng, hiện giờ xem ra, ta nên chăm chỉ học, nếu không ta không thể cứu nàng.” Đào Tước lẩm bẩm, thấy mạch của nàng bình thường mới yên tâm.

Thẩm Thù Chi vẫn luôn im lặng, nhìn động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ của hắn, nàng nhàn nhạt cười, hỏi trong lúc hắn đang thu dọn hòm thuốc: “Món đồ mà ta đưa cho chàng lúc trước có còn không?”

“Nàng nói đồ gì?”

“Cái mà ta nói, nếu chàng xem thì sẽ không thích ta nữa.”

Đào Tước ngẫm nghĩ, lấy một cái hộp gỗ nhẹ ở trong ngăn bí mật dưới đáy hòm thuốc đưa cho nàng.

Thẩm Thù Chi hỏi: “Chàng chưa mở ra à?”

“Vì sao phải mở ra?”

“Nơi này có bí mật của ta, có lẽ khác với những gì chàng nghĩ về ta.”

Đào Tước lắc đầu: “Nơi này đều là nàng của ngày xưa, ta thích nàng của hiện tại, liên quan gì đến quá khứ?”

“Chàng ngốc lắm, ta không thể giải thích rõ ràng với chàng được.” Thẩm Thù Chi bất đắc dĩ cười khổ.