Thẩm Thù Chi nhớ lần đầu gặp Đào Tước là ở sa mạc.
Nàng mới đối phó với một đám trộm cướp, cứu một đứa trẻ nên bị thương. Nàng ráng đi một đoạn đường, nhìn thấy nhà trọ, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng đáng tiếc thấy thì gần nhưng thật ra rất xa, trong sa mạc cũng như vậy. Trước mắt nàng tối sầm, lăn xuống dốc cát ngay khi trời tối.
Sau đó, tiếng nước chảy róc rách vang lên ầm ĩ bên tai, toàn thân bủn rủn đau đớn vẫn chưa hoàn toàn tan đi, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, kéo vết thương trên mu bàn tay. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng thở hai hơi, từng đợt mùi thuốc tràn vào mũi.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Lúc giọng nam truyền đến, nàng không màng vết thương trên người, lập tức bóp cổ họng của người trong phòng.
Nàng nhìn chằm chằm người trước mặt, biểu tình hung ác, phát hiện mặt đối phương đỏ bừng, không có sức phản kháng, nàng mới bớt cảnh giác. Sau đó phát hiện mình chỉ mặc áo lót, lại tức giận.
“Ngươi đã làm gì?” Nàng hỏi.
Đào Tước bị siết cổ, không nói được lời nào, chỉ ấm thuốc. Thẩm Thù Chi nhìn chai lọ xung quanh và mùi thuốc, lúc này mới thả hắn ra.
“Khụ khụ, khụ khụ” Đào Tước ho một hồi, cuối cùng bình thường mới nói: “Tại hạ là đại phu, tình cờ phát hiện cô nương ở bên ngoài. Cô nương có vết thương trên người, ta đã nhờ bà chủ nhà trọ bôi thuốc cho ngươi. Nhưng cô nương bị thương nặng, phải khâu vết thương, ta không thể không làm.”
Thẩm Thù Chi nhìn hắn hồi lâu, bộ dạng tựa hồ không chịu nổi sự đánh đập, nàng nói: “Ngươi thành thật như vậy, không sợ ta móc mắt ngươi hay sao?”
“Ta cảm thấy, cô nương gặp không ít chuyện tương tự khi hành tẩu trên giang hồ, không phải tại hạ muốn xúc phạm cô nương, với chí khí của một nhân vật như cô nương, chắc không đến mức so đo với ta phải không?” Hắn vừa ho vừa cầm ấm thuốc xuống.
“Sao ta cảm thấy, những lời này của ngươi có nghĩa là, nếu ta so đo với ngươi, ta không xứng làm nhân vật đó?”
“Ta không có ý này, nhưng người trên giang hồ đánh đánh giết giết, bị thương thì cần chữa bệnh, nếu còn có nhiều khúc mắc trần tục như vậy, có bao nhiêu mạng sống để mất? Nếu cô nương thật sự cảm thấy ta không nên như thế, muốn móc mắt ta thì cứ tự tiện.”
Hắn đứng bên cửa sổ, cầm ấm thuốc xuống, làn khói trắng phả lên mặt hắn, mặt mày thanh tú càng có vẻ ôn hòa hơn.
“Hay là cô nương tự xem vết thương đi, vừa rồi cử động như vậy, có bị nứt ra không?” Hắn quay lưng rót thuốc.
Nghe vậy, Thẩm Thù Chi mới vén một góc áo lên, quả nhiên đã bị nứt ra.
“Làm phiền đại phu.”
Lúc Đào Tước quay đầu lại, thấy nàng đã nằm trên giường, vén áo lên, để lộ vết thương ở bụng dưới.
Hắn khẽ cười, bảo nàng uống thuốc trước, mang đồ tới khâu lại cho nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Sắp khâu xong, Thẩm Thù Chi phát hiện ánh mắt Đào Tước tập trung trên mặt nàng.
“Đang nghĩ nếu trên đời này ai cũng giống cô nương, ta làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Hắn thở dài, nghĩ tới một nữ hiệp trước đây, thà chết chứ không chịu để một nam tử như hắn kiểm tra vết thương.
Sau này, Thẩm Thù Chi mới biết tên của hắn, cũng biết hắn là Tước y. Bọn họ cùng đi ra sa mạc, nàng luôn không thể hiểu người này, rõ ràng không biết võ công, nhưng hắn dám nhận người không rõ nguồn gốc, dám chữa bệnh, không sợ người ta tỉnh dậy sẽ trực tiếp giết hắn.
Nàng thấy lo lắng, vừa nhìn hắn nhặt người bị thương, vừa canh giữ kẻo hắn bị thương, cứ như vậy, hai người đã đồng hành một thời gian thật dài.
Lúc sắp ra khỏi sa mạc, nàng nói: “Ngươi cần người phụ.”
Đào Tước vốn muốn nói không cần, thấy nàng ôm kiếm nhìn chằm chằm hắn, cười gật đầu, nói: “Ừ, cần một người.”
Cho đến hôm nay, Thẩm Thù Chi nhìn Đào Tước chuẩn bị thuốc cho Tạ Tinh Diêu, không khỏi mỉm cười vì hiểu ý, ôm hắn từ phía sau khi hắn đang sắc thuốc.
“Sao vậy?” Đào Tước hỏi.
“Muốn ôm chàng mà thôi, đừng keo kiệt mà.” Nàng ngửi mùi thuốc, từ mũi đến tim ngập tràn cay đắng.
Sau khi nhìn thấy Đào Tước đưa thuốc cho Tạ Tinh Diêu, Tần Xước mới lặng lẽ đi vào. Tạ Tinh Diêu hơi buồn ngủ, nằm trên giường, mất cảnh giác trước đó.
Hắn ở bên nàng cả đêm, nhìn nàng ngủ bình yên nên bớt lo, ngồi xổm ở mép giường thấy nàng chợt cau mày.
“Tần Xước…” Nàng nỉ non.
Hắn sửng sốt, nhẹ nhàng nắm bàn tay băng bó của nàng, thấp giọng nói: “Ta ở đây.”
Tạ Tinh Diêu có một giấc mơ. Những năm tháng trống rỗng của nàng đang được lấp đầy, nàng xuyên qua quá khứ, một chút nữa là có thể chạm đến hiện tại. Nàng gặp được người mà nàng rất để ý, phát hiện hắn có vẻ lo lắng, rưng rưng nước mắt.
Nàng đưa tay ra, người kia nắm tay nàng, đặt bên mặt mình, nàng nhẹ nhàng hôn khóe mắt của hắn, khuyên nhủ: “Đừng khóc.”
Trên thực tế, Tần Xước nghe nàng nói hai chữ “Đừng khóc” đã cười ra nước mắt.
Nhìn canh giờ, lúc Tần Xước đi ra khỏi phòng Tạ Tinh Diêu vào sáng sớm, hắn nhìn thấy Thẩm Thù Chi.
“Tần môn chủ, có thể dặn người của Tiêu Dao Thị, mấy ngày nay đừng để Đào Tước đi ra ngoài không?”
Tần Xước hứa với nàng, cúi đầu nói: “Đa tạ Thẩm cô nương đã chịu nói ra sự thật.”
“Khi ta bị nhốt ở Tuần Kiếm Tông, ta suy nghĩ rất lâu” Nàng nhìn Tạ Tinh Diêu trong phòng, lại nghĩ tới Đào Tước vẫn còn đang ngủ, khẽ cười, “Ta đã gặp người ta để ý, không có gì phải tiếc nuối.”
Hôm nay, bên trong và bên ngoài Tuần Kiếm Tông rất bận rộn, Triệu chưởng môn không tìm được người nên đã nổi giận vài lần, không có đệ tử nào dám ra mặt.
Trời sáng, Triệu chưởng môn muốn dẫn đệ tử xuống núi, giả vờ đào ba thước đất, lúc này đột nhiên có đệ tử tới bẩm, nói là Tần Xước tới, bà mới kiềm chế một chút.
Tần Xước vừa đến, kêu người của Tuần Kiếm Tông và các chưởng môn khác đi vào đại điện. Khi Triệu chưởng môn phát hiện Thẩm Thù Chi phía sau hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kiếm ra khỏi vỏ trong chớp mắt.
Nhưng Thẩm Thù Chi đã trốn thoát, Tần Xước lại cản trở bà, bà cả giận nói: “Tần môn chủ, ngài muốn quản chuyện riêng của môn phái hay sao?”
“Chuyện riêng? Toàn bộ giang hồ đều giúp đỡ ngài đuổi giết nghịch đồ của môn phái ngài, giờ lại nói là chuyện riêng, e rằng không thích hợp đâu.” Hắn cười.
Lúc này, các chưởng môn cũng tiến vào, Triệu chưởng môn mới mất đi khí thế vừa rồi.
Nhưng Tần Xước nhìn sắc mặt của các chưởng môn, dường như sự quan tâm trước đây đã biến thành sự kiên nhẫn thầm kín và sự tức giận tiềm ẩn.
Có lẽ hôm qua Triệu chưởng môn đã tìm người tới nói với bọn họ, nếu bà xảy ra chuyện, không ai có thể thoát khỏi việc nhận hối lộ, thảo nào bọn họ có sắc mặt thế này.
Triệu chưởng môn cười lạnh, nhìn Thẩm Thù Chi: “Ngươi tới đây có ý gì?”
Thẩm Thù Chi nhìn bà, đi đến giữa đại điện, chĩa kiếm về phía Triệu chưởng môn.
“Tới để nói cho chư vị biết, sư phụ đã bị ngươi giết chết.”
Trong điện chìm vào yên lặng, không phải kinh hãi, mà những gì Tiêu Minh đã nói với bọn họ mấy ngày qua, cộng với việc bọn họ biết rõ những mờ ám của Triệu chưởng môn lúc trước, mọi người đều có phỏng đoán này, nhưng không biết có nên phơi bày nó hay không.
“Hôm nay mời các vị tiền bối tới, là muốn nhờ các tiền bối làm chứng” Thẩm Thù Chi tiến lên, lấy hai tờ giấy trong ngực ra, “Nơi này có hai thứ, thứ nhất là lá thư sư phụ ta viết cho chưởng môn của Lăng Cung, thứ hai là sự sắp xếp của sư phụ ta sau khi ông mất, đều do sư phụ ta viết trước khi qua đời.”
Triệu chưởng môn đổi sắc mặt, định bước tới cướp đi, nhưng bị chưởng môn của Nhai Lĩnh lấy trước.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Làm đồ giả ở đâu!” Triệu chưởng môn quát lớn.
“Sư tỷ, lúc trước ngươi đầu độc sư phụ, hình như đã không thấy hai tờ giấy trên bàn của ông. Không khéo, lúc ấy ta sợ sau này ngươi sẽ cắn ngược lại, nên ta đã mang đi.”
Thẩm Thù Chi nhìn các chưởng môn đọc tờ giấy, chậm rãi nói: “Gửi thư cho Lăng Cung, là vì ta đã giết tiền bối của Lăng Cung.”
Tần Xước nhìn nàng, mọi người cũng chỉ nhìn, không nói gì.
Nàng dừng một chút mới nói tiếp: “Sư phụ viết thư cho chưởng môn của Lăng Cung, muốn cầu xin cơ hội sống sót cho ta. Còn tờ giấy kia là ông viết xuống dặn dò, vị trí chưởng môn sẽ do đại sư tỷ kế nhiệm, nhưng ông muốn Tạ Tinh Diêu giữ Tất Phương Ấn.”
“Ngươi nói nhảm!” Triệu chưởng môn quát lớn.
“Sư tỷ, sao không lấy cuốn sách lụa do sư phụ lưu lại muốn ngươi kế nhiệm cho mọi người coi? Cuốn sách lụa là đồ của mười năm trước, còn tờ giấy này là giấy vàng Lâm Châu mới được sản xuất bốn năm trước. Cái nào trước cái nào sau, ý của sư phụ như thế nào trước khi chết, không phải xem là hiểu ngay hay sao? Năm đó, sư phụ lấy lại cuốn sách lụa, sửa lại di chúc, chẳng phải ngươi cho rằng ông muốn tước đoạt vị trí chưởng môn của ngươi, nên mới giết sư phụ hay sao? Có lẽ ngươi không ngờ, sư phụ không hề có ý này.”
Khi các chưởng môn nhìn thấy chữ trên giấy giống nhau, tờ giấy viết về vấn đề kế nhiệm của chưởng môn còn có con dấu Tất Phương Ấn, họ đều nhìn qua Triệu chưởng môn.
Triệu chưởng môn không ngờ Thẩm Thù Chi sẽ cắn ngược lại bà. Bà tưởng trước đây Thẩm Thù Chi sợ chết, hiện giờ sẽ không muốn phản bội, không ngờ nàng tiết lộ bí mật của mình. Hơn nữa, Thẩm Thù Chi không đề cập tới vụ nhận hối lộ trước kia, chỉ nói về tranh chấp vị trí chưởng môn.
Nhưng cuộc tranh giành chưởng môn vốn bắt đầu là do nhận hối lộ, nếu giấu một nửa, bà không thể kéo mọi người xuống nước.
“Ăn nói bừa bãi” Bà cắn răng nói, “Ta giết sư phụ? Ngươi thấy à? Sư phụ viết thư cầu xin giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy ta giết sư phụ? Sao ngươi không bịa cho hay ho một chút?”