Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 73: Lắc Lư Lắc Lư





Yêu thú chưa đạt tu vi Ngưng khí tầng bảy thì chưa thể nghe hiểu tiếng người, nhưng biểu tình cuồng nhiệt trên mặt Chân Tiểu Tiểu tựa như gợi lên một ít ký ức kinh hoàng dưới đáy lòng chúng nó……Đám thú không khỏi ngẩng đầu lên, không hẹn mà cùng nhìn xa xa về một hướng.Sàn sạt sàn sạt!Phảng phất hưởng ứng lời kêu gọi vang dội của Chân Tiểu Tiểu, từ phía dược điền sâu hút truyền tới từng trận âm thanh kỳ lạ.


Vô số con nhện thật nhỏ trào ra từ dưới tán lá khô héo, dần dần tụ thành con sông dài bất tận trên mặt đất.Nhìn thấy loài côn trùng bé bằng hạt vừng đó, chiến ý trong mắt đàn thú lập tức hóa thành sự sợ sệt, không ngừng lui về sau, cùng lúc, dưới mảnh dược thảo xanh um tươi tốt, đột nhiên mọc lên một toà đất đá……Oanh!Sau khi ngọn núi hoàn toàn lộ ra, một con nhện có kích thước không khác căn nhà lắm run lưng, rũ lớp đất đá bản thể xuất hiện!Rào rào!Thú uy ngang ngược trong khoảnh khắc tán phóng bừa bãi như thủy triều, nghiền áp toàn bộ yêu thú xuống mặt đất.Con nhện vương này quanh năm cắn nuốt linh thảo và dược khí trong dược điền, cho nên hơi thở cực kỳ ngưng thật, tuy trình độ biến hoá vũ khí không bằng cá sấu yêu bị cản ngoài Khoá Sơn Đại Trận, nhưng hai bên sườn rõ ràng đã mọc mấy cây gai thép bén nhọn!“Thật uy mãnh!”Nhìn thấy tám con mắt đáng sợ trên cái đầu to của con nhện, hai mắt Chân Tiểu Tiểu sáng bừng, khó trách rừng rậm Hắc Điền hoang phế lâu năm, bị quái vật khổng lồ này bá chiếm, đệ tử Ngưng khí kỳ quả thực là ai tới sớm siêu sinh sớm.Bát Diện Tri Chu tiến một bước về phía trước, đám thú đàn trùng vây quanh bốn phía Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc lui về phía sau một bước.Độc vật trong rừng Hắc Điền vốn dĩ tôn nó làm vương, chỉ là con Bát Diện Tri Chu này xưa nay thích ngủ, cũng chưa từng rời khỏi khu vực dược điền, cho nên nhóm lâu la mới sung sướng quên trời, dám trắng trợn táo bạo tranh đoạt Toái đan.Con nhện lớn trợn trắng mắt, cao ngạo đi lướt qua bầy thú tới trước mặt Chân Tiểu Tiểu, nuốt luôn viên Toái đan đang toả hương trên tay nàng vào miệng, sau đó híp mắt, đắm chìm với trong vị tốt đẹp, thật lâu không thể hồi hồn.Sau khi đan dược bị Thú vương ăn mất, hương thơm lạ thường tràn ngập trong không khí cũng tan biến, dù không cam lòng và tiếc nuối cỡ nào, đám thù vẫn cúi rạp như cũ, không một con dám hó hé lên tiếng, ngoại trừ……“Ngao ngao ô!”Đan của lão tử nha! Mỹ vị lão tử dùng sinh mệnh để chờ mong nha a a!Cá sấu yêu ở ngoài trận vô cùng tức giận, chân lớn vỗ màn sáng bụp bụp bụp, nếu luận tu vi, nó rõ ràng mạnh hơn Bát Nhãn Tri Chu rất nhiều, nhưng Tiểu Tám Mắt này thế mà dám cướp thức ăn trước miệng cá sấu, quả thực là lật trời!Biết Khoá Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc rất mạnh mẽ, dù bị uy hiếp, nhưng con nhện chỉ khinh miệt liếc đối thủ một cái, sau đó xoay người, vểnh cao mông thịt múp míp.Bát Nhãn Tri Chu được dược khí tẩm bổ nhiều năm, nên dáng người hết sức cường tráng, đặc biệt là cặp mông tròn trịa kia, đường cong no đủ, cực kỳ săn chắc.Hiện tại, cái đít có hình dáng hay nhan sắc đều thượng thừa này, đang nhắm cúc hoa thẳng mũi cá sấu yêu, nhẹ nhàng lắc lư lắc lư.Mắt trợn trừng nhìn chòng chọc mông lớn trước mặt, thấy rõ từng cơn sóng thịt dập dờn theo động tác đong đưa của nó, vẻ mặt cá sấu yêu sững sờ, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, hứ một tiếng ngất luôn!Buồn bực tột cùng!Đường đường là Thú vương, lại vì cướp một nồi canh phân, mà răng nanh gãy nát, mông trúng mũi tên, chịu đói khát tra tấn chỉ còn da bọc xương.

.


.

Cuối cùng lưu lạc đến nước bị một con nhện ranh cười nhạo!Trời cao bất công, thiên lý ở đâu?Chẳng lẽ phải máu bắn lụa trắng, tháng sáu tuyết bay*, mới có thể chứng giám cho nỗi oan khuất của nó?Đáy lòng mặc niệm ba giây cho cá sấu yêu đã hộc máu ngất dưới đất, Chân Tiểu Tiểu treo gương mặt tươi cười của gian thương, xoa xoa lòng bàn tay đi tới cạnh nhện hoàng đang có tâm tình rất tốt.Bé ngoan mau tới, trong tay tỷ tỷ có kế hoạch hợp tác đôi bên cùng có lợi nha!_NL_*Máu bắn lụa trắng, tháng sáu tuyết bay là điển tích về nỗi oan của nàng Đậu Nga.

Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy.Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.


Khi Đậu Nga bị giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga rằng còn có lời nào muốn nói nữa không.Đậu Nga trả lời: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.Lời của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm..