Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 234: Đồ Đệ Bảo Bối Của Ta



Bạch Phong thất thần, Tô Vũ vẫn tiếp tục giằng co với cánh tay anh, hắn đã công kích hơn mười lần mà vẫn không đánh tan được phòng ngự trên cánh tay, kết quả này khiến Tô Vũ tuyệt vọng!

Tại sao lại như vậy?

Đằng Không mạnh đến mức độ này à?

Sau đó Bạch Phong tỉnh táo lại, tức giận đẩy một cái làm Tô Vũ văng xa mười mét, khẽ nói: "Ta là Đằng Không, qua nhiều lần chú thể, lúc trước còn dùng tinh huyết cường tộc trong mười vị trí đầu để chú thể! Bị công kích của một Khai Nguyên... à không, có thể coi là Thiên Quân lục trọng phá vỡ phòng ngự, ta đây mới là phế vật!"

Tiểu tử này nghĩ gì thế!

Thiên Quân lục trọng mà đòi đánh vỡ phòng ngự nhục thân của anh, vậy anh đã chẳng phải là Bạch Phong.

Tô Vũ uể oải!

Bạch Phong cũng uể oải!

Giờ phút này hai sư đồ muốn không uể oải cũng không được, trong lúc nhất thời, bầu không khí yên lặng dọa người.

...

Không biết bao lâu sau, Bạch Phong mới vỗ mạnh vào mặt mình, hít sâu một hơi nói: "Tiểu tử, ngươi có thể dùng tinh huyết Thiết Dực điểu, loại khác cũng có khả năng! Đương nhiên, thực lực ngươi còn yếu, không thể thử tinh huyết linh tinh, rất dễ xảy ra chuyện."

"Kỹ năng thiên phú..."

"Kỹ năng thiên phú a!"

Bạch Phong thì thào, sau đó ánh mắt anh đột nhiên sáng như tuyết: "Bây giờ chúng ta không có tiền, không sao, chờ ta có tiền rồi, ta sẽ mua vô số tinh huyết, ngươi nếm thử từng loại cho ta rồi bùng nổ kỹ năng thiên phú!"

"Tiểu tử ngươi... Tiểu tử ngươi không được phép rời đi!"

"Nếu ngươi dám đi thì chính là phản bội sư môn, ta sẽ phải thanh lý môn hộ, ngươi phải nghĩ thật kỹ đấy!"

Bạch Phong đi loanh quanh trong phòng khách, vòng vèo bốn phía, tự lẩm bẩm như là kẻ điên!

Anh thật sự sắp điên rồi, rốt cuộc tình huống của Tô Vũ là như thế nào?

Không được, anh nhất định phải giúp Tô Vũ sớm tiến vào Đằng Không cảnh mới được!

Hạng mục tách kỹ năng thiên phú đã kéo dài quá nhiều năm lại không có kết quả lớn gì, trên Đằng Không lại càng khó vận dụng, kỹ năng thiên phú của nhân tộc lại không có đầu mối, Tô Vũ... là tài liệu thí nghiệm tốt nhất!

"Thần văn sao?"

"Một thần văn đặc thù có thể chịu tải được kỹ năng thiên phú..."

"Vậy nó cần đặc tính gì? Cần dạng thần văn gì mới được?"

Giờ khắc này anh hình như đã hiểu gì đó, lẩm bẩm: "Chúng ta không nên chỉ tập trung nghiên cứu tinh huyết, còn phải phối hợp với thần văn mới được! Đây là một tổ hợp, đúng, có lẽ kỹ năng thiên phú có khả năng cấy ghép lên thần văn!"

"Đặc tính dung hợp... chẳng lẽ kỹ năng thiên phú không thể xem như một loại đặc tính thần văn sao?"

Bạch Phong có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ!

Những năm qua không phải không có ai nghĩ tới việc này, nhưng mấy lần thí nghiệm đều thất bại, thần văn lại không phải cải trắng, nào có nhiều thần văn như vậy để lấy ra lãng phí.

Cho nên cuối cùng vẫn từ bỏ nghiên cứu liên hệ giữa thần văn và kỹ năng thiên phú, chỉ chuyên tâm nghiên cứu tinh huyết.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy mình đã tìm ra đầu mối!

"Lão sư... Ta cảm thấy ta sẽ thành công!"

Bạch Phong lẩm bẩm, anh quay đầu cười với Tô Vũ đang sợ tê cả da đầu.

Anh cười cực kì sáng lạn!

Dựa theo lý luận của Tô Vũ, kẻ cười sáng lạn như vậy thì nên đánh chết!

"Tiểu A Vũ!"

Bạch Phong gọi cực kì buồn nôn, đến mức khiến Tô Vũ nổi cả da gà.

"Ngươi tu luyện đi, đừng quá mệt nhọc, tuy chúng ta nghèo, nhưng sư phụ sẽ nghĩ biện pháp kiếm được tài nguyên cho ngươi... Ngươi nhất định phải tu luyện thật tốt nhé!"

Bạch Phong cười rạng rỡ, "Từ nay về sau, ai dám bắt nạt ngươi thì nói cho sư phụ biết, ta sẽ đi đánh chết hắn! Không đánh chết được hắn thì ta sẽ gọi sư phụ ta, là sư tổ ngươi đi đánh chết hắn, đừng sợ!"

"Ha ha ha!"

Bạch Phong bỗng nhiên cười như điên, hôm nay tâm tình anh chập trùng lên xuống quá nhiều.

...

Nửa giờ sau, Bạch Phong miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, anh nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Vừa nãy ta nghĩ ra chút đầu mối cho thí nghiệm nên mất kiềm chế, tiểu tử ngươi chắc không thấy thứ gì không nên thấy chứ?"

Tô Vũ cười khổ, lắc đầu.

Nhìn thấy cũng phải giả vờ như không thấy!

Bạch Phong như thể sắp điên rồi, vừa rồi hắn suýt bị hù chết, còn tưởng rằng cái tên này bị ý chí lực cắn trả nên nổi điên đấy.

Chuyện này từng xảy ra rồi!

Chu Tuệ từng nói, loại người đó sẽ giết người.

Bạch Phong điên chưa?

Sau này mình có nên cách xa anh ta một chút hay không?

Hắn cứ cảm thấy nguy hiểm thế nào ấy!

Bạch Phong nhe răng trợn mắt, nhịn xuống xúc động thái lát Tô Vũ, cười ha hả nói: "Đừng sợ, ta không sao! Tô Vũ, nỗ lực tu luyện đi, tranh thủ cuối năm tiến vào Bách Cường bảng, dùng chiêu tinh huyết bùng nổ này chơi chết bọn họ, nó không phải là ngoại lực. Nó là kết quả nghiên cứu của chúng ta!"

Bạch Phong nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên là đừng lộ liễu quá, tốt nhất là đừng nuốt tinh huyết trước mặt người khác, ngấm ngầm là được, có ai hỏi thì bảo là ta cho ngươi tinh huyết đặc chế của đa thần văn hệ chúng ta!"

Tô Vũ gật đầu.

"Nhưng thực lực vẫn là căn bản, cảnh giới bản thân là mới gốc rễ, ngươi sớm tiến giai Đằng Không đi!"

Bạch Phong cười càng thêm sáng lạn, "Khi nào sắp sửa tới cảnh giới Đằng Không thì nhất định phải nói với lão sư! Tuyệt đối đừng chạy lung tung! Trước khi Đằng Không, tuyệt đối đừng nhận nhiệm vụ nguy hiểm, gặp nguy hiểm phải lập tức chạy trốn, không được thì thổi còi..."

"Khụ khụ, không được thì gọi chúng ta, ta và sư bá ngươi luôn ở trong học phủ, chúng ta không bận chuyện gì, gọi lúc nào cũng được!"

Dứt lời, Bạch Phong lấy ra một viên ngọc bội, "Đây là triệu hoán thần phù, bóp nát nó ta sẽ cảm ứng được rồi lập tức tới tìm ngươi!"

"Sau này ta sẽ cho ngươi thêm phòng ngự tính thần phù..."

Nói xong, vẻ mặt Bạch Phong cứng đờ.

Hết tiền thật rồi!

Không được, lão tử phải đi moi của Lưu Hồng một khoản, bằng không tương lai không dễ sống.

Còn có tiểu tử Tô Vũ này, anh nhất định phải giúp hắn nhanh chóng tiến vào Đằng Không mới được.

Nhìn được không dùng được... Khụ khụ, không thể nghiên cứu được, thật đúng là tiếc nuối, khiến người ta nhìn mà nóng mắt.

Bạch Phong hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Ngươi tu luyện đi, sư phụ không quấy rầy ngươi nữa, đến khi sư phụ kiếm được đủ tinh huyết thì ngươi để sư phụ xem thử một chút, rồi sư phụ dạy ngươi cách vận dụng kỹ năng thiên phú."

Bạch Phong cứ mở miệng ra là xưng một tiếng "Sư phụ", Tô Vũ nghe mà tê cả da đầu.

Ghê quá!

Nổi hết cả da gà!

Bạch Phong nói tiếp: "Đúng rồi, chức vụ lớp trưởng kia ngươi không muốn làm thì đừng làm nữa, lãng phí thời gian! Nếu Lưu Hồng dám nói nhảm, ta đi đánh chết gã!"

Dám lãng phí thời gian của đồ đệ bảo bối của ta! Muốn chết à?

Hiện tại, không cần ma luyện tiểu tử này nữa, ta chỉ muốn hắn lập tức tiến vào Đằng Không thôi!

Nào ngờ Tô Vũ lại lắc đầu, nghiêm giọng nói: "Lão sư, nếu đã được giao đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng thì ta đây sẽ làm thật tốt! Trừ khi Lưu Hồng lão sư không cho ta làm nữa, bằng không, trước khi vào lớp cao cấp, ta sẽ giữ vững chức vị này!"

Hiện tại hắn coi đây là áp lực, cũng là động lực.

Cùng lắm thì ban đêm hắn ngủ ít đi mấy giờ.

Nghĩ vậy, Tô Vũ lập tức hỏi: "Lão sư, ta muốn chuyển tới ở trong trung tâm nghiên cứu, có được không?"

"Được, quá được ấy chứ!"

Bạch Phong cười tủm tỉm: "Không còn gì tốt hơn, bên này an toàn, tu luyện cũng bí mật, không ai dòm ngó được, rất tốt, đến đây ở đi!"

"Tạ ơn lão sư, ta đây đi tu luyện."

Bị Bạch Phong nhìn chằm chằm, Tô Vũ cảm thấy chịu không nổi, hắn vội vàng chạy trốn.

Hắn nên đi tu luyện thì hơn!

Từ khi hắn nói ra chuyện tinh huyết, Bạch Phong giống như vừa trúng thưởng điểm công huân, cứ nhìn chằm chằm vào hắn khiến Tô Vũ thấy rất khó chịu.

...

Khi Tô Vũ đi rồi, Bạch Phong hít thở mấy lần mới miễn cưỡng trấn định lại được.

Anh suy nghĩ một lúc, nhanh chóng bấm một dãy số.

"Sư bá..."

"Ngươi còn chưa hết hi vọng à? Ngươi muốn chết đúng không?"

Bạch Phong phiền muộn, vội vàng nói: "Không, sư bá, ngươi nghe ta nói đã, ta không có ý kia, ta chỉ muốn hỏi một chút, Tô Vũ... Ngươi thật sự không cho hắn thứ gì chứ?"

"Là sao?"

"Chính là... Khụ khụ, thần văn sư tổ truyền thừa..."

"Cút, ngươi còn dám nhắc đến à?" Liễu Văn Ngạn giận dữ, "Bạch Phong, xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt lắm, hôm nay ta sẽ bảo mấy tên gia hỏa kia đi tìm ngươi, đừng cho là ta không làm gì được ngươi!"

"Sư bá, sư bá, đừng tắt điện thoại, nghe ta nói đã!"

Bạch Phong vội vàng nói: "Ta đang rất nghiêm túc đấy, rốt cuộc ngươi có đưa thần văn kia cho Tô Vũ hay không?"