Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 235: Ta Không Tin Đa Thần Văn Nhất Hệ Sẽ Tàn Lụi Trong Tay Chúng Ta



"Không, ngươi hết hy vọng đi, trừ khi ta chết, không thì không cho ai hết!" Liễu Văn Ngạn tức giận quát.

"Thật sao?" Bạch Phong gấp gáp hỏi lại.

"Ngươi dám nói nhảm một câu nữa thử xem?" Liễu Văn Ngạn nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Phong vẫn không tin, giãy giụa hỏi: "Sư bá, thật sự không cho đúng không?"

"Giờ lão tử sẽ sai người giết chết ngươi... Có phải ngươi để mắt tới Tô Vũ rồi không?"

Bạch Phong ủy khuất đáp: "Không mà, sư bá, Tô Vũ không bình thường! Tiểu tử này... Tiểu tử này cực kì không bình thường, hắn có thể uống máu tu luyện..."

"Uống máu tu luyện ư?" Liễu Văn Ngạn kinh ngạc hỏi: "Không phải thần văn chữ “Máu” của hắn là do ngươi phác hoạ ra sao? Có đặc tính này rất bình thường còn gì? Sao ngươi lại hỏi ta?"

"..."

Bạch Phong cười khổ, sao ta không biết mình trâu bò đến vậy chứ.

Nó chỉ đơn giản là hút máu tu luyện thôi ư?

Cái kia... Đó là... Khó mà nói rõ được, dù sao thì biết nó lợi hại là được rồi!

Còn chuyện kỹ năng thiên phú, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.

Đến anh còn muốn giải phẫu Tô Vũ, nếu nhiều người biết, chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn làm vậy.

Huống chi, cuộc trò chuyện này chưa chắc đã là bí mật!

Không chừng có tên hỗn đản nào đó đang nghe lén đây!

"Sư bá, nếu thần văn của sư tổ không truyền thừa cho Tô Vũ, vậy nghĩa là hắn đạt được thành tựu gì cũng đều dựa vào năng lực của chính hắn đúng không?"

"Dĩ nhiên!"

Dường như Liễu Văn Ngạn nghe hiểu ý tứ ngoài lời nói này, ông không nóng nảy nữa, mà là bình tĩnh lại hỏi: "Hắn không sao chứ?"

"Hắn rất tốt!" Bạch Phong thở dài một hơi, "Tốt đến không thể tốt hơn! Nhưng hơi nghèo, sư bá, ta hết tiền rồi, hay là... Khụ khụ, hay ngài.. Khụ khụ... nói với vị kia một tiếng, cho chúng ta mấy vạn điểm công huân đi!"

"Ngươi muốn chết đúng không?"

"Sư bá, chúng ta thật sự không có tiền mà, chúng ta táng gia bại sản rồi, ngoại trừ phòng thí nghiệm ra, chẳng còn lại gì cả..."

Bạch Phong cảm thấy quá ủy khuất! Quá mất mặt!

Lần này không phải là ta gây chuyện, mà là vì cứu Đại sư huynh.

Nếu không muốn tên kia bị người khác bắt thóp, thì ta phải lấp hang cho hắn mới được.

Gia sản sắp bán hết rồi!

Sau này cơm cũng không có mà ăn nữa!

"Mất hết?"

"Hết sạch!"

Liễu Văn Ngạn trầm tư, sau đó chậm rãi hỏi: "Bị nhằm vào ư?"

"Ừm."

"Họ Vạn hay họ Chu?"

"Họ Chu!"

"Tên kia thích ăn đòn đây mà!" Liễu Văn Ngạn tức giận quát: "Năm xưa ta đã thấy tên kia không vừa mắt! Đồ đệ của lão... cái gì Ngọc Minh ấy nhỉ, bị lão tử đánh mấy trăm lần, nghe nói hiện tại cũng đã là Sơn Hải, đám rác rưởi các ngươi chẳng có kẻ nào đến Sơn Hải cả, đáng đời bị người khác bắt nạt!"

"..."

Bạch Phong không phản bác được, ta còn trẻ, không đến 30 tuổi, sư bá có thể đừng mãi đả kích ta hay không!

Liễu Văn Ngạn chửi bậy vài câu, lại nói: "Đừng để ý đến lão! Không được thì nghĩ biện pháp trừng trị lại, ngươi đánh hết đám Đằng Không bên phe hắn, bảo sư huynh Lăng Vân cảnh kia của ngươi đánh cùng, đánh tới khi lão sợ là được rồi! Lão ta dám nhúng tay, lão tử sẽ giúp ngươi gọi đội, bây giờ đồ đần độn Hồng Đàm chạy rồi, các ngươi bị người ta bắt nạt là đáng đời!"

"Sư bá... Cái kia... Đánh không lại." Bạch Phong bất đắc dĩ nói: "Đơn Thần Văn hệ có mấy ngàn người, đánh từng người một thì chúng ta không có thời gian tu luyện nữa, cũng không rảnh để nghiên cứu."

"Ai bảo các ngươi phế vật, càng ngày càng yếu!"

Liễu Văn Ngạn không chút lưu tình, không chút khách khí nói: "Đúng, chuyện năm đó là lỗi của chúng ta, khiến đa thần văn nhất hệ gặp tai hoạ ngập đầu! Nhưng không phải chúng ta đều tay trắng ra đi rồi sao? Tài nguyên, ý chí chi văn, tinh huyết, bí cảnh... Tất cả đều để lại. Vạn Thiên Thánh đáp ứng sẽ không nhằm vào các ngươi nữa, các ngươi còn vô dụng như vậy thì lỗi tại ai?"

Liễu Văn Ngạn càng nói càng tức, "Lúc ta ra đi, đa thần văn nhất hệ còn có hơn một trăm người, năm mươi năm qua đi thế người đâu hết rồi? Các ngươi không phải phế vật thì ai là phế vật? Má nó, ngươi và lão sư của ngươi đều là đồ đần độn!"

Bạch Phong đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Sư bá, chúng ta cũng không muốn vậy đâu, nhưng nhất hệ chúng ta quá khó khăn! Vốn là cần tài nguyên, cần thiên phú..."

"Nói nhảm, ngươi hoặc sư huynh của ngươi vào Sơn Hải đi, vậy lúc đó muốn gì cũng có!"

Liễu Văn Ngạn không lưu tình chút nào: "Nếu tên Hồng Đàm vô dụng kia tăng cấp lên trên Sơn Hải thì giờ làm quái gì mà hệ các ngươi gặp chuyện? Nếu sư huynh ngươi thành Sơn Hải, bọn hắn dám làm như thế ư, không phải là bọn họ cảm thấy các ngươi quá vô dụng, chỉ biết ăn tiền, không biết sản xuất, các ngươi không tự nghĩ lại chính mình xem?"

"Không cho người ta thấy giá trị của các ngươi, dựa vào cái gì muốn người ta giúp các ngươi chứ?"

Liễu Văn Ngạn hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Sau năm mươi năm, thế mà Hồng Đàm kẹt ở Sơn Hải bát trọng, chuyện này năm ngoài dự liệu của ta, đáng lẽ dù không tới trên Sơn Hải thì cũng nên đến Sơn Hải cửu trọng chứ, quả nhiên là kẻ vô dụng nhất năm đó, thiên tài đều xảy ra chuyện, để phế vật này trưởng gia!"

"Nếu có Triệu Minh Nguyệt hoặc Hạ Vân Kỳ ở đây, mọi chuyện sẽ không tệ đến mức độ này!"

Bạch Phong không lên tiếng, anh hơi thất thần.

Có đôi khi lão sư của anh cũng nói vậy!

Chỉ cần một người trong số bọn họ ở đây, đa thần văn nhất hệ sao đến mức này!

Thời đại huy hoàng kia, những thiên tài này chiếu rọi Nhân cảnh, một đám gia hỏa chưa đến Đằng Không lại ảnh hưởng tới cả Nhân tộc!

Đáng tiếc, phủ trưởng đời trước chết trận, thời đại rực rỡ này kết thúc.

Chiến lực cao cấp thiếu thốn, một đám thiên tài chưa hoàn toàn trưởng thành, kẹt dưới Đằng Không bất động... Học phủ không thể chịu đựng được, Đại Hạ phủ cũng không thể chịu đựng được.

Càng ngày càng nhiều thiên tài gia nhập vào đa thần văn nhất hệ.

Dù cho phủ trưởng đời trước không còn nữa, nhưng những thiên tài kia vẫn còn ở đó.

Liễu Văn Ngạn, Triệu Minh Nguyệt, Hạ Vân Kỳ, khi bọn hắn vẫn còn ở tại Nhân cảnh đã có thể Dưỡng Tính giết Đằng Không, tất cả mọi người đang chờ mong ngày bọn hắn Đằng Không, mong chờ một ngày bọn họ vào đến cửu trọng, sau đó Đằng Không chiến Lăng Vân... Thậm chí Sơn Hải!

Chờ mong bọn hắn tiến lên trên Sơn Hải, mong rằng trong bọn hắn xuất hiện một vị, thậm chí là mấy vị Vô Địch!

Phong vương!

Trở thành Vương Giả vô địch!

Nhưng mà... cuối cùng tất cả những thứ này đã kết thúc rồi.

Mỗi lần nghĩ về quá khứ năm xưa, Bạch Phong đều cảm thấy máu nóng sôi trào, mặc dù anh là thiên tài, mặc dù anh cũng là yêu nghiệt, nhưng so với thế hệ truyền kỳ kia thì còn kém rất nhiều.

Tối thiểu hiện tại anh không có lòng tin địch nổi Lăng Vân.

Cho nên, dù thực lực hiện tại của Liễu Văn Ngạn rất yếu, anh vẫn hết sức kính trọng, ở Nam Nguyên bị ông chửi như chửi cháu trai cũng không dám cãi lại.

Nghĩ đến đây, Bạch Phong nức nở nói: "Sư bá, ngài... Thật sự không thể trị khỏi ư?"

"... Hả?"

Liễu Văn Ngạn không quen với sự quan tâm của anh, ông tức giận hỏi: "Chữa cái gì? Ý ngươi là ta có bệnh hả?"

"Không phải, ta không có ý đó..." Bạch Phong xấu hổ, sau đó thở dài: "Sư bá, hay là ngài... bỏ thần văn kia đi! Có lẽ không có thần văn kia quấy nhiễu, ngài có khả năng tái hiện huy hoàng lần nữa!"

"Cút!" Liễu Văn Ngạn quát: "Biết ngay là ngươi có ý đồ với thần văn mà, ta cho ngươi biết, trừ phi ta chết, bằng không tuyệt đối không bỏ! Đây là tâm huyết cả đời của lão sư ta, sư tổ của ngươi!"

"Mà đó cũng là tâm huyết cả đời của thế hệ chúng ta!"

Ngữ khí Liễu Văn Ngạn tràn đầy âm u, "Thế hệ kia, 116 thiên tài đa thần văn nhất hệ bị khu trục, ta đều nhớ kỹ! Chết rất nhiều, kẻ chết già, kẻ bệnh chết, kẻ chết trận... không còn mấy người sống sót! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám có ý đồ với thần văn này nữa, ta thật sự sẽ không khách khí nữa đâu!"

"Ta không có mà!" Bạch Phong cười khổ, ta không có ý đó, cũng không dám.

Ngài nghĩ ta là ngài sao?

Ta không biết sợ chắc?

Ta vất vả lắm mới tu luyện đến Đằng Không thất trọng, ta không muốn mình trở thành phế vật, kết cục đó quá thảm.

"Không là tốt nhất!" Liễu Văn Ngạn nói tiếp: "Cố gắng lên, qua được ngày nào hay ngày ấy, chúng ta không có hi vọng... Biết đâu người sau lại có hi vọng! Không thể chặt đứt con đường này, cho dù chỉ kéo dài hơi tàn thì cũng phải sống sót, phải tiếp tục truyền thừa, ta không tin đa thần văn nhất hệ sẽ tàn lụi trong tay chúng ta!"

Bạch Phong không nói gì.