Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 260: Người Kiên Trì Lâu Nhất Ở Trong Bí Cảnh Là Ai?



Tô Vũ cảm nhận được chút gợn sóng của quyển sách họa màu vàng kim truyền tới từ trong biển ý chí mà không khỏi bất ngờ, thế nhưng lúc này hắn cũng không còn tinh lực mà đoái hoài tới việc đấy.

Tô Vũ nhanh chóng mở nút bình, thôn phệ thêm một giọt tinh huyết nữa!

Vốn dĩ các khiếu huyệt đang ảm đạm dần, nay vì có thêm năng lượng mà lần nữa phát sáng lên, hàng loạt nguyên khí tiếp tục ồ ạt tụ đến chỗ hắn.

Lại qua thêm vài phút đồng hồ, khiếu huyệt thứ năm ầm ầm rung động, chính thức mở ra.

"Thật nhanh..."

Tô Vũ chấn động thì thào, hắn chưa bao giờ có cảm giác sảng khoái đến thế, tuy nói thôn phệ nguyên khí nhanh, khiến cho thân thể hắn có chút quá tải, thế nhưng có thể cảm thụ được từng cái khiếu huyệt nhanh chóng mở ra, Tô Vũ vẫn cảm thấy kích động không gì sánh được.

...

Lại qua nửa giờ, Tô Vũ tổng cộng đã thôn phệ 18 giọt tinh huyết.

Mở ra 6 cái khiếu huyệt!

Mà thời gian hắn vào bí cảnh đã không sai biệt lắm gần một tiếng rưỡi đồng hồ.

...

Trong phòng nhỏ.

Hai vị lão sư trung niên kia đã mang theo học viên của mình rời đi.

Giờ phút này, chỉ còn lại Bạch Phong đang ngồi đợi.

Bạch Phong âm thầm xoa xoa trán, nhẹ nhàng thở hắt ra, may mà ban nãy anh ta khoác lác, thổi thành ba giờ, bằng không thì Tô Vũ hiện tại đã đuổi kịp số giờ kiên trì ở trong bí cảnh của anh, lúc trước anh vào đây lần đầu cũng chỉ trụ lại được một tiếng rưỡi mà thôi.

Trong phòng nhỏ, lão Hoàng nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Tân sinh của ngươi khá thật, tính bền bỉ quả nhiên không tệ, Khai Nguyên cửu khiếu mở ra cũng đủ vững chắc, nhìn dáng vẻ lần này thật là có hy vọng mở ra sáu bảy cái khiếu huyệt, rất ấn tượng."

Vị lão giả ban nãy đưa Hồ tộc rời đi, giờ phút này cũng đã quay về, nghe vậy liền thản nhiên nói: "Người từ tiểu thành thị tới có đúng không? Ta rất thích tinh anh của địa phương, khi còn nhỏ hiếm khi được dùng Nguyên Khí dịch, cho nên khai khiếu hoàn toàn dựa vào thực lực, cơ sở bền chắc, bắt được cơ hội thì cơ sở đều phải vững chắc nhiều, những điều này thì con cháu đại gia tộc lại khó có được, bọn họ theo đuổi tốc độ, cơ sở không vững thì làm như thế nào mới có thể trèo lên núi cao?"

Hoàng lão thở dài: "Cũng không thể nói như vậy, người từ thành thị nhỏ tới, xuất thân gia đình quá bình thường, thế nên cũng khó được mấy kẻ có thể bắt lấy cơ hội như vậy. Xác suất quật khởi quá thấp, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có vài trường hợp đặc biệt như Tô Vũ mà thôi."

Hai người trò chuyện phiếm, Bạch Phong bỗng xen vào hỏi: "Hai vị, các ngươi đoán xem, lần này tiểu đồ đệ của ta có thể kiên trì được bao lâu?"

"Hai giờ hẳn là có hy vọng!"

Hoàng lão cười nói: "Nội tình vững vàng, lại còn dùng Phá Sơn Ngưu tinh huyết đúc thân thể, thân thể hắn sẽ dần dần mạnh lên, kiên trì cũng lâu hơn. Trước đó hai tiểu tử kia bảo lúc bọn họ đi ra thì Tô Vũ chỉ vừa dùng tinh huyết, đại khái vẫn còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa."

Bạch Phong khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, không sai biệt lắm so với anh phán đoán.

Hai giờ... Rất tốt!

Văn Minh sư kỳ thật không quá để ý tu luyện thân thể Khai Nguyên cảnh. Bình thường đều tương đối gầy yếu, bất quá đó là đối với người bình thường mà thôi, nếu là thiên tài thì đều ôm hi vọng thân thể của bọn họ cũng cường đại một chút.

Từ lúc Tô Vũ là Khai Nguyên cảnh, thân thể đã không tính là yếu, ngay cả Lôi Nguyên đao mà tiểu tử đó cũng đều có thể tu luyện đến đao thứ hai, lực bộc phát đủ mạnh, rõ ràng chuyện này có quan hệ không nhỏ với thân thể rắn rỏi của hắn.

Đương nhiên, khai khiếu cũng cần thiên phú.

Tô Vũ khai khiếu càng nhiều, thời gian kiên trì càng lâu, đây cũng là chuyện bình thường.

Bạch Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn thuận miệng hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm, học phủ chúng ta bên này, thời điểm đột phá Thiên Quân thì người mở ra khiếu huyệt nhiều nhất, kiên trì thời gian ở trong bí cảnh lâu nhất là sư bá của ta, có đúng không?"

"Liễu Văn Ngạn?"

Hai vị lão nhân liếc nhìn nhau, Hoàng lão suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, đáp: "Không phải hắn, năm đó ta nhỏ hơn hắn hai tuổi, nghe nói thời điểm Liễu Văn Ngạn là Thiên Quân, hắn không tu luyện《 Chiến Thần quyết 》, mà là《 Khai Thiên Vô Số Đao 》..."

"Hả?" Bạch Phong kinh ngạc hỏi: "Sao ta lại không biết gì, vả lại chẳng phải đó là bí truyền của Hạ gia sao?"

"Đúng vậy, là Hạ gia bí truyền..." Hoàng lão cười nói: "Bất quá khi đó Liễu Văn Ngạn là học sinh của phủ trưởng đời thứ năm, ngài ấy đích thân đi tìm Hạ gia muốn xin một bản《 Khai Thiên Vô Số Đao 》, Hạ gia dám từ chối sao? Chút mặt mũi này đương nhiên vẫn phải có, phủ trưởng đáp ứng không truyền ra ngoài, Hạ gia cũng đáp ứng truyền thụ cho Liễu Văn Ngạn."

Nói tới đây, lão Hoàng lại khẽ giải thích: "《 Khai Thiên Vô Số Đao 》của Hạ gia là Thiên giai công pháp, dĩ nhiên, phiên bản lúc đó hẳn chỉ là Thiên giai hạ đẳng, Thiên Quân khai khiếu 117 cái, nhất trọng khai khiếu 13 cái. Thời điểm Liễu Văn Ngạn đột phá Thiên Quân thì hắn đã mở ra 12 cái khiếu huyệt, kéo dài gần 3 giờ, kém một chút thôi đã trực tiếp tiến thẳng tới Thiên Quân nhị trọng."

Nói xong, lão Hoàng bèn nhìn về phía Bạch Phong, trêu ghẹo đối phương: "Chiến tích mà ngươi vừa mới khoác lác ban nãy là của sư bá ngươi, ngươi nói ra mà không cảm thấy ngại ngùng gì à?"

Bạch Phong gượng cười, tiếp lấy lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy người trụ vững trong bí cảnh khi thăng cấp Thiên Quân không phải là sư bá của ta? Ta nhớ thời gian 3 tiếng của ông ấy đã là dài nhất rồi mà."

"Không phải."

Hoàng lão lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Nhưng vị lão nhân còn lại thì không chút khách khí, trực tiếp đả kích Bạch Phong: "Trí nhớ của ngươi có phải mau quên quá hay không? Mấy năm trước, kẻ đã đánh cho ngươi bẹp giường cả tuần lễ, đã tới học phủ của chúng ta mượn nhờ một lần tiến nhập bí cảnh, gã kiên trì trong 5 giờ, khai khiếu 24 cái, trực tiếp đi vào Thiên Quân tam trọng, ngươi là cố ý quên gã rồi sao?"

"..."

Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Phong đã đen kịt.

Má nó!

Ta thật sự đã quên mất tên kia.

Nghĩ nghĩ rồi lại nhịn không được mắng: "Hỗn đản này cũng không phải là học viên của học phủ chúng ta, ta nói là người của Đại Hạ Văn Minh học phủ, dĩ nhiên không bao gồm gã!"

Hai vị lão nhân trông thấy anh ta đen mặt chửi đổng lên thì đều nhịn không được bật cười.

Hoàng lão cười ha hả nói: "Vừa rồi ta cũng đâu định nhắc đến, chẳng qua là do ngươi hỏi thôi! Đúng rồi, gã đã tiến vào Lăng Vân, ngươi có biết chưa?"

Bạch Phong tối sầm mặt, gắt gỏng đáp: "Không biết, ta không quan tâm!"

"Ngươi a!" Hoàng lão tủm tỉm cười, "Vẫn là chăm chỉ tu luyện đi, mau sớm tiến vào Lăng Vân mới là chính đạo, đừng suốt ngày vùi đầu ở trung tâm nghiên cứu nữa. Hạ Ngọc Văn tiến bộ rất nhanh, Ngô Kỳ cũng đã đạt thành Đằng Không cửu trọng, Hồ Văn Thăng lần này thụ đả kích, ta xem y bế quan, hẳn là cũng sẽ quyết tâm mau chóng tiến giai Lăng Vân, còn có Lưu Hồng..."

Nói tới đây, Hoàng lão chút tiếc hận, khuyên nhủ: "Bạch Phong, ngươi vốn chính là yêu nghiệt, thế nhưng mấy học viên cùng thời với ngươi đều sắp sửa tiến giai Lăng Vân, ngươi coi như có thể chiến thắng Đằng Không cửu trọng, nhưng gặp được Lăng Vân thì sao? Vẫn là nên thả tâm tư vào việc tu luyện đi thì hơn."

Dứt lời, lão Hoàng lại trêu ghẹo anh: "Nếu cứ chậm chạp không tiến giai, vị kia của Đại Chu phủ chắc chắn sẽ đuổi kịp ngươi, ta nghe nói y sắp sửa tiến lên Đằng Không lục trọng rồi!"

"Đằng Không lục trọng?" Bạch Phong khinh thường đáp: "Đừng nói y có là lục trọng hay không, dù có là cửu trọng thì ta dùng một bàn tay cũng có thể chụp chết y!"

"Đừng quên, người ta năm nay mới 19 tuổi!" Lão Hoàng nhắc nhở một câu.

Ngươi già hơn không ít so với đối phương đấy.

Bạch Phong phát tác bệnh bênh người nhà, ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thì thầm vài câu, 19 tuổi thì làm sao? Đồ đệ của ta mới 18 tuổi kìa. Được rồi, mặc dù hôm nay Tô Vũ mới chỉ tiến giai Thiên Quân, bất quá khoảng cách giữa Thiên Quân và Đằng Không cũng không lớn mà!

Ba người cứ thế trò chuyện, thời gian dần dần trôi qua.

Rất nhanh, đã hai tiếng đồng hồ.

Bạch Phong nhìn chằm chằm vào cửa ra vào sau lưng hai vị lão nhân, không thấy động tĩnh gì thì có chút ngoài ý muốn, sao Tô Vũ vẫn còn chưa đi ra?

Tiểu tử này, không tệ a!

"Hắn sẽ không mở được hẳn bảy tám cái khiếu huyệt đó chứ?"