Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 261: Sao Tô Vũ Vẫn Còn Chưa Đi Ra?



Lại qua nửa giờ, Bạch Phong lúc này đã có chút khẩn trương, lo lắng hỏi: "Tô Vũ không xảy ra chuyện gì hết, đúng không?"

"Sẽ không." Hoàng lão an ủi: "Khu vực Thiên Quân thì làm gì có nguy hiểm, có thể là hắn còn đang tu luyện, Phá Sơn Ngưu tinh huyết có hiệu quả tốt nhất để Trúc Cơ, thân thể mạnh mẽ thì hắn mở ra khiếu huyệt càng nhiều cũng là việc bình thường."

"Không phải." Bạch Phong vội vàng nói: "Ta đã tính rồi, 100 giọt tinh huyết chỉ đủ cho hắn mở ra 10 cái khiếu huyệt, bây giờ cũng nên ra ngoài rồi mới phải, hay là để ta vào trong xem..."

"Hiện tại có khả năng còn chưa dùng hết thì sao? Vả lại sử dụng hết thì có lẽ Tô Vũ đang thu nạp nguyên khí để tu luyện, ngươi đừng nóng vội!"

Hoàng lão trấn an vài câu, mà bên cạnh, vị lão nhân còn lại thản nhiên nói với lão Hoàng: "Đừng tin hắn, tiểu tử này đang dụ dỗ ngươi để trốn vào đó tu luyện đấy, nghèo đến điên rồi, bắt được cơ hội liền muốn tiến nhập bí cảnh!"

"..."

Bạch Phong ngượng ngùng gãi đầu, nói hươu nói vượn.

Ta không phải là loại người như vậy.

"Đa thần văn hệ chúng ta giàu nứt đố đổ vách, mới sẽ không thiếu tiền..."

Bạch Phong còn chưa nói xong, lão giả vừa vạch trần tính toán của anh đã cầm lên một cái ấm trà đẹp đẽ vô cùng, lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói đây là đồ Hồng Đàm đại sư đã dùng qua, dùng những năm mươi năm, đúng là đồ tốt a, thế mà ta chỉ cần trả 10 điểm công huân là đã mua được tại chợ đen, không biết có phải là đồ thật hay không nữa!"

"..."

Bạch Phong ngốc trệ nhìn chằm chằm cái ấm trà nọ.

Mẹ nó.

Đây chỉ là một trong đống đồ ta đóng gói bán phá giá, làm sao lại xuất hiện tại đây?

Không đúng, trọng điểm không phải là chuyện này. Một cái ấm trà mà lão bản bán 10 điểm công huân? Lão tử gói một đống lớn, cả mấy chục kiện vật phẩm bán cho ngươi cũng chỉ lấy có 80 điểm công huân

"Đồ gian thương!"

Bạch Phong trong lòng giận dữ mắng.

Lại dám hố ta!

Bạch Phong rất nhanh liền quên mất Tô Vũ, nhìn lấy ấm trà trong tay lão nhân kia, anh ho nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Đây nhất định không phải là đồ mà lão sư ta dùng, ấm trà ngài hay uống vẫn còn đang ở trong trung tâm nghiên cứu kia, làm sao có thể truyền ra ngoài được?"

"Phải không?" Lão nhân cười tủm tỉm kể: "Ta nghe nói, gần nhất có người tìm lão Tiền bán một mớ kiện đồ cũ, không phải là Bạch Phong ngươi dùng hàng giả để lừa gạt lão sư ngươi đấy chứ?"

"..."

Bạch Phong nhịn không được, cả giận quát: "Lão Tiền đã nói sẽ không tiết lộ ra ngoài, thế mà vừa quay đầu lão lại dám bán đứng ta, ta nhất định phải cho lão một trận."

"Khụ khụ!" Lão nhân vội vàng can ngăn: "Đừng, đừng, lão Tiền cũng là nói lỡ miệng mà thôi, cũng không phải đại sự gì, đừng tìm, yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho Hồng Các lão biết việc đồ đạc mà ông ấy đang xài đều là hàng giả đâu, yên tâm đi!"

Bạch Phong cắn răng nói: "Thứ sư phụ ta dùng đều là hàng thật, các ngươi mua mới là đồ giả!"

"Đúng đúng đúng!"

Lão nhân vội vàng gật đầu, Bạch Phong ngươi đã nói như vậy, chúng ta liền miễn cưỡng gật đầu cho ngươi vui.

Ngẫm lại, tiểu tử này thật không phải là người, sư phụ ngươi vừa đi, ngươi liền gom đồ của ông ấy đi bán, đúng là nghịch đồ!

Sắc mặt Bạch Phong biến ảo bất định, nửa ngày sau mới làu bàu thanh minh: "Ta cũng không có cách, ai bảo ông ấy một điểm vốn liếng cũng không lưu, đám người Chu phủ trưởng thì hay rồi, lại còn chuẩn bị hố sư huynh của ta, ta có thể làm sao?"

Bạch Phong vẫn là muốn giãy dụa một thoáng, đây không phải lỗi của ta, đều là do sư phụ!

Không có tiền, ta cũng không còn cách nào.

Trong sở nghiên cứu không có đồ vật nào có thể tùy tiện bán, nhưng nếu là đồ dùng của sư phụ, dính vào chút tên tuổi của Sơn Hải cảnh, Văn Minh sư cấp Đại sư thì nhiều ít vẫn đáng tiền mà!

Đừng nói, một đống đồ dùng vớ vẩn của sư phụ mà bán được tổng cộng hơn 800 điểm công huân, Bạch Phong vẫn còn thấy kinh ngạc đây.

Hai vị lão nhân nghe anh càu nhàu thì ăn ý không lên tiếng, những việc liên quan đến phe phái tranh chấp này, bọn họ vẫn là nên im miệng thì tốt hơn.

Bạch Phong có thể mắng Chu phủ trưởng, nhưng bọn ông thì không thể được.

...

Cùng lúc đó.

Bên trong bí cảnh.

Tô Vũ không như Bạch Phong nghĩ là đã tiêu hao hết tinh huyết, trên thực tế, hắn chỉ mới tiêu hao tầm 60 giọt, nhưng đã mở ra được tổng cộng 16 cái khiếu huyệt!

Đằng trước tiêu hao 18 giọt, khai thông 6 cái, trong đó có mấy cái không phải dùng tinh huyết mở ra.

Đằng sau tiêu hao hơn 40 giọt, trực tiếp mở ra thêm 10 cái khiếu huyệt nữa!

Tô Vũ hiện tại đã là Thiên Quân nhị trọng!

Chính hắn cũng phải rung động, ở trong bí cảnh này, việc mở ra khiếu huyệt là quá nhanh.

"Khoảng cách tới Thiên Quân tam trọng còn 8 cái khiếu huyệt nữa, liệu ta có thể mở ra thành công không?"

Tinh huyết tiêu hao hơn phân nửa, còn lại không đến 40 giọt, Tô Vũ cũng không xác định mình có thể mở ra 8 cái khiếu huyệt còn lại hay không, nếu như có thể, vậy thì hắn sẽ trực tiếp tiến vào Thiên Quân tam trọng!

"Trong bí cảnh này chắc chắn có thứ gì đó phụ trợ người ta khai khiếu!"

Thân thể hắn hiện tại cường đại hơn nhiều so với trước đây, Tô Vũ đã thử nghiệm oanh kích không khí, một quyền đánh xuống, không cần phối hợp võ kỹ, thế mà dễ dàng đánh ra tiếng nổ đùng đoàng!

"Nếu tính theo số lượng khai khiếu thì dường như ta đã vượt qua lão sư!"

"Chỉ là thời gian thì vẫn không bằng, anh ta có thể trụ vững trong này vượt qua 3 giờ, ai, ta còn phải cố gắng nhiều..."

Còn thừa lại 40 giọt tinh huyết.

"Tiếp tục!"

Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tu luyện.

Từng giọt tinh huyết không ngừng bị hắn thôn phệ, Cường Thân quyết lần lượt mở ra, những cái khiếu huyệt trong thân thể lại phát sáng lên, lần nữa thu nạp hàng loạt nguyên khí.

Tô Vũ chỉ cảm thấy thoải mái đến toàn thân thư sướng.

May mắn mà hắn đã nghe theo Bạch Phong, quyết định dùng Phá Sơn Ngưu tinh huyết, thành công mở ra sách họa, Cường Thân quyết chính là công pháp rèn luyện thân thể cực kỳ tốt, tối thiểu theo Tô Vũ thì chính là như thế, nhờ có nó nên mới khiến hắn nhẹ nhàng mở ra nhiều khiếu huyệt như vậy, đổi thành công pháp khác, dù là Vạn Thạch cảnh Nạp Nguyên quyết thì cũng không được.

"Thế mà đám người Trần Khải còn muốn cướp đi máu tươi của ta... Đúng là khinh người quá đáng!"

Tô Vũ càng nghĩ càng giận!

May mà tinh huyết không bị cướp đi, cái Long Tằm tinh huyết gì gì kia, nghe tên đã thấy không bằng Phá Sơn Ngưu, vả lại thôn phệ Long Tằm tinh huyết thì có thể mở ra sách họa chắc?

Nếu không kích hoạt được công pháp thì làm sao có thể vừa khai khiếu vừa tu luyện thân thể được?

Tám chín phần mười là không được!

"Khinh người quá đáng, xém chút đã chặt đứt tiền đồ tu luyện của ta, việc này ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu."

Tô Vũ căm tức khó nhịn, giờ khắc này hắn sâu sắc lý giải được, cái gì gọi là giận chó đánh mèo lên người khác, ai bảo Phá Sơn Ngưu tinh huyết lại có hiệu quả tốt như vậy làm gì.

Đã ba giờ đồng hồ.

Bạch Phong thật sự có chút gấp gáp.

"Sao Tô Vũ vẫn còn chưa đi ra?"

Bạch Phong nhíu mày, nhìn về phía hai vị lão nhân.

Lão Hoàng chần chờ chốc lát mới nói: "Nếu chúng ta đi vào dò xét, quấy nhiễu đối phương tu luyện thì sẽ rất phiền phức, hai người bọn ta ta đều là Lăng Vân, tiến nhập bí cảnh thì chắc chắn nguyên khí sẽ tự động tụ tập tới..."

"Vậy thì để ta đi, ta mới là Đằng Không!"

"Nói nhảm, ngươi đi thì cũng giống vậy thôi, nguyên khí sẽ tự động tụ tập về phía ngươi!"

Nguyên khí trong bí cảnh chính là như vậy, chỉ cần ngươi tiến vào, nguyên khí liền sẽ tụ tập tới, chủ động bổ sung cho khiếu huyệt của ngươi.

Với thực lực của bọn họ, đi vào bên trong sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến Tô Vũ.

Lão Hoàng chần chờ nói: "Hay là ta đi mời một học viên Thiên Quân vô xem thử, cái chính là ta lo Tô Vũ sẽ bị quấy nhiễu mà thôi, nếu là hắn thật sự có thiên phú..."

Ý tứ của ông, Bạch Phong đương nhiên hiểu rõ.

Nếu Tô Vũ thật sự có thiên phú, hơn nữa còn là thiên phú rất tốt, thì giờ phút này có lẽ hắn còn đang tập trung thối luyện khiếu huyệt!

Một khi bị người bên ngoài quấy nhiễu, bỏ qua cơ hội tăng tiến lần này, vậy thì sẽ cực kỳ đáng tiếc.