Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 289: Nếu Còn Có Lần Sau, Ta Sẽ Không Thủ Hạ Lưu Tình



Tô Vũ không nói cái gì nữa mà chỉ lẳng lặng tiến tới đỡ Trần Khải ngồi dậy.

Trần Khải vẫn ảm đạm ỉu xìu, cúi đầu không nói một lời.

Tô Vũ không quan tâm tới y nữa, lại nhìn về phía Lâm Diệu bên dưới.

"Lâm Diệu, ngay lúc này ta đã hao hết nguyên khí, ý chí lực hao tổn không ít, ngươi không phải nói ta tính toán ngươi sao? Ngươi lên đài đi, nhìn xem ta trong trạng thái như vậy có thể hạ gục ngươi hay không? Đối phó với phế vật như ngươi, Tô Vũ ta dù cho hao tổn lấy hết tất cả thì vẫn có thể đánh bại ngươi dễ dàng."

Khí thế của Tô Vũ dâng cao!

Cực kỳ khí phách!

Ngươi không phải nói ngươi khinh thường giao thủ với ta sao?

Ngươi không phải nói biển ý chí của ngươi rung chuyển à?

Tốt lắm, hiện tại ý chí lực của ta hao tổn, nguyên khí hao hết, ngươi lên đài đi, ta vẫn sẽ đánh bại ngươi!

Sắc mặt Lâm Diệu đỏ bừng.

Lên đài?

Hiện tại lên đài, dù cho gã đánh bại Tô Vũ thì gã cũng là trò cười trong mắt của mọi người, còn sẽ bị bêu danh vô sỉ, hèn hạ!

Càng thêm vững chắc cái danh ỷ mạnh hiếp yếu của gã!

Thắng thì sẽ bị mắng.

Thua... Vậy thì gã đừng sống nữa.

Tô Vũ đã đánh một trận, hao tổn hết tất cả mà gã cũng không bằng, vậy thì gã thật sự không cần sống nữa, đi chết được rồi.

Thắng không có chỗ tốt, thua càng bất lợi!

Vậy thì còn lên lôi đài làm gì?

Mà không ngờ Tô Vũ lại mạnh mẽ như thế, thật sự vượt quá dự đoán của Lâm Diệu, gã vốn cho là dù Tô Vũ có mạnh thì cũng chỉ có thể hơn gã chút xíu, nhưng mà hiện tại sự thật lại chứng minh, Tô Vũ mạnh hơn rất nhiều!

Dù cho không dùng giọt kia tinh huyết kỳ quái kia thì gã cũng chẳng thể nào sánh bằng Tô Vũ.

...

Dưới đài, tất cả mọi người đều nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Lâm Diệu.

Có người bội phục nói: "Tô Vũ tốt bụng quá, cho dù là đối đãi với bại tướng dưới tay cũng vẫn bảo trì phong độ, nghe lời này của hắn thì có vẻ như hắn đã sớm có ước định với Trần Khải. Trần Khải cũng mặt dày ghê, thế mà đã ước chiến với Tô Vũ từ sớm rồi!"

Lời Tô Vũ nói vừa rồi đã khiến cho bọn hắn đều tỉnh ngộ.

Tô Vũ và Trần Khải sớm đã có ước định, hai bên đã ước chiến với nhau từ sớm.

Hôm nay khiêu chiến với Lâm Diệu có khả năng chẳng qua chỉ là vận động làm nóng người mà thôi.

Đã như vậy... Tô Vũ lại đi tính toán Lâm Diệu sao?

Đừng nói giỡn!

Người ta căn bản không để ngươi vào trong mắt, hắn ước chiến với Trần Khải rõ ràng là vì chuyện tinh huyết, Tô Vũ căn bản không nghĩ tới mình sẽ thua!

"Hắn rất có phong độ của Văn Minh sư chúng ta..."

Trong đám người có người đồng ý, nhìn người ta xem, đánh bại đối thủ, còn giúp đối thủ chữa thương, đỡ đối thủ dậy. Dùng thực lực và thiên tư của Tô Vũ thì giờ phút này dù cho hắn quay người mà đi, cũng không ai dám nói cái gì.

Trần Khải tài nghệ không bằng người, bị hắn hạ gục, có tư cách gì mà yêu cầu đối thủ tôn trọng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tô Vũ vẫn khiêm tốn như thế.

Bọn họ chỉ quan tâm điều này, Hạ Hổ Vưu lại không bận tâm mấy thứ đó, sắc mặt Hạ Hổ Vưu trắng bệch, bỗng nhiên quát lớn: "Lâm Diệu, ban nãy ngươi không phải đã nói, nếu Tô Vũ có thể chứng minh bản thân thì chuyện ngươi và Tô Vũ đánh cược trước đó vẫn tính sao? Vậy ngươi bây giờ nhận thua luôn hay là đi lên tái chiến với Tô Vũ một trận?"

Cậu phải mở miệng a!

Không mở miệng là không được!

Mẹ nó, nếu cậu không nói gì thì thắng bại giữa Lâm Diệu và Tô Vũ phải phân thế nào?

Vậy bàn cược lần này chẳng phải uổng phí hay sao?

Đặt cược cũng không ít công huân đâu!

Nhưng mà, Hạ Hổ Vưu vừa mở miệng, lập tức có mấy người phản ứng lại, trước đó có nhiều người đặt cược Lâm Diệu thắng, hiện tại nghe Hạ Hổ Vưu hét lên như thế lập tức có kẻ lên tiếng: "Quên đi thôi, đừng đấu nữa, Lâm Diệu, ngươi không phải là đối thủ của hắn, Tô Vũ đã hao hết nguyên khí và ý chí lực, ta thấy cuộc khiêu chiến này cứ bỏ qua đi..."

"Quên đi thôi!"

"Lâm Diệu, đừng đấu nữa!"

"..."

"Đấu đi chứ, không đấu sao được, không thể đấu thì ngươi liền nhận thua, chẳng lẽ nhận thua cũng không nổi à?" Hiển nhiên cũng có người cược Tô Vũ thắng nên dồn dập mở miệng hùa theo.

Không đấu sao được!

Dù cho không thể đấu thì ngươi cũng phải nhận thua chứ.

Không nhận thua thì chẳng phải tụi này đặt cược uổng phí rồi à?

Vẻ mặt Lâm Diệu càng ngày càng đỏ ửng, người trước đó đi cùng gã hiện tại đều một mực giữ yên lặng.

Qua một hồi, thấy Lâm Diệu còn chưa mở miệng, người thanh niên đứng ở bên cạnh Lâm Diệu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói: "Ta nhận thua thay Lâm Diệu!"

Dứt lời, người thanh niên nọ nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Lâm Diệu thua được! Đại Hạ hiệp hội này cũng thua được! Tô Vũ, con đường tu luyện có thể thắng tự nhiên cũng có thể thua! Bất quá chuyện Lâm Diệu trúng loạn công tán là sự thật..."

Tiếp đó hắn ta lại chậm rãi nói: "Đại Hạ hiệp hội chúng ta sẽ điều tra. Nếu Lâm Diệu tự biên tự diễn thì Lâm Diệu sẽ bị Đại Hạ hiệp hội khai trừ! Từ nay về sau, Lâm Diệu không có tư cách trở thành hội viên của chúng ta nữa."

"Nhưng nếu y thật sự bị người mưu hại..." Giọng người thanh niên nọ lạnh lùng: "Đại Hạ hiệp hội của ta cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ. Kẻ hạ dược chắc chắn phải trả giá đắt!"

"Là Đới Thanh, hắn ra mặt rồi!"

Có người nhận ra người thanh niên kia thì bỗng nghiêm túc.

Có vài tân sinh không biết, nhỏ giọng hỏi dò: "Đới Thanh là ai thế?"

"Không xem Bách Cường bảng sao? Hắn xếp thứ 75 trên Bách Cường bảng, phó hội trưởng của Đại Hạ hiệp hội, chủ yếu tuyển nhận học viên thiên tài của Đại Hạ phủ để tự lập thành đoàn thể. Lâm Diệu là tối thượng đẳng, khẳng định sẽ gia nhập Đại Hạ hiệp hội, không nghĩ tới lúc này Đới Thanh còn chịu ra mặt."

Phó hội trưởng của Đại Hạ hiệp hội cũng giống như Hồ Tông Kỳ gia nhập Thiên Thủy hiệp hội, anh trai của Hồ Tông Kỳ cũng là phó hội trưởng Thiên Thủy hiệp hội.

Các tiểu đoàn thể này bình thường sẽ có một ít hoạt động, hoặc là làm một số nhiệm vụ đoàn thể.

Giống bây giờ, hội viên bị thua thiệt thì họ cũng sẽ ra mặt giúp đỡ.

Hôm nay Lâm Diệu đi cùng bọn hắn cũng là bởi vì Lâm Diệu bị hạ thuốc, Đại Hạ hiệp hội vốn là đến đòi công bằng lại cho y.

Đáng tiếc... còn chưa kịp tìm Tô Vũ tính sổ thì Tô Vũ đã dứt khoát đánh bại Trần Khải, khiến mọi nghi ngờ trước đó trở thành trò cười.

Trên lôi đài.

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Các ngươi tra thì cứ tra. Là ta làm thì ta chờ các ngươi đến báo thù! Không phải ta làm... các ngươi muốn hắt nước bẩn lên đầu ta thì đừng mơ."

"Ta không gây chuyện, thế nhưng ta không sợ phiền phức."

Tô Vũ nhìn quanh một vòng, rồi nhìn về phía mọi người, cất cao giọng: "Ta tới học phủ không định ra đầu ngọn gió, chỉ muốn lặng yên tu luyện. Ta nghĩ tới việc tiến vào Bách Cường bảng, ta nghĩ tới việc có thể Đằng Không, thế nhưng... Ta kỳ thật không nguyện ý tham dự một chút tranh đấu vô nghĩa!"

"Bách Cường bảng có tài nguyên, có thể nổi danh, thu hoạch được càng nhiều bồi dưỡng, cho nên Tô Vũ ta khẳng định sẽ muốn đạt được một vị trí trong đó, thế nhưng loại đấu tranh cá nhân này... nếu không phải bọn hắn bỏ ra hàng loạt điểm công huân thì ta cũng khinh thường để ý tới!"

"Ta không khinh người, nhưng người cũng đừng hòng lấn ép ta."

"Tinh huyết Phá Sơn ngưu ta sớm đã dùng, dùng sớm thì có thể nghỉ ngơi một chút. Trước đó nếu ta thua, lão sư của ta tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp bổ sung phần tinh huyết Phá Sơn ngưu này, thế nhưng hiện tại... Nếu lại có ai bởi vì tinh huyết Phá Sơn ngưu mà tìm tới ta thì lần sau ta sẽ không lưu tình. Đao sẽ đâm vào không chỉ là bả vai!"