Thấy Tô Vũ muốn đi, phía sau mấy trăm học viên Trung cấp ban dồn dập đuổi theo.
Có người lớn tiếng nói: "Trung cấp ban của Thần văn học viện chúng ta toàn bộ đều ủng hộ lớp trưởng! Đừng cho là chúng ta dễ bắt nạt, trước khi muốn giội nước bẩn thì phải xem xem chúng ta có đáp ứng hay không."
"Đại Hạ hiệp hội lại không phải chỉ có mấy người các ngươi, ca của ta cũng ở trong đó, loại người như Lâm Diệu mà cũng nhận, cũng bao che, ô yên chướng khí, ta sẽ bảo ca ca ta lui hội!"
"Đúng đấy, tỷ tỷ ta cũng ở trong Đại Hạ hiệp hội, trước đó còn bảo ta tiến vào lớp cao cấp liền gia nhập... Nếu phải ở chung với loại người như Lâm Diệu, ta mới không thèm gia nhập."
Học viên của Trung cấp ban dồn dập bênh vực kẻ yếu, xung quanh, có người cười ha hả: "Đúng đấy, Đại Hạ hiệp hội càng ngày càng loạn, còn không bằng Bắc Phong hiệp hội chúng ta, tân sinh muốn nhập hội thì có thể vào Bắc Phong, chúng ta đối xử với mọi người như nhau, sẽ không để ý tới phạm vi địa vực."
"Thiên Thủy hiệp hội cũng hoan nghênh mọi người, một vài con sâu làm rầu nồi canh, chúng ta khẳng định sẽ thanh lý."
Đới Thanh vẫn là vẻ mặt không đổi sắc, cũng không nói gì.
Hắn ta lại nhìn thoáng qua Lâm Diệu, ánh mắt có chút lãnh mạc.
Hôm nay, hắn đã phải ra mặt.
Không ra mặt thì cũng sẽ có phiền toái, Đại Hạ hiệp hội khí thế hung hăng mà tới, nếu không ra mặt thì người ta sẽ nhìn họ thế nào?
Thế nhưng vừa ra mặt thì phản ứng bây giờ đã chứng minh có bao nhiêu phiền toái.
Thanh danh đều bị Lâm Diệu làm xấu.
Nếu tra ra là Lâm Diệu tự biên tự diễn... thì đừng trách Đới Thanh không khách khí.
Thua thì cứ nhận thua là được.
Còn nếu Lâm Diệu sợ chiến, không dám giao thủ với Tô Vũ mà tự mình dùng loạn công tán, loại người này giữ lại làm gì.
Làm gì có kẻ nào trên trời chiến trường còn phải cẩn thận đồng đội sau lưng đâm cho ngươi một đao.
Trong Vạn Tộc giáo có một đám đào binh rất lớn.
Lâm Diệu hiện tại liền có dấu hiệu này.
Vẻ mặt Lâm Diệu trắng bệch, thấp giọng nói: "Điểm công huân đã thua thì ta sẽ tự bỏ ra. Loạn công tán... Thật sự không phải ta tự dùng, ta trước đó cũng không nghĩ tới Tô Vũ mạnh như vậy, làm sao ta có thể sợ hắn... Nhất định là có người hạ độc ta..."
Nói xong, dư quang gã liếc qua Trần Khải trên lôi đài, trầm giọng nói: "Có người sợ ta thắng Tô Vũ, lấy đi tinh huyết Phá Sơn ngưu, rồi lại lẳng lặng ước chiến với Tô Vũ..."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Đới Thanh phút chốc đã biến đổi, chuyện khi trước quá nhiều nên hắn ta còn không nghĩ tới một điểm như vậy.
Nhưng mà lúc này... Nếu không phải Lâm Diệu tự mình làm, vậy thì chính là Trần Khải, Trần Khải là đối tượng khả nghi nhất.
Đới Thanh lạnh lùng nhìn về phía Trần Khải còn đang thất hồn lạc phách trên đài, Trần Khải cũng là thành viên của Đại Hạ hiệp hội, nếu là Trần Khải làm...
Đới Thanh thầm mắng một tiếng!
Dù cho tra ra là Trần Khải thì cũng phải xử lý kín đáo, bằng không Đại Hạ hiệp hội sẽ mất thể diện đến cực hạn.
Hội viên của mình tranh chấp nội bộ.
Trần Khải và Lâm Diệu lại còn học chung hệ.
"Đệch!" Đới Thanh giận dữ thầm mắng, tâm tư muốn giết hai người đều nổi lên luôn rồi.
Khốn nạn!
Lâm Diệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn may, mặc dù hôm nay mất mặt xấu hổ, nhưng mà người thông minh rất nhanh đều có thể đoán được sự tình, Trần Khải... là đối tượng tình nghi rất lớn.
Gã dĩ nhiên biết là chuyện do Trần Khải làm nhưng gã lại lo lắng sẽ bại bởi Tô Vũ, cho nên hôm nay mới tự biên tự diễn ra một màn như thế.
Gã không muốn giao thủ với Tô Vũ.
Gã sợ thua sẽ mất mặt.
Thế nhưng hiện tại xem ra thể diện đều mất hết, ngược lại cũng không có gì để mất nữa, nhưng mình không thể gánh tội danh tự mình hạ dược, bằng không gã sẽ đắc tội với toàn bộ người của Đại Hạ hiệp hội.
Lâm Diệu mang người của Đại Hạ hiệp hội khí thế hung hăng tới đòi công đạo, kết quả lại do chính gã gây ra, vậy gã còn có thể lăn lộn ở học phủ được nữa sao?
"Trần Khải..."
Lâm Diệu liếc qua Trần Khải, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng tốt, có người sẽ mất mặt cùng với mình, thậm chí sau đó còn phải chịu trừng phạt trước Đại Hạ hiệp hội, ngươi còn thảm hại hơn, ta đây liền vui vẻ.
Vốn dĩ hai người nên hận Tô Vũ... Thế nhưng giờ khắc này, Lâm Diệu lại càng hận Trần Khải hơn.
Tên hỗn đản kia dám tính kế ta.
Nếu không phải vì Trần Khải thì hôm nay chưa chắc mình sẽ nghĩ đến chuyện này, kết quả là lại mất thể diện đến cực hạn, toàn bộ học phủ đều biết.
...
Trên đài.
Lưu Hồng đã nhìn thấu tất cả, kỳ thật từ khi Tô Vũ cùng Trần Khải lên đài thì gã liền có thể đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện.
Chẳng qua là gã không nghĩ tới tiểu tử Trần Khải lại dám hạ dược.
"Ngu xuẩn!" Trong lòng Lưu Hồng đưa ra đánh giá, dù Trần Khải có thắng Tô Vũ, lấy được tinh huyết, nhưng chuyện ngươi tính toán Lâm Diệu cũng có khả năng bị bại lộ.
"Ngu xuẩn y hệt sư phụ của ngươi!" Trong lòng gã còn bổ sung thêm một câu!
Mặc dù Hồ Văn Thăng ngu xuẩn, thế nhưng Hồ Văn Thăng vẫn được xem là kẻ chính trực, Trần Khải này lại còn không bằng Hồ Văn Thăng.
Không nói thêm gì, Lưu Hồng xuống đài, đi tới trước mặt Lâm Diệu, vỗ vỗ bả vai rồi nói khẽ: "Lão sư tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không tự mình hạ dược. Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không cần quá để ý."
Lâm Diệu nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ cảm động!
Thật sự quá cảm động!
Khi tất cả mọi người hoài nghi mình, lão sư lại đứng ra cho mình chỗ dựa, cho mình một sự công nhận.
"Lão sư..."
Lưu Hồng vỗ vỗ bờ vai của Lâm Diệu, nói khẽ: "Đừng nản lòng, Tô Vũ là thiên tài tối đỉnh, trong đám tân sinh mà có hi vọng thắng hắn thì không vượt quá 3 người..."
Trong lòng Lưu Hồng còn tự bổ sung một câu, không bao gồm mấy cái tên kỳ quái kia.
"Ngươi chỉ là có chút kiêu ngạo mà thôi, buông xuống kiêu ngạo, khiêm tốn một chút, lão sư tin tưởng ngươi sẽ rất nhanh có khả năng đuổi kịp hắn." Lưu Hồng nói hết sức chân thành: "Lâm Diệu, lão sư năm đó cũng không bằng lão sư Bạch Phong của Tô Vũ, dù cho hiện tại thì ta cũng chưa chắc so được với hắn. Thế nhưng lão sư hiện tại đã là Đằng Không bát trọng, trong lứa học viên năm ấy mạnh hơn ta cũng không quá 5 người... Chúng ta có lẽ không thể tranh thứ nhất, nhưng mà chúng ta cũng có thể trở thành cường giả, thành thiên tài trong mắt mọi người. Sau này đường còn dài hơn, chúng ta cứ chờ xem, Đằng Không không được vậy thì Lăng Vân, Lăng Vân không được, vậy chờ Sơn Hải..."
Lần này Lưu Hồng nấu súp gà cho tâm hồn, nói ra những lời khiến cho Lâm Diệu cực kỳ phấn chấn!
Đúng, lão sư nói không sai!
Hôm nay không bằng ngươi, về sau chưa hẳn cũng không bằng ngươi.
Ta có thể làm được!
"Trở về tu luyện chăm chỉ, nỗ lực nhiều thêm, có gì không hiểu thì tới hỏi lão sư, lão sư cũng sẽ vì ngươi mà tranh thủ một chút cơ hội, đáng tiếc lão sư thực lực không mạnh, vẫn chỉ là trợ giáo, có nhiều thứ... hữu tâm vô lực."
Lưu Hồng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, có chút bất lực mềm yếu.
Không phải lão sư không muốn tranh thủ cho ngươi mà là lão sư quá yếu, không có cách nào tranh nổi.
"Lão sư..." Lâm Diệu cảm động đến cực điểm, mọi uể oải và mất mát trước đó, tất cả đều tan thành mây khói!
Lão sư sẽ mạnh lên, mạnh mẽ rồi thì sẽ có thể tranh thủ thêm cơ hội nữa cho mình.
"Ông nội của ta nói..."
Lưu Hồng nhíu mày, ấn bờ vai của Lâm Diệu, "Không nhắc mấy chuyện này nữa, con đường tu luyện thì phải xem bản thân! Lâm Diệu, ngươi vẫn không hiểu, giúp đỡ từ bên ngoài cuối cùng chẳng qua là chỉ là ngoại lực, bản thân tự lực mới là chân chính thuộc về mình."
Lưu Hồng căn bản không hi vọng Lâm Diệu tranh lấy vật gì cho mình, nếu gã muốn thì dĩ nhiên sẽ tìm ông của Lâm Diệu để đòi, Lâm Diệu ở đâu ra tư cách nói những thứ này.
Năm nay danh ngạch chuyển chính thức ta muốn một suất.
Lâm gia lão gia tử, tốt nhất có thể ủng hộ mình nhiều hơn, bằng không... tôn tử của ngươi thì tự ngươi nhận về đi!
Gã không có tâm tư nói nhiều lời với Lâm Diệu, đồ ngốc này cứ thành thành thật thật mà tu luyện là đủ rồi.